Tầm nửa ngày sau, tiên khí tan hết, linh khí nơi đây trở nên dồi dào, khí vận thâm hậu. Sau đó hắn lại lệnh Lỗ Ngọc ở đây tu kiến học cung cấp quốc gia.
Lúc trở lại chiến hạm đã có không ít thủ lĩnh bộ lạc chờ gặp mặt anh. Ngô Bình sai người bày tiệc cơ động, mở tiệc chiêu đãi các thủ lĩnh bộ lạc tới triều bái anh.
Đến buổi tối, tính riêng các thủ lĩnh bộ lạc đến đây đã có trên vạn người, mỗi một bộ lạc một bàn, dựng đầy thảo nguyên
Ngô Bình ở cách đó không xa, anh cao mấy ngàn mét nên tuy nhiều người nhưng tất cả vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt anh, nghe rõ từng câu anh nói.
Uống với nhau vài chén nước chén rượu, Ngô Bình nói: “Các vị, hiện tại trẫm là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ. Phía Nam hoang dã này có rất nhiều bách tính. Lần tuần tra phía nam này, trẫm chính muốn hỏi các vị một chút, các vị có nguyện ý gia nhập vào đế quốc Thiên Võ, trở thành thần dân của đế quốc không?”
Những người này cơ hồ không chút do dự, đồng thanh nói: “Nhân Hoàng, chúng ta nguyện ý”.
Ngô Bình nhìn thấy biểu hiện của các thủ lĩnh cũng vô cùng hài lòng, anh mỉm cười: “Gia nhập vào đế quốc Thiên Võ, các vị vẫn là thủ lĩnh, thành viên trong bộ lạc vẫn do các vị quản lí. Hơn nữa, trẫm không yêu cầu nộp thuế, ngược lại còn cấp phát lương thực, phái binh bảo hộ để bách tính nơi đây không bị yêu ma tổn thương”.
Đêm đó, những thủ lĩnh này đều kí tên lên công văn đồng ý, chính thức trở thành một thành viên của đế quốc Thiên Võ. Đương nhiên, cũng tiến hành phong thưởng cho các thủ lĩnh bộ lạc lớn, nhỏ.
Yến hội kéo dài đến ngày thứ hai mà vẫn có thủ lĩnh bộ lạc nơi xa đuổi tới. Qua ba ngày mới hết.
Từ trong cuộc nói chuyện với các thủ lĩnh, Ngô Bình biết được, đi về hướng nam là Nam Hải. Ngô Bình chưa có tới đó, vậy nên ngay ngày thứ sáu, anh cho chiến hạm tiếp tục bay xuống phía Nam, tới Nam Hải.
Khi chiến hạm đến Nam Hải, nhìn thấy đại dương vô biên, Ngô Bình mới nói với chúng đại thần: “So với hải dương rộng lớn, lục địa bé nhỏ không đáng nhắc tới. Trong làn nước kia tồn tại rất nhiều sinh linh cường đại”.
Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt biển nổi gió lớn, bầu trời lập tức đen kịt. Gió thổi càng lúc càng mạnh, tạo thành bão lao về phía chiến hạm.
Cư dân duyên hải nhanh chóng chạy vào nhà, bởi vì dạng thời tiết cùng cơn bão ác liệt này có thể g iết chết toàn bộ bọn họ.
Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện bên trong cơn lốc kia có rất nhiều Hải yêu ẩn mình, mượn lực gió lốc lên bờ.
Mặt biển nhấc lên sóng dữ, một số cua, tôm biển, cá ăn thịt thậm chí là trai biển có kích thước lớn đều kéo nhau lên bờ, gặp người là giết.
Ngô Bình tức giận, nghiêm nghị nói: “Lui!”
Lệnh vừa dứt, gió lốc lập tức biến mất, sóng biển hạ xuống, toàn Hải yêu mượn thế gió lốc lên bờ, cả đám choáng váng.
Một con tôm bự ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, khí tức của Nhân Hoàng khiến nó giật bắn mình, liều mạng chạy về biển.
Ngô Bình lớn tiếng nói: “Nhiều hải sản như vậy, các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt cho trẫm!”
Bát vệ lập tức ra tay, một số đại thần cũng không kìm nổi mà lao xuống, nhiệt tình bắt hải sản.
Khả Nhi và Đỉnh Nhi cũng tới, bọn họ tuy nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, huống chi còn có Cùng Kỳ và Tiểu Hoàng Long bảo hộ.
Rất nhanh, những Hải yêu vốn muốn lên bờ ăn thịt mọi người, giờ đây đã trở thành hải sản bị ném lên boong chiến hạm.