Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1104

Diệp Lăng Nguyệt quay đầu lại, đến khi nàng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì cả người đã sững sờ, đĩa đá đang cầm trong tay đó “loảng xoảng” một tiếng rớt xuống đất.

Đây cũng gọi là vườn hoa ư?

Diệp Lăng Nguyệt nhìn trước mắt, cây cối trong vườn hoa sinh trưởng “xanh um tươi tốt”, đường đi và nhà cửa đều không nhìn thấy rõ, ngay cả bầu trời cũng bị che khuất luôn rồi.

Nàng cuối cùng đã biết, tại sao bà chủ quán trà lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn nàng rồi.

Chưa nói đến cái khác, chỉ với việc dọn dẹp vườn hoa không biết đã bao nhiêu năm chưa có người cắt tỉa này thì tháng này nàng tuyệt đối không thể nào nhàn rỗi được.

“Sân vườn giao cho ngươi nhé, chỉ cần có thể dọn dẹp những cây cối này thì ngươi dùng công cụ gì cũng được hết.”

Tiểu Xuân nói đoạn, đang sợ Diệp Lăng Nguyệt sẽ nuốt lời không làm công việc này nữa nên lập tức chạy mất dạng giống như một chú thỏ vậy.

“Này, ta còn chưa nói chuyện tiền công.”

Kỳ thực Tư Tiểu Xuân cũng không cần chạy nhanh như thế, nàng tạm thời vẫn chưa có cách nào chấp nhận tiền vi phạm hợp đồng là hai viên linh thạch trung cấp, vì vậy công việc này nàng vẫn sẽ làm.

Diệp Lăng Nguyệt đành cam chịu số phận đi vào sân.

Nàng không bắt tay vào làm ngay, mà trước tiên là dùng tinh thần lực tìm hiểu sơ qua toàn bộ sân vườn. Trong sân vườn này, hoa cỏ cây cối cũng không phải ít, còn có một hòn non bộ quy mô khá lớn, nhưng vì không ai dọn dẹp thường xuyên nên đã bị ngập chìm từ lâu rồi.

Nhìn vào, lão thành chủ của Hoàng Tuyền Thành là người rất thích phong nhã, mở quán trà, trồng hoa, chỉ là không biết vì lý do gì mà sau khi tạ thế lại khiến một vườn hoa đang tốt đẹp hoang phế thành bộ dạng như vậy.

Cộng thêm khí hậu của Hoàng Tuyền Thành có hơi kỳ lạ, tia mặt trời cực ít, trời mịt mù, phần lớn hoa cỏ cây cối đều đã khô héo.

Vì vậy cả mảnh sân vườn nhìn thì cây cối rất nhiều, nhưng trên thực tế chủ yếu chỉ có một thực vật loại cỏ đay có hình dáng giống như kiếm.

Loại thực vật cỏ đay này thân lá rất cao, cao bằng người Diệp Lăng Nguyệt, rộng bằng hai lòng bàn tay. Trên phiến lá còn có đường vân thực vật màu vàng nhạt.

Chúng giống như là những võ giả tay giương cây mâu dài, bá chiếm toàn bộ mảnh vườn.

Diệp Lăng Nguyệt đã tìm được một con dao chẻ củi ở xung quanh vườn hoa, dùng lực vung lên, dao chặt xuống, mũi dao hình bán nguyệt phập một tiếng chém lên cỏ đay.

Vốn tưởng rằng cỏ đay sẽ theo tiếng chặt mà rụng xuống, ai ngờ nguyên lực vừa tiếp xúc với bề mặt lá cỏ đay thì lại vang lên một tiếng cạch, tạo ra một đám lửa nhỏ.

Cỏ đay phát ra một loạt tiếng vang “ong ong”, âm thanh chói tai, điều càng tệ hơn vẫn còn ở phía sau. Nhát chém trước đó của Diệp Lăng Nguyệt lại bị dội ngược trở lại.

Diệp Lăng Nguyệt lập tức đưa dao chẻ củi chặn trước người, cản lại mũi dao đó.

Nhưng dao chẻ củi cũng nứt, gãy thành hai đoạn.

“Đây là thứ quỷ gì vậy?”

Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc nhìn cỏ đay trước mặt không hề sứt mẻ gì, rồi lại nhìn con dao chẻ củi gãy thành hai đoạn trong tay mình.

Sắt lộ ra ở chỗ khuyết của dao chẻ củi hiện rõ, đó không phải là sắt bình thường mà là sắt lưu tinh.

Phủ thành chủ tuy lụn bại, nhưng nhìn kiến trúc và dụng cụ thì rõ ràng lão thành chủ tiền nhiệm cũng là người sang trọng, ngay cả công cụ trong vườn hoa cũng đều là đồ tốt.

Con dao chẻ củi này nếu cầm lên chợ thì thế nào cũng được xem là linh khí bậc Địa rồi đó.

Diệp Lăng Nguyệt không nói nên lời, một hồi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh.

Xem ra nàng đã đánh giá thấp công việc của người làm vườn này.

“Chủ nhân, loại cỏ đay này hình như là loại đay thiên kiếm, dùng sức mạnh để chặt rõ ràng là không được.”

Thấy Diệp Lăng Nguyệt gặp khó khăn, tiểu Ngạc Thố nhảy tới.

“Ngươi biết lai lịch của loại cỏ đay này à, nói nghe thử xem.”

Diệp Lăng Nguyệt đối mặt với mảnh sân vườn này, ít nhất có mấy chục ngàn cây đay thiên kiếm, thật đau đầu.

“Đay thiên kiếm là một loại cỏ yêu, tương truyền ban đầu là vì yêu giới thiếu hụt khoáng sản nên được một thiên yêu vun trồng ra, luyện chế thành yêu kiếm, có thể sánh với linh khí bậc Thiên, do đó mới nổi tiếng. Sức sống của loại đay thiên kiếm này rất dồi dào, ở nơi có đủ sát khí thì một năm có thể trưởng thành hình dáng thiên kiếm. Dù là dùng linh khí bậc Thiên cũng rất khó đốn được.”

Ngạc Thố khi chạy trốn khỏi yêu giới thì từng nhìn thấy loại đay thiên kiếm này.

“Vậy có cách nào có thể diệt trừ sạch thứ này không. Nếu không, hết một tháng thì ta cũng chưa chắc có thể hoàn thành công việc này.”

Diệp Lăng Nguyệt mặt sầu khổ.

“Việc này thì tiểu nhân không biết.” Đáng tiếc là Ngạc Thố chỉ nghe nói về loại thực vật này, nhưng cách diệt sạch cụ thể thì nó cũng không rõ.

“Thôi vậy, ta sẽ lại nghĩ cách thử, dù sao cũng sẽ có cách.”

Diệp Lăng Nguyệt nhìn sân vườn tối đen một cái, cũng không đi vào chỗ bế tắc nữa, dứt khoát cứ về phòng của người hầu mà Tư Tiểu Xuân sắp xếp cho nàng trước đã.

Tầm lúc hoàng hôn thì thành chủ Hoàng Thành đã quay về phủ thành chủ.

Tư Tiểu Xuân đã chuẩn bị xong cơm canh nóng hổi.

Từ sau khi lão thành chủ tiền nhiệm vô cớ mất tích, Tư Tiểu Xuân vẫn luôn hầu hạ việc ăn ở hàng ngày của nữ thành chủ.

Thành chủ Hoàng Tuyền nhìn thức ăn một cái, hai chay một mặn, bày biện cũng rất tinh tế.

Nàng ta thở dài một tiếng.

“Tiểu Xuân, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi. Thực ra với bản lĩnh của ngươi thì từ lâu ngươi đã có thể đi làm một người săn yêu chính thức, không cần ở phủ thành chủ. Tuy ngươi là do phủ thành chủ nuôi lớn, nhưng đã nhiều năm như vậy, ân tình ngươi nợ phủ thành chủ cũng đã trả xong lâu rồi.”

“Thành chủ đại nhân, mạng của Tiểu Xuân là do người và lão thành chủ cứu về, năm đó nếu không nhờ có người và lão thành chủ nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ như ta thì trên đời này sớm đã không có Tư Tiểu Xuân này rồi.” Tư Tiểu Xuân kính cẩn lễ phép bày biện từng món ăn.

“Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, chi tiêu trong phủ không đủ, ngươi vẫn luôn lén ta ăn mấy thứ cơm thừa canh cặn, đừng tưởng rằng ta không biết.”

Nữ thành chủ gạt một nửa thức ăn của mình cho Tư Tiểu Xuân.

Thiếu niên sững sờ, quay mặt đi lau khóe mắt có hơi cay cay, im lặng không lên tiếng, chủ tớ hai người bắt đầu ăn cơm.

“Đúng rồi thành chủ, hôm nay có người đến ứng tuyển người làm vườn, nhìn dáng vẻ của nàng ta thì chắc là có thể làm lâu, vườn hoa của lão thành chủ cũng coi như có thể dọn dẹp rồi.”

Tư Tiểu Xuân nói với vẻ rất vui mừng.

Trước đó lúc Diệp Lăng Nguyệt chặt đay thiên kiếm, Tư Tiểu Xuân còn âm thầm quan sát một lúc.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt tuy có hơi chán nản nhưng lại không quay đầu đi ngay, nên trong lòng vẫn rất vui.

Có người dọn dẹp vườn hoa?

Đũa của thành chủ Hoàng Tuyền rõ ràng có hơi run rẩy.

“Nói rõ trước nhé, phủ thành chủ hiện tại không có dư tiền để mời người.”

“Chỉ cần một khối linh thạch trung cấp, ta đã tính rồi, khoản tiền này vẫn có thể trả.”

Bởi vì chủ nhân nhà mình là người không biết quản lý sổ sách, nên Tư Tiểu Xuân tuổi còn nhỏ thì đã rất biết tính toán sổ sách quản lý nhà cửa.

Vì vậy trong trường hợp hoàn toàn không có thu nhập thì phủ thành chủ vẫn chống đỡ được mấy năm.

“Ngươi lại giấu ta đến tiệm rèn trong thành giúp việc rồi hả? Ta đã nói bao nhiêu lần, ta truyền thụ võ nghệ cho ngươi không phải để ngươi đi làm cái việc rèn đúc đó, ngươi lại không phải phương sĩ.”

Nữ thành chủ bỗng nhiên nổi giận.

Tư Tiểu Xuân ngẩn người, nhất thời trở nên trầm lặng.

“Bỏ đi, dù gì người đó cũng không làm được bao lâu, sau này không cho phép ngươi tìm người đến làm chuyện vô vị này nữa.”

Nữ thành chủ không muốn nói thêm nhiều, nàng ta cũng không hỏi rốt cuộc là ai đến ứng tuyển công việc đó.

Dù sao thì người đó cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Đay thiên kiếm, nếu không dùng cách đó thì đừng nói một tháng, có một năm cũng không thể diệt sạch được.
Bình Luận (0)
Comment