Trong nháy mắt, Long Vương đã đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, nở nụ cười ngạo nghễ: "Với khoảng cách này, cho dù Hồng Thanh Vũ có nhanh đến thế nào, cũng không thể bảo vệ được cho mày.
”
"Tao thừa nhận, quân số của Thiên Đao rất đông, hôm nay Mãnh Long Điện bọn tao thập tử nhất sinh.
"
“Cho dù có xuống địa ngục, tao cũng phải kéo mày đi cùng.
”
Long Vương nói xong, một tay đã ở trước mặt Trần Hạo Hiên, trông có vẻ như đã sắp thành công.
Đột nhiên Trần Hạo Hiên cử động, hành động rất hời hợt, vô cùng ngạo mạn.
Tát “bốp” một cái.
Trần Hạo Hiên trực tiếp tát vào mặt Long Vương.
Đầu óc của Long Vương trở nên tê dại.
Rõ ràng mình đã ra tay nhanh hơn, sớm hơn nhưng cái tát này đã tát vào mặt anh ta khi anh ta không phòng bị.
Anh ta biết rất rõ người đàn ông này rất mạnh.
Theo lời đồn đại, Trần Thái Cực là vương của Thiên Đao, y thuật của anh rất lợi hại, bên cạnh có sát thần Hồng Thanh Vũ bảo vệ, có mười hai Thiên Vương tọa trấn.
Nhưng tin đồn không nói, y thuật của Trần Thái Cực nghịch thiên, mà thân thủ còn nghịch thiên hơn.
Anh ta ngay cả tư cách đến gần Trần Thái Cực cũng không có.
Đánh xong cái tát này, Trần Hạo Hiên bất ngờ hỏi: "Tỉnh táo chưa? Đây chính là chênh lệch khoảng cách giữa tao và mày.
Cả đời này, thậm chí là mấy đời sau cũng không thể vượt qua được khoảng cách này.
”
Long Vương vẫn không muốn bỏ cuộc.
Dù sao, đây là cơ hội duy nhất mà anh ta có thể tiếp cận được Trần Thái Cực.
Anh ta mở trợn to mắt và hét lên: "Đến tiếp đi.
"
Long Vương dùng hết khí lực toàn thân, một lần nữa chạy tới Trần Hạo Hiên.
Cháy nhà mới ra mặt chuột, cơ hội giết người trong nháy mắt xuất hiện.
Khí thế hừng hực, ngay cả toàn bộ Mãnh Long Điện cũng đang run rẩy.
Những đám mây đen đang đè lên bầu trời, sắp hoàn toàn sụp đổ.
Mặc dù là vậy, Trần Hạo Hiên vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Khóe miệng anh lạnh lẽo, một cây kim châm bay ra, trực tiếp đâm vào mắt Long Vương.
"Mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn, giữ lại cũng vô dụng.
"
Long Vương kêu lên thảm thiết, con mắt đầy máu, quỳ rạp xuống đất.