Thần Ý Sát Thủ

Chương 63


Sáng ngày hôm sau như mọi khi, Trần Hạo Hiên dậy sớm tập luyện.
Thân là một bác sĩ, y thuật là quan trọng nhất.
Nhưng ở môi trường khổ sở như Bắc Giới, một người có thực lực quan trọng hơn y thuật.

Tất cả những nơi có Thiên Đao, đều là địa ngục đầy rẫy chiến tranh.
Vừa tập luyện về, Trần Hạo Hiên đã nghe thấy tin tức mới đang được phát.
“Tối qua, tại khu ổ chuột ở thành phố Ninh Hạ xảy ra một vụ cháy lớn, may mà lực lượng cứu hỏa ứng cứu kịp thời, rất may không có thương vong.”
Vốn không phải là chuyện lớn gây sốc gì nhưng Trần Hạo Hiên thấy tin tức này, ánh mắt như kiếm.
Khu nhà ổ chuột này không lớn, nhưng tràn đầy hồi ức của anh.
Nhiều năm trước, Trần Hạo Hiên và mẹ trốn từ tỉnh Tâm Hợp đến thành phố Ninh Hạ thì sinh sống ở đó.
Khu này không lớn, những lúc đó là cả thế giới của Trần Hạo Hiên.
Trên tin tức không khó nhìn ra, có người cố ý phóng hỏa khu nhà hoang này.
“To gan.”
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm đấm, sát ý dần dần nống lên.
Cho dù là ai làm, người đó cũng nhất định phải trả giá cho hành vi của mình.
Đúng lúc Trần Hạo Hiên đang vô cùng tức giận, một số điện thoại chủ động gọi đến.
Trần Hạo Hiên nghe máy, bên kia điện thoại, giọng nói người đàn ông mang theo mấy phần trào phúng và khinh thường: “Lúc này mới bắt đầu thôi.

Đừng sợ không phải mày thích lo chuyện của người khác sao? Tao để mày biết, chuyện bao đồng ở thành phố Ninh Hạ này, không phải ai cũng có thể quản được.”
Một câu nói, hoàn toàn kích động sát ý của Trần Hạo Hiên.
“Nhà cũ của mẹ tao là mày đốt sao?”
“Đúng.”

“Mày cố ý?”
“Tất nhiên.”
“Rất tốt, mày có biết người mà mày chọc vào là ai không?”
Người đàn ông bên kia điện thoại khinh thường cười, vô cùng khinh miệt.
“Một con chó nhà tang mà thôi, hơn nữa còn là một tên tội phạm cường bạo dưới cống.”
“Đây chỉ là bước đầu thôi, tao sẽ để mày biết rõ, phá hoại quy tắc trong ngành Y dược thành phố Ninh Hạ, sẽ phải trả cái giá thế nào.”
Điện thoại bị cúp.
Trần Hạo Hiên nhìn bức ảnh nhà cũ một lúc lâu, nói với Hồng Thanh Vũ: “Tìm người cải tạo lại căn nhà cũ này, ngoài ra cậu điều tra một chút về người vừa gọi điện thoại cho tôi.”
Hồng Thanh Vũ lập tức gật đầu: “Nhà họ Trần, người vừa rồi gọi điện khiếu khích anh, thật sự là muốn chết mà.”
Ánh mắt của Trần Hạo Hiên vẫn luôn dừng trên bức ảnh cũ.
Sự tức giận trong mắt, gần như muốn thiêu đốt cả trời vậy.
“Cuộc sống vốn dĩ đã ngắn, nếu anh ta đã muốn đi đường tắt, tôi sẽ mãn nguyện anh ta.”
Một con đường khu quán bar của thành phố Ninh Hạ, người ở nơi đây giống như quỷ hút máu, ban ngày không ra cửa, buổi tối bắt đầu cuồng hoan.
Không ít người đứng ngoài cuộc sống, sống trên con đường quán bar này.
Chợ đêm vừa mở, bọn họ lại sống lại.
Lúc này, trong phòng bao của quán bar Hương Uyển, Tất Nam Phương đang nghe tin tức mới.
“Hừ, không ngờ trong một đêm ông đây đã tra ra được nguyên quán của mày đúng không?”
“Trần Hạo Hiên, nếu như có Hạ Cơ Uyển ở đây, tao có thể cố kỵ mày vài phần.”
“Bây giờ, mày là cái thá gì?”
Bên cạnh Tất Nam Phương, Phùng Ngọc San đang dính vào người ông ta.
Khi người đàn ông đang thể hiện quyền uy của mình, phụ nữ luôn sùng bái nhất.
“Bố nuôi thật là lợi hại.

Có điều thứ nó lấy đi chính là hợp tác trong năm năm nay của chúng ta và Bệnh viện Đông y, lợi nhuận đó có thể thấy được.

Chỉ đốt nhà cũ của anh ta, không đủ đến trút giận.”
Tất Nam Phương lạnh giọng nói: “Con yên tâm, chuyện này chỉ là món khai vị thôi.”
Lúc này Phùng Ngọc San mới hài lòng: “Vậy bố nuôi, con về trước đây, bố tiếp tục chơi đi.”
Tất Nam Phương vỗ Phùng Ngọc San, lại ngồi xuống ghế.
Châm một điếu xì gà, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, sang trọng trong xã hội này.
Phùng Ngọc San vừa đi, ngoài cửa đã có một người phụ nữ khác đến.
“Anh Tất, em gọi các em đến cho anh rồi đây.”
“Anh xem, những em này chất lượng thế nào.”
Sau lưng người phụ nữ có mấy cô gái, ăn mặc hấp dẫn, lồi lõm có đủ.
Tất Nam Phương thuận mắt nhìn qua phất tay.
“Đều là thứ gì vậy? Đổi nhóm khác.”
Người phụ nữ vội vàng nói: “Anh Tất, em lập tức gọi mấy em đang nghỉ ngơi đến cho anh.

Có điều, anh cũng quá kén chọn rồi, dù sao các em gái ở đây, không cùng đẳng cấp với Phùng Ngọc San bên cạnh anh đâu.”

“Muốn tìm người có thân hình đẹp như cô ấy, hiếm lắm.”
“Ai mà không biết, Phùng Ngọc San trong đội phù dâu lúc đầu của Hạ Cơ Uyển.

Đoàn phù dâu và đoàn phù rể lúc đầu đều là sự tồn tại tuyệt diễm ở thành phố Ninh Hạ.”
Tất Nam Phương nghĩ đến nhóm phù dâu kia, lấy lại tinh thần.
Quả thật là cực phẩm nhân gian, như tiên nữ hạ phàm.
Đặc biệt là người phụ nữ tên Phương Hy Văn kia, có thể khiến người ta nhìn một cái mà không cần nghĩ đến thiên hạ.
Chỉ đáng tiếc, người phụ nữ kia lại là đối thủ sống chết của Hạ Cơ Uyển.
Nếu không mình cũng có thể nghĩ cách chơi một chút.
“Lại đổi đi, nhanh lên.”
“Tối nay tôi còn phải về, Phùng Ngọc San nhà chúng tôi còn đang ở nhà đợi tôi nữa.”
Người ngoài phòng bao đều ngưỡng mộ Tất Nam Phương.
Xã hội này người có tiền luôn đứng đầu chuỗi thức ăn.

Khi bạn không có tiền, ngủ nhiều hơn một chút cũng là tội.
Khi bạn có tiền có quyền trong tay, phụ nữ như Phùng Ngọc San cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Cửa phòng đóng rồi lại mở.
Tất Nam Phương đã hơi say trong phòng bao, ông ta híp mắt nhìn người ở ngoài cửa vậy mà không phải một hàng phụ nữ mà là hai người đàn ông.
Hai người đàn ông, chính là Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ.
Tất Nam Phương không nhìn rõ, phất tay nói: “Cút sang một bên, giục cho tao.

Tốc độ gì vậy? Còn cứ như vậy, sau này ông đây không đến chỗ bọn mày tiêu phí nữa.”
Trần Hạo Hiên đi đến trước mặt Tất Nam Phương, đặt một thùng xăng xuống tay ông ta.
“Đồ mà mày cần, tao mang đến cho mày rồi đây.”
Tất Nam Phương ngửi thấy mùi xăng, sắc mặt thay đổi.
“Ông đây không gọi cái này, đổi loại rượu ngon nhất cho tao.”
“Còn nữa đàn ông thì đều cút ra khỏi phòng bao này cho tao, không hiểu à?”

Nói xong, Tất Nam Phương giơ tay muốn vỗ mặt Trần Hạo Hiên.
Chẳng qua, tay ông ta còn chưa đụng vào mặt Trần Hạo Hiên.
Đột nhiên rắc một tiếng.
Tay bị nhẹ nhàng bẻ gãy giống như cành cây vậy.
Hồng Thanh Vũ ra tay nhanh, hơn nữa còn tàn nhẫn.
Tiếng gãy vang lên, Tất Nam Phương trực tiếp dựng lông.
Ông ta đột nhiên đứng dậy, gầm lên: “Là mày.”
“Sao mày tìm được nơi này?”
“Ông đây còn chưa đi tìm mày, mày vậy mà dám đến đây.

Người đâu, người đâu, bảo vệ ở đâu, đến hết đây.

Hôm nay, đánh phế hai thằng này cho ông, Tất gia sẽ trọng thưởng.”
Tất Nam Phương chính là vua một cõi, ông ta vừa kêu lên một tiếng, bảo vệ của toàn bộ tòa nhà đã vây ở cửa.
Trên lầu mặt đất đều rung chuyển.
Ngoài cửa, vây đầy người, tất cả nhân viên trực đêm, đều trở lên tỉnh táo.
Người dẫn đầu đến ngoài phòng bao hét lớn: “Còn không mau cút đi, dám ở đây gây sự với Tất gia.”
Trong nhóm người, Trần Hạo Hiên quay đầu lại nhìn một cái.
Tất cả mọi người đều lùi về sau, giống như nhìn thấy Qủy Vương địa ngục vậy.
“Không vội, tao đưa nó xuống địa ngục rồi đi.”
“Một phút, thậm chí còn không đến một phút.”

Bình Luận (0)
Comment