Tất Nam Phương kinh sợ nhìn Trần Hạo Hiên, ông ta nhận ra Trần Hạo Hiên tuyệt đối không phải đang làm loạn.
Trong giọng nói của anh, mang theo sự chấn động vô hạn.
“Ngẩn ra đấy làm gì? Lên đi.”
“Đều lên hết cho tao, ông đây sẽ trọng thưởng.”
“Đánh chết hai tên rác rưởi này cho tao.” Tất Nam Phương điên cuồng gầm lên.
Nhưng không hề có tác dụng.
Những người kia giống như đầu ngỗ vậy, đứng yên tại chỗ.
Sự giận giữ của Tất Nam Phương chồng chất, chuẩn bị đích thân ra tay.
Vừa đứng lên.
Bốp.
Một tiếng lớn vang lên.
Cả người ông ta bị Hồng Thanh Vũ ấn trên mặt đất.
Hai chân đập mạnh xuống gạch lát nền, gạch lát nền nứt toác hết ra.
Ừng ực.
Tất Nam Phương nuốt nước bọt, lực đạo này còn là người sao?
Khi đang tuyệt vọng, một tiếng còi vang lên khắp bầu trời.
Nếu là trước kia, khi nghe thấy âm thanh này, Tất Nam Phương rất chán ghét.
Nhưng bây giờ, Tất Nam Phương giống như nghe thấy tiếng trời vậy.
Ông ta suýt chút nữa bật khóc, cuối cùng xe của Tuần Thiên Các cũng đến rồi.
Ông ta có thể thoát rồi.
Đợi ông ta ra khỏi đây, nhất định phải lợi dụng quyền thế của mình, lợi dụng quan hệ của mình, thiêu sống hai tên này.
Để bọn nó biết, thế giới này đen tốt thế nào.
Nhưng Trần Hạo Hiên nghe thấy tiếng còi, vẫn không hề quan tâm.
Anh đạp thùng xăng xuống đất nói: “Cho mày hai lựa chọn, một là tự mình uống chỗ xăng này, cái bật lửa này cũng nhân tiện tặng cho mày.”
Tất Nam Phương cố ý kéo dài thời gian: “Lựa chọn khác thì sao?”
Trần Hạo Hiên nhướng mày: “Lựa chọn khác? Chẳng quả chỉ là sự khác biệt của việc mày tự mình xuống địa ngục, và tao đưa mày xuống địa ngục mà thôi.”
Tất Nam Phương không tin, ông ta còn đang đợi, đang đợi tiếng còi kia đến gần.
Cuối cùng, xe của Tuần Thiên Các dừng lại.
Triệu Tuấn Khang dẫn người xông vào con đường quán bar, vội vàng như sấm.
Cánh cửa lại mở ra.
Tất Nam Phương nhìn thấy hi vọng rồi.
Ông ta quỳ trên đất, gào lên: “Triệu Tuấn Khang, đội trưởng Triệu, cuối cùng anh cũng đến rồi.
Có người muốn tôi uống xăng, nếu như tôi không uống, cậu ta sẽ đích thân thiêu chết tôi.”
“Thật là kiêu ngạo mà, còn có vương pháp không chứ.”
“Cậu ta còn đặt Tuần Thiên Các của thành phố Ninh Hạ trong mắt không?”
Trong phút chốc, Tất Nam Phương đã nói xong.
Cũng trong phút chốc, tất cả mọi hi vọng của Tất Nam Phương đều tan thành mây khói.
Triệu Tuấn Khang chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên một cái, toàn thân run rẩy.
Ông ta đạp vào đầu Tất Nam Phương, gào lên: “Tất Nam Phương, cậu ấy chính là vương pháp.
Cậu ấy muốn thiêu chết ông, Tuần Thiên Các cũng không quản được.”
Tất Nam Phương cau mày, ông ta cho rằng mình nghe nhầm.
Ông ta vội vàng hỏi: “Đội trưởng Triệu? Anh đang nói cái gì vậy?”
Triệu Tuấn Khang vỗ bàn, gào lên như bị bệnh tâm thần: “Tôi nói cái gì? Ông có biết tối qua có bao nhiêu lính cứu hỏa phải làm việc không? Ông có biết, ông phóng hỏa một căn nhà cũ, không chỉ vi phạm vào luật lệ Long Hoa.
Tối qua, có gần trăm người bị lửa thiêu.”
“Thành phố Ninh Hạ này là thiên đường của tất cả cư dân, không phải là sân chơi của mình ông.”
Tất Nam Phương da đầu tê dần, nhưng ông ta không sợ.
Ông ta có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Ninh Hạ này, có thể khinh thường Tuần Thiên Các là có bản lĩnh.
Đối diện với sự khiển trách của Triệu Tuấn Khang, Tất Nam Phương lại không có chút xấu hổ mà ngồi xuống, lấy lại khí thế của mình.
“Triệu Tuấn Khang, tao cho mày cơ hội nói lại lần nữa.
Hay là thế này, tao tiết lộ cho mày một chút, hậu đài của tao là ai.
Hôm nay tao không muốn gọi người, một khi để tao gọi người, mày cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
Triệu Tuấn Khang cười.
“Tiết lộ mẹ mày, mày có biết người đừng trước mặt mày là ai không?”
Tất Nam Phương thờ ơ nói: “Có thể là ai chứ? Một tội phạm cường bạo mà thôi, mày còn không bắt nó lại đi, còn làm cái gì?”
Triệu Tuấn Khang vô cùng tức giận, như thể căn nhà cũ bị thiêu đốt là của mình vậy.
Ông ta quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên, dù sao thân phận của Trần Hạo Hiên không cho phép bất kỳ ai làm lộ.
Sau khi được sự cho phép của Trần Hạo Hiên, Triệu Tuấn Khang lên tiếng, rung động tâm can.
“Cậu ấy là Nhà họ Trần.”