Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1103

Diệp Lăng Nguyệt đi trong Hoàng Tuyền Thành.

Theo lời nữ võ giả đó nói lúc trước, tửu lầu và quán trà trong thành đều có nhiệm vụ tân thủ có thể làm, chỉ cần đưa ra thẻ tân thủ thì có thể nhận nhiệm vụ.

Trong đó, nhiệm vụ của tửu lầu phần lớn là có liên quan đến đánh giết, thù lao tương đối cao, nhưng cần độ khó và thời gian nhiều hơn.

Nhiệm vụ tân thủ của quán trà tương đối đơn giản hơn một chút, thù lao cũng thấp hơn, nhưng đại đa số là việc nhàn hạ, cũng khá tự d.

Diệp Lăng Nguyệt muốn nhanh chóng tìm được hai tên trộm cắp để tìm lại đồ bị mất, trong thời gian ngắn nàng cũng không thể rời khỏi Hoàng Tuyền Thành.

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn chọn đến quán trà nghe ngóng về nhiệm vụ tân thủ.

Vừa nghe ngóng thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, cả toà Hoàng Tuyền Thành cũng chỉ có một quán trà. Suy cho cùng thành thị như Hoàng Tuyền Thành so với Diêm Thành lúc trước vẫn có môi trường tệ hơn, không có ai thật sự đến quán trà để uống trà.

Nghe nói quán trà có tên “Phong Nam” này còn là do thành chủ nhiệm kỳ trước mở.

Khi Diệp Lăng Nguyệt đi vào, trong quán trà quả nhiên không có bao nhiêu người.

Chỉ có một bà lão răng vàng đang ngồi ở đó cắn hạt dưa.

“Bà lão, xin hỏi ở đây có nhiệm vụ tân thủ nào có thể nhận không?”

Diệp Lăng Nguyệt hỏi một tiếng, bà lão không thèm để ý đến nàng.

Diệp Lăng Nguyệt còn tưởng rằng bào lão bị lãng tai nên lại hỏi lớn một câu.

“Nói chuyện lớn tiếng vậy làm gì hả, bà già này không có bị điếc. Ngươi nói ngươi muốn nhận nhiệm vụ tân thủ, Hoàng Tuyền Thành lại còn có người đến ư?”

Bà lão đó liếc Diệp Lăng Nguyệt một cái, Hoàng Tuyền Thành một năm nay cũng không thấy có tân thủ đến, lại đều là những tân thủ nghèo rớt mồng tơi không nộp nổi cho thành tân thủ khác hoặc là những kẻ hồ đồ không biết Hoàng Tuyền Thành mới đến đây.

Bà lão thấy Diệp Lăng Nguyệt trông hơi đen, nhưng đôi mắt đó sáng như nước mùa thu, vừa nhìn cũng thấy là người thông minh, chắc không phải là người lão luyện giả làm tân thủ đó chứ.

Bà lão sau khi đã xác nhận văn thư tân thủ trong tay của Diệp Lăng Nguyệt không phải là giả thì mới đứng dậy, lấy ra mấy đĩa đá.

Những thứ này đều là đĩa đá nhiệm vụ, bên trên có khắc thù lao và nhiệm vụ công việc tương ứng.

“Vốn dĩ có sáu nhiệm vụ tân thủ có thể nhận, trong đó có hai nhiệm vụ vì thời gian quá lâu nên đã hết hạn rồi. Còn có hai nhiệm vụ yêu cầu nam nhân mới có thể nhận. Hai nhiệm vụ cuối cùng, một nhiệm vụ là bảo vệ cổng thành, nhiệm vụ còn lại là làm người làm vườn cho phủ thành chủ, thù lao đều giống nhau, một tháng một viên linh thạch trung cấp, bao ăn ở.”

Bảo vệ, người làm vườn.

Hai nhiệm vụ tân thủ này hầu như đều chẳng ra sao.

Làm bảo vệ há chẳng phải là một ngày mười hai tiếng phải gác ở cổng thành ư, vả lại cổng thành của Hoàng Tuyền Thành rách nát vậy, một bảo vệ có ích gì chứ.

Diệp Lăng Nguyệt dám quả quyết rằng, trong thời gian ngắn sẽ không có tên xui xẻo nào đến Hoàng Tuyền Thành giống như nàn.

Không thể làm bảo vệ được rồi.

Còn làm người làm vườn cho phủ thành chủ, công việc này hình như cũng không tệ.

Diệp Lăng Nguyệt tốt xấu gì cũng là người có Hồng Mông Thiên.

Đối với hoa cỏ cây cối gì đó, dù nàng có trồng không sống thì cứ vứt vào Hồng Mông Thiên trồng một thời gian cũng không có vấn đề gì.

Nhiều nhất cũng chỉ là giúp cắt tỉa hoa cỏ, người làm vườn cũng không cần làm việc cả ngày. Một tháng một viên linh thạch trung cấp, lại còn sống ở phủ thành chủ, ở nơi đó cơ hội nghe ngóng tin tức cũng nhiều hơn một chút, có lẽ còn có thể quen biết thành chủ của Hoàng Tuyền Thành, kiếm được một số công việc tốt hơn.

Diệp Lăng Nguyệt chỉ suy nghĩ chốc lát thì lập tức quyết định, nhận nhiệm vụ tân thủ thứ hai.

Nghe nói Diệp Lăng Nguyệt muốn nhận nhiệm vụ người làm vườn, bà lão đó còn nhìn nàng một cái với vẻ cổ quái.

“Ngươi chắc chắn muốn đến phủ thành chủ làm người làm vườn? Nhiệm vụ tân thủ này đã ban bố mấy năm rồi nhưng trước giờ vẫn chưa có ai nhận, nếu ngươi đã nhận nhiệm vụ thì ít nhất phải làm đủ một tháng, nếu không thì phải bồi thường thù lao gấp hai lần.”

Một là tân thủ của Hoàng Tuyền Thành quả thực quá ít, hai là thù lao một viên linh thạch trung cấp tuy có bao ăn ở nhưng so sánh với công việc của phủ thành chủ...

Ánh mắt đó của bà lão hình như đang nói, tiểu nha đầu trông rất ra dáng nhưng sao đầu óc lại chậm tiêu vậy chứ.

“Đúng vậy, cũng không có nhiệm vụ nào khác mà không phải sao, ta nhất định sẽ làm được.”

Diệp Lăng Nguyệt không cho là đúng.

Diệp Lăng Nguyệt không có tâm trạng tính toán thù lao cao thấp, dù gì công việc này thì nhiều nhất nàng sẽ làm một hai tháng, hiện giờ suy nghĩ trong đầu nàng đều đặt vào việc làm thế nào tìm lại Phụng Lệnh và Thiên Lang Côn.

Vốn dĩ nàng còn muốn tìm cách truyền tin tức về cửa khẩu cổ, tránh để Đế Tân và Vãn Vân tỷ lo lắng, nhưng nghĩ đến bản thân đã báo danh ở Hoàng Tuyền Thành rồi, chắc hẳn người ở bên này cũng sẽ báo cáo về hành tung của nàng, đám người Đế Tân sẽ không lo lắng nữa.

Diệp Lăng Nguyệt nghĩ quá đơn giản, chỉ là nàng không biết, Hoàng Tuyền Thành và các thành tân thủ khác sớm đã không liên lạc nhiều năm, dù là phủ thành chủ truyền tin tức đi thì cũng chậm, sau mấy ngày tin tức mới có thể chuyển đến thuận lợi.

Dĩ nhiên, những việc này hiện giờ Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa biết.

Sau khi nàng đã xác nhận nhận nhiệm vụ tân thủ này, bà lão đó đã đưa đĩa đá cho nàng, bảo nàng lập tức đến phủ thành chủ báo danh.

Diệp Lăng Nguyệt theo lời của bà lão quán trà đi tìm phủ thành chủ, từ phố xá sầm uất phồn hoa, rẽ qua nhiều con đường mới dừng lại ở trước một căn nhà lớn.

Căn nhà có diện tích không nhỏ, Diệp Lăng Nguyệt tính sơ sơ thì cũng lớn xấp xỉ biệt viện của Phụng Phủ hồi xưa ở Đại Hạ.

Ngôi nhà lớn nhưng trông có vẻ rất cũ nát.

Chỉ với hai cánh cửa vốn dĩ màu đỏ thẫm đều đã phai thành màu bùn thì có thể thấy được rồi.

Diệp Lăng Nguyệt ở ngoài cổng đập cửa cả nửa ngày mới nghe thấy có người trả lời.

Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mặt mày tuấn tú chạy ra.

Trên tay thiếu niên cầm cái chổi lông gà, trên người mặc một cái tạp dề lớn hình chú chim trong vườn hoa trông có chút buồn cười, nhìn bộ dạng hình như đang quét dọn.

“Xin chào, ta đến làm người làm vườn của phủ thành chủ, là bà chủ quán trà giới thiệu ta đến, đây là đĩa đá nhiệm vụ của ta.”

Diệp Lăng Nguyệt nói xong, thiếu niên đó nhận lấy đĩa đá.

“Tốt quá rồi, cuối cùng có người có thể đến giúp ta rồi. Ta là thị vệ của phủ thành chủ, kiêm chức thư đồng, đầu bếp, nô bộc, phu xe ngựa Tư Tiểu Xuân. Cô có thể gọi ta là Tiểu Xuân, cô đến rồi thì ta sẽ không cần đau đầu việc của vườn hoa nữa.”

Thiếu niên tên Tiểu Xuân lộ ra một hàm răng trắng như trân châu, không nói thêm lời nào nữa mà dẫn Diệp Lăng Nguyệt đi vào trong.

Xem ra, phủ thành chủ này còn nghèo hơn so với tưởng tượng của nàng.

Thiếu niên này nhìn gầy yếu thế mà một mình lại kiêm nhiều chức, chắc không phải một tháng sau ngay cả thù lao một viên linh thạch trung cấp cũng không kiếm được chứ.

Khi Diệp Lăng Nguyệt đang không biết có nên mở miệng hỏi thăm thử có thể trả trước tiền công cho nàng hay không thì Tiểu Xuân đã dẫn nàng đến trước một cái sân lớn.

Phủ thành chủ Hoàng Tuyền có hai căn nhà ở trong ngoài, vừa nãy lúc trên đường đi qua đây thì thiếu niên kiêm chức Tiểu Xuân nói với Diệp Lăng Nguyệt, thành chủ đại nhân và hắn đều sống ở căn nhà bên trong, còn căn nhà bên ngoài là nơi lão thành chủ sống lúc còn tại nhiệm, sau khi lão thành chủ qua đời thì mấy năm nay đều để hoang phế.

Vườn hoa của phủ thành chủ chính là ở trong một cái sân lớn của phủ lão thành chủ.

Bởi vì cây cối của vườn hoa ít được cắt tỉa nên khiến con đường của phủ ngoài trở nên rất khó đi lại, Tư Tiểu Xuân một mình chăm sóc không xuể nên muốn tìm người cắt tỉa chăm sóc.

“Thành chủ không yêu cầu cao về vườn hoa, ta nghĩ chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ cây cối bên trong là được rồi.”

Nói đoạn, Tiểu Xuân và Diệp Lăng Nguyệt đã đứng ở lối vào của vườn hoa.
Bình Luận (0)
Comment