Long Vương đang lao xuống núi, vô cùng khí thế.
Sau khi nhận được tin tức của Ngô Lan Hương, anh ta lập tức dẫn người tản ra bên ngoài Mãnh Long Điện.
Chỉ cần người của Thiên Đao xuất hiện, anh ta có thể lập tức bao vây từ bên ngoài.
Anh ta không ngờ người Thiên Đao phái tới chính là sát thần Hồng Thanh Vũ.
Nhưng anh ta không sợ.
Mãnh Long Điện có ưu thế về quân số.
Nhưng bây giờ, người của Thiên Đao xuất hiện trên đỉnh núi, cả người Long Vương toát mồ hôi hột.
Có phải anh ta bị bao vây rồi không?
Người của Thiên Đao, so với người của Mãnh Long Điện còn mạnh hơn, nhiều hơn.
Sự ngạo mạn, tức giận ấy như muốn thiêu rụi núi rừng xung quanh.
Người của Mãnh Long Điện nhìn thấy Thiên Đao đồng loạt hoảng hốt.
"Long Vương, tại sao nơi này lại có người của Thiên Đao?"
“Long Vương, quân số của bọn họ quá đông, toàn bộ thành phố Ninh Hạ cũng không có cách nào đối kháng với bọn họ.
”
"Long Vương, chúng ta luôn theo dõi chặt chẽ động thái của Thiên Đao, bọn họ không thể nào xuất hiện đột ngột như vậy.
Không lẽ bọn họ đã được sắp xếp từ trước rồi.
"
Long Vương nhìn thấy khí thế của Thiên Đao, thực sự đã bị dọa sợ.
Quân số quá nhiều, so với người Thiên Đao mà anh ta đã gặp trước đây còn nhiều hơn.
Trong khi đó Trần Hạo Hiên buông Hạt Tiêu ra, đưa cho Phương Hy Văn bế.
Từng bước, từng bước một đến trước mặt Long Vương.
"Quỳ xuống.
" Trần Hạo Hiên thản nhiên nói.
Long Vương nuốt nước miếng.
“Thấy bổn vương mà không quỳ, mày có biết đó là tội chết không?” Trần Hạo Hiên lại nói.
Cả người Long Vương toát mồ hôi lạnh, đồng tử không ngừng giãn ra.
Anh ta dữ tợn nhìn Trần Hạo Hiên ở trước mặt, lắc đầu nguầy nguậy rồi nói: "Không ngờ Thiên Đao vương Trần Thái Cực lại có thân phận tầm thường như vậy.
"
"Nhưng tao là Long Vương của Mãnh Long Điện, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu.
"
"Trần Thái Cực thì thế nào? Mày không có y thuật, đứng với tao ở khoảng cách gần như vậy, muốn chết sao?"
Long Vương căn chính xác thời gian, bay về phía Trần Hạo Hiên chỉ với một sải chân.
Bóng dáng to lớn như mũi tên rời khỏi cung.