Thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, vóc dáng rất cao, con ngươi hoạt bát: “Vâng, lão tổ!”
Ngô Bình đi theo thiếu niên, độn quang tới nơi khảo hạch tiên tôn Đoạt Thiên.
Nguyên Hạc không thích nói chuyện, nên dọc đường im re.
Đến bên ngoài nơi khảo hạch, Nguyên Hạc mới nói: “Sư huynh, có mang tiền không?”
Ngô Bình biết khảo hạch phải đóng phí, anh không khỏi trợn mắt: “Cậu ra ngoài không mang tiền à?”
Nguyên Hạc nhếch miệng cười: “Sư huynh, tôi rất ít khi ra ngoài, nên trên người không có tiền!”
Ngô Bình không nói gì, đành tự mình bỏ tiền đóng phí.
Trên đời này không có nhiều tiên tôn, tham gia khảo hạch càng ít nên trước cửa chẳng có ai.
Sau khi vào cửa, họ thấy có mấy người đang ngồi chơi mạt chược. Loại mạt chược này không khác thời Viêm Long là mấy.
Thấy có người, họ vội đứng lên, dù sao cũng lâu rồi không ai tới khảo nghiệm, tinh thần họ lập tức tỉnh táo.
“Mời đăng ký trước!”
Ngô Bình báo họ tên địa chỉ rồi được dẫn tới một đài ngọc có khắc tiên văn. Anh chuẩn bị xong, một tia sáng chiếu xuống, bắt đầu tiến hành khảo hạch toàn diện.
Khi ánh sáng quét tới lui trên người anh, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một loại ý thức nhân tạo, dưới tác dụng của nó, anh tiến vào thế giới giả tưởng, tiến hành chiến đấu với tiên tôn khác.
Những cuộc chiến này chỉ hoàn thành trong tâm trí. Mấy phút sau, ánh sáng biến mật, thành tích Ngô Bình cũng xuất hiện, anh là tiên tôn cấp bậc vô thượng.
Trong nơi khảo hạch có phân chia thành: không đạt, cửu phẩm tới nhất phẩm, vương phẩm, đế phẩm, truyền kỳ và vô thượng.
Ngô Bình đạt cấp bậc cao nhất, tiên tôn vô thượng!
Người phụ trách sợ điếng người, mất cả buổi mới run rẩy nói: “Tiên tôn, tiếp theo tiến hành thí nghiệm thực chiến!”
Ngô Bình hỏi: “Không phải đã kiểm tra xong rồi sao?”
Người này dè dặt nói: “Bẩm tiên tôn, trước đó chỉ là kiểm tra sơ bộ để tiến hành thí nghiệm thực chiến phân chia cấp bậc. Cậu là tiên tôn vô thượng nên sau này phải thắng được được con rối tu vi tiên tôn vô thượng”.
Ngô Bình: “À, nơi này còn có cả con rối tiên tôn vô thường à?”
Người phụ trách: “Vì trong lịch sử, số người đạt vô thượng cực ít, thêm cả cậu thì cũng chỉ hai, ba người nên con rối vô thượng cũng chỉ có một, chúng tôi phải báo cáo lên trên để xin, mong tiên tôn chờ thêm một lát”.
Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu?”
Người phụ trách: “Chắc nửa ngày là cùng!”
Ngô Bình nhún vai: “Vậy được, chiều tôi tới lần nữa!”
Anh kêu Nguyên Hạc đi dạo trong thành.
Tòa thành này là một trong những thành trì lớn nhất đại thế giới Thái Thanh – Thành Thượng Nguyên.
Thành Thượng Nguyên phồn hoa, mậu dịch phát triển. Ngô Bình hỏi Nguyên Hạc: “Đói bụng không?”
Nguyên Hạc: “Sư huynh, tôi không đói!”
Người tu hành như họ hiển nhiên sẽ không đói nhưng câu trả lời của cậu ta làm Ngô Bình cảm thấy buồn tẻ: “Thành Thượng Nguyên có chỗ nào thú vị không?”
Nguyên Hạc: “Không biết!”