Sự tự tin của Hạ Chỉnh đến rồi, ông ta cười ngông cuồng.
“Nhân tiện nói cho mày biết, lúc đầu mẹ mày chết ở thành phố Ninh Hạ không phải là ngẫu nhiên.
Năm năm trước người ở tỉnh Tâm Hợp đã gọi điện thoại cho tao, là một ly rượu độc của người đó khiến mẹ mày chết.
Mặc dù Hạ Chỉnh tao tàn nhẫn độc ác, vì sự phát triển của nhà họ Hạ quả thật đã lừa Liêu Linh Lung, lừa được phương thuốc trong tay cô ta.
Khi cô ta chết, vẫn rất tin tưởng tao, cho rằng tao sẽ giữ phương thuốc quan trọng nhất này lại cho mày.”
“Tao thật sự chưa từng nghĩ sẽ giết cô ta, nhưng tao không thể chống lại người kia ở tỉnh Tâm Hợp.”
Trần Hạo Hiên từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đã không còn hứng thú với những chuyện này nữa rồi.”
Trần Hạo Hiên đã điều tra hầu hết các thông tin chi tiết trong suốt đoạn thời gian này.
Năm năm trước, sau khi anh rời khỏi thành phố Ninh Hạ, mẹ chết ở thành phố Ninh Hạ.
Mối thù sâu đậm này, anh sẽ đích thân đi trả.
“Ha ha ha, được.
Vậy mày chờ chết đi.”
Hạ Chỉnh vỗ tay, nói: “Đi đi, đi gặp mặt Phương Hy Văn lần cuối đi.
Mày yên tâm, sau khi mày chết, nhà họ Hạ chúng tao cũng sẽ không tha cho Phương Hy Văn.
Năm năm này tao đã quá bao dung với Phương Hy Văn và con gái mày rồi, sau này nhà họ Hạ sẽ càng lớn mạnh hơn.”
Trần Hạo Hiên nhướng mày: “Tên Lục Thiên Huyền kia rất lợi hại sao?”
Trong mắt đều là khinh thường.
Anh vừa nói xong, người nhà họ Hạ đã không nhịn được cười nói: “Trần Hạo Hiên, dù sao mày cũng là người trở về từ Bắc Giới.
Chiến thần Lục Thiên Huyền mà cũng không biết, mày còn lăn lộn cái rắm gì?”
“Chiến Thần Lục Thiên Huyền, mười bảy tuổi đã được làm phó tướng, hai mươi tuổi làm Chiến Thần.”
“Người như vậy, vậy mà mày lại không biết? Ha ha, cũng đúng, mày chẳng qua chỉ là một quân y nhỏ bé, mày muốn làm quen với Lục Thiên Huyền, Lục Thiên Huyền còn không để mày làm quen đâu.”
Trần Hạo Hiên lại nhìn về phía Hồng Thanh Vũ.
“Giết tao, xem cậu ta có dám không?”
Hạ Chỉnh cười ngông cuồng: “Nhưng khi đợi Lục Thiên Huyền thật sự đứng ở đây, mày còn có loại dũng khí này nữa không.”
“Hạ Cơ Uyển, gọi điện thoại cho nhà họ Ngô nói cho bọn họ biết, bọn họ còn một cơ hội suy nghĩ lại.”
Hạ Cơ Uyển biết Lục Thiên Huyền sắp đến, cũng tràn đầy tự tin, trực tiếp gọi qua.
Ngô Quốc Khánh tiếp điện thoại, lạnh giọng hỏi: “Hạ Cơ Uyển, những gì nên nói, nhà họ Ngô chúng tôi đã nói rõ với cô rồi.”
Hạ Cơ Uyển kiêu ngạo nói: “Ngô Quốc Khánh, tôi nói cho ông biết, tâm trạng của Hạ Cơ Uyển tôi đang tốt, cho các người một cơ hội hối hận.
Nếu không, đợi Lục Thiên Huyền thật sự đến rồi, các người sẽ mất cơ hội đấy.”
Hai mắt Ngô Quốc Khánh trừng lớn.
Chiến Thần Lục Thiên Huyền sắp đến sao?
“Sao có thể?” Ngô Quốc Khánh quả thật rất kinh ngạc.
Hạ Cơ Uyển lại hừ một tiếng, nói: “Sao lại không thể? Chúng tôi đã giao phương thuốc cho nhân vật kia ở tỉnh Tâm Hợp rồi.
Lục Thiên Huyền không chỉ ở gần thành phố Ninh Hạ, trên tay còn có hàng chục nghìn người, rất nhanh sẽ đến đây thôi.”
Ngô Quốc Khánh dừng lại, khẽ cười.
Lục Thiên Huyền có thể được mời đến thành phố Ninh Hạ, ông ta rất ngạc nhiên.
Nhưng từ sau khi ông ta nghe được thân phận của Trần Hạo Hiên từ trong miệng Bạch Thố, điều càng ngạc nhiên hơn chính là, Hạ Cơ Uyển vậy mà lại ngu dốt như vậy.
“Hạ Cơ Uyển, cô không xứng với nhà họ Ngô chúng tôi.”
Sau đó, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngô Giang Thành ở một bên, vội hỏi: “Bố, Lục Thiên Huyền sắp đến sao?”
Ngô Quốc Khánh thở dài: “Không có gì, Lục Thiên Huyền sắp đến, một phương thuốc vậy mà có thể khiến Lục Thiên Huyền đến đây.
Xem ra phương thuốc mà Liêu Linh Lung để lại, thật sự không bình thường.”
“Những, cũng chỉ vậy mà thôi.”
Lúc này, bên ngoài thành phố Ninh Hạ.
Lục Thiên Huyền đang ở rất gần thành phố Ninh Hạ, nhận được điện thoại từ tỉnh Tâm Hợp, cau mày.
“Bảo một Chiến Thần như tôi đi giết một tên vô danh, có phải có chút quá đáng không?”
“Lần này tôi giúp các người, lần sau còn bảo tôi đi như vậy nữa, tôi sẽ tức giận.”
“Trần Hạo Hiên đúng không? Tôi nhớ tên rồi.”
Nghe xong điện thoại, Lục Thiên Huyền hạ lệnh.
Hàng nghìn người tiến về mười tám con phố ở phía Đông, trên đường vậy mà tạo thành một cảnh quan tuyệt đẹp.
Chẳng bao lâu, người đã đến bên ngoài mười tám con phố ở phía Đông.
Trên đường, đều có thể nghe thấy âm thành chấn động giống như động đất vậy.
“Ha ha, Trần Hạo Hiên, bây giờ sợ rồi sao?” Hạ Cơ Uyển ngẩng đầu cười lớn.
Ngoài mười tám con phố ở phía Đông, quả thật tiếng người ầm ĩ.