Xích Mi Ưng Vương quan sát biểu cảm của Ngô Bình, đắc ý hỏi: “Xem ra ngươi cũng đã nghe tới tên tuổi của Thông Thiên lão tổ”.
Ngô Bình: “Có nghe qua, tao sẽ nể mặt Thông Thiên lão tổ một chút, tự sát đi”.
Xích Mi Ưng Vương tức giận: “Nhân Hoàng, đừng có hiếp người quá đáng!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Mày không dám tự sát, vậy bản Nhân Hoàng tao tiễn mày lên đường!”
“Ầm ầm”
Ván cờ Thiên Địa xuất hiện, bao phủ cả khu vực. Rơi vào trong thế cuộc, Xích Mi Ưng Vương vừa sợ vừa giận, nói: “Ngươi dám!”
Ngưng lời còn chưa dứt, trong ván cờ Thiên Địa đã sáng lên sát ấn. Đó là sát ấn anh vừa mới luyện thành. Sát ấn từ trên trời giáng xuống, đập vào người Xích Mi Ưng Vương.
“Ầm!”
Trong phút chốc, Xích Mi Ưng Vương bị nện thành thịt nát, thần hồn cũng bị chôn hồi theo. Thậm chí cả dấu ấn sinh mệnh nó dấu trong Thứ Nguyên cũng bị hủy diệt nốt!
Đây là uy lực của Đệ Nhất Sát Ấn!
Ngô Bình tiếc nuối nói: “Thịt ưng nát rồi, không ăn được nữa”.
Cảnh này bị các tu sĩ trong bộ lạc thấy được, mọi người nhanh chóng báo tin, khắp nơi ăn mừng. Lớn gan bay tới trước mặt Ngô Bình hành lễ.
Ngô Bình cao giọng nói: “Xích Mi Ưng Vương nơi này đã bị bản Nhân Hoàng gi ết chết”.
Lời của anh làm chấn động Nam Hoang, kinh động đến vô số sinh linh.
Có đại thần góp lời: “Hoàng uy của bệ hạ càn quét trên dưới bốn phương, bách tính trong thiên hạ ai cũng muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của người. Bây giờ bệ hạ tiêu diệt yêu vật, cứu vớt bách tính khỏi lửa bỏng dầu sôi. Chắc hẳn, các bộ lạc lớn biết tin đều sẽ phái người đến gặp mặt bệ hạ”.
Ngô Bình nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì nán lại mấy ngày, vừa vặn mượn cơ hội này dò hỏi bọn họ một chút, xem có nguyện ý gia nhập đế quốc Thiên Võ không”.
Sau đó, Ngô Bình để chiến hạm lơ lửng trên Ưng Nguyên, đồng thời chậm rãi đáp xuống.
Chẳng mấy chốc, thủ lĩnh các đại bộ lạc đã dẫn theo tộc nhân, không ngại vạn dặm lũ lượt kéo tới muốn bái phỏng Nhân Hoàng. Biểu đạt cảm tạ và kính ý cao nhất!
Sau khi chiến hạm hạ xuống, thị vệ và đám đại thần nhao nhao xuống đầu, bắt đầu dựng trại gần đó.
Ngô Bình thì đích thân tới tổ ưng, anh phát hiện tổ ưng này không tầm thường. Xem xét kĩ quả nhiên phát hiện manh mối. Vậy mà bên dưới tổ ưng lại cất giấu một linh mạch khổng lồ.
Toàn bộ đại lục Côn Luân cũng chỉ có năm cái linh mạch như vậy, ví dụ như Thiên Đạo Môn được xây dựng trên một linh mạch khổng lồ.
Ngô Bình quan sát tình hình xung quanh một chút, sau đó gọi mọi người tới, cười nói: “Phong thủy nơi đây rất tốt, ta nghĩ sẽ xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ ở đây”.
Đế quốc Thiên Võ có học viện cấp huyện, học viện cấp tỉnh,… toàn bộ đều có nhưng chỉ có học cung cấp quốc gia là chưa chính thức xây dựng, hôm nay phát hiện được nơi phi phàm này, anh muốn xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ tại đây.
Chúng đại thần gật đầu đồng ý, nhưng cũng có người cảm thấy ở đây tương đối hoang vắng, quá xa trung tâm đất nước Thiên Võ. Nhưng cuối cùng Ngô Bình vẫn quyết định xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ ở đây.
Kế tiếp, anh thi triển chiêu pháp Thánh Nhân dời núi lấp hồ, thay đổi chiều dòng chảy, bố trí đại trận, ‘chải vuốt’ địa mạch. Nhất thời, mây trời đổi sắc, núi sông chấn động, cả tòa sơn mạch bị hỗn độn tiên khí bao phủ. Chiêu pháp của Ngô Bình hiện tại rất giống cách chế tạo cung Côn Luân Kiếm của Phiêu Miểu Đạo Quân lúc trước.