Thần Ý Sát Thủ

Chương 172


Hàng nghìn người tiến về phía mười tám con phố ở phía Đông, khí thế hùng dũng.
Người trên đường đều nhường đường.
Người nhà họ Hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, trên mặt vừa kinh vừa thích: “Hạ Chỉnh, anh có khí thế như vậy sao lại không sớm lấy ra chứ? Vừa rồi nếu như anh lấy ra, người nhà họ Ngô còn không phải quỳ xuống cầu hôn Hạ Cơ Uyển sao.”
Hạ Chỉnh cũng không ngờ Lục Thiên Huyền lại dẫn đến nhiều người như vậy.
“Một nhà họ Ngô thì cầu hôn được cái gì chứ.”
“Đây mới là sức mạnh thật sự của nhà họ Hạ chúng ta.”
Hạ Chỉnh giả vờ không để ý, mắt không ngừng nhìn về phía Lục Thiên Huyền đang ở xa.
Rất ngầu, rất hoành tráng.
Hôm nay, cho dù Trần Hạo Hiên có mọc cánh, cũng phải chết ở đây.
Nhưng khi Hạ Chỉnh cúi đầu nhìn Trần Hạo Hiên, lại phát hiện trên mặt Trần Hạo Hiên không hề có chút sợ hãi nào.
Hừ.
Cái thứ không biết sống chết.
Hạ Chỉnh hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy lúc này Trần Hạo Hiên từ từ đi đến cửa.
“Cầu xin cũng không có tác dụng đâu, Trần Hạo Hiên.

Anh ta chính là Chiến Thần Lục Thiên Huyền đấy, loại người như mày đến tư cách lại gần anh ta cũng không có đâu.”

Trần Hạo Hiên không nói gì, cầm điện thoại gọi cho Lục Thiên Huyền.
“Alo.”
Lục Thiên Huyền vừa nhìn thấy số của thành phố Ninh Hạ, trong lòng nghĩ người ở tỉnh Tâm Hợp, sao còn cho người ở thành phố Ninh Hạ số của mình chứ.
“Là tôi.” Trần Hạo Hiên nói hai từ.
Lục Thiên Huyền không nghe ra giọng nói, cho rằng là người nhà họ Hạ, cố ý ra vẻ.
“Phía trên bảo tôi đến giúp anh, anh phải làm rõ là tôi đang nể mặt tỉnh Tâm Hợp, không phải nể mặt anh.

Anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi.

San bằng nơi này, chỉ cần mười phút, mười phút tôi sẽ rời hỏi mười tám con phố ở phía Đông.”
Lục Thiên Huyền nói xong, cúp điện thoại.
Ngón tay chỉ về phía cuối mười tám con phố ở phía Đông, sơn trang Phụng Hỏa.
Phương Hy Văn sẽ đi từ Núi Rác, đi qua mười tám con phố ở phía Đông đến sơn trang Phụng Hỏa của Hoa Viên Thiên Trang để cử hàng hôn lễ.
Lúc này, các chiến sĩ bên cạnh Lục Thiên Huyền, ào ạt xông lên.
Bên ngoài mười tám con phố ở phía Đông, chấn động như động đất vậy.
Trong Sơn Trang, vô cùng hoảng sợ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên có động đất sao?”
“Là bên ngoài có người hành quân đến.”
“Hành quân mà có bày trận như vậy sao? Qúa kiêu ngạo rồi, là muốn bắt người sao?”
Một mình Phương Hy Văn, ở trên lầu cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Lưu Phương Lan sợ đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống đất.
“Chiến Thần, Lục Thiên Huyền.

Sao lúc này cậu ta lại đến đây?”
Lưu Phương Lan suýt chút nữa không đứng vững, khí thế này e rằng hôm nay sẽ san bằng mười tám con phố ở phía Đông.
Sắc mặt của tất cả các vị khách cũng đều không tốt, địa vị của bọn họ cao, có thể cao hơn Chiến Thần Lục Thiên Huyền sao?
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng.
Trần Hạo Hiên nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp, thở dài.
“Tên nhóc này.”
Sau đó, lại gọi điện thoại cho Lục Thiên Huyền.
Lục Thiên Huyền thấy số điện thoại gọi đến, đã rất phiền rồi.
“Tôi đã nói, tôi sẽ xử lý Trần Hạo Hiên.

Còn gọi điện thoại cho tôi nữa, có tin tôi xử lý luôn cả anh không?”
Trần Hạo Hiên ho khan một tiếng, lại lên tiếng.
Giọng nói trầm ổn, nhưng có uy lực nghịch thiên.
“Thiên Huyền, cậu muốn đến giết tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment