Ngô Bình chỉ muốn đá bay Nguyên Hạc nhưng khi nghĩ tới việc cậu ta là đồng tử của sư tổ thì nhịn xuống: “Nguyên Hạc, cậu về trước đi!”
Nguyên Hạc: “Sư huynh, sư tổ ra lệnh tôi phải theo anh!”
Ngô Bình cũng bó tay với cậu ta: “Ok!”
Anh dạo trong thành, nơi đầu tiên là một quán ăn nổi tiếng tên là lầu Tam Thanh.
Lầu Tam Thanh là nhà hàng ngon nhất đại thế giới Thái Thanh, đương nhiên giá cả của nó cũng rất chát. Trong cả thành này, người có tư cách ăn ở đây đều không vượt quá hai mươi. Tới đây ăn cơm phần lớn là tu sĩ bên ngoài, ví dụ như đệ tử chân truyền hay trưởng lão của tiên giáo Thái Thanh.
Ngô Bình yêu cầu phòng riêng, sau đó gọi món ăn. Hương vị thức ăn cũng không tệ, gan rồng mật phượng gì cũng có, thậm chí còn có thịt mãnh thú thượng cổ nữa.
Giá của chúng tất nhiên đều rất cao, chân tiên bình thường không ăn nổi.
Ngô Bình cố tình gọi nhiều món, ban đầu Nguyên Hạc còn nhịn, khi món thứ mười lên bàn, cậu ta hỏi: “Sư huynh, tôi nếm thử được không?”
Ngô Bình cười hỏi: “Sao cậu bảo không đói?”
Nguyên Hạc cũng thẳng thắn: “Vừa rồi không đói, giờ đói!”
Ngô Bình cười to: “Ngồi xuống ăn đi!”
Hai người đang ăn thì bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hét thảm. Ngô Bình quay đầu nhìn thì thấy một đám đàn ông đang đánh một phụ nữ, trong lòng người phụ nữ đang ôm một đứa bé gái hai, ba tuổi, người phụ nữ không ngừng phát ra tiếng hét thảm thiết, cố gắng bảo vệ cô bé trong lòng.
“Dám đụng chủ của tụi tao à, đánh chết mày!”
Ngô Bình: “Đủ rồi!”
Mấy người kia ngẩng đầu, thấy Ngô Bình khí thế bất phàm, kẻ đánh người hỏi: “Các hạ là ai?”
Ngô Bình báo ra mình là đệ tử chân truyền của tiên giáo Thái Thanh, để lộ thẻ bài.
Mấy người kia hoảng sợ, vội quỳ xuống: “Tiên gia, chúng tiểu nhân đáng chết, quấy rầy bữa ăn của tiên gia!”
Ngô Bình hỏi: “Vì sao đánh người ta?”
Người này nói: “Chủ của chúng tôi đang đi trên đường, hai tên dân đen này lại không biết điều, lôi kéo quần áo ăn xin. Quần áo chủ nhân quý giá, bị tay của chúng làm bẩn!”
“Cũng không thể đánh người như thế!”, Ngô Bình nói.
Mấy người không dám cãi lại: “Vâng, chúng tôi sai rồi!”
Đuổi người đi, Ngô Bình xuống lầu xem thương thế của người phụ nữ.
Khi người phụ nữ ngẩng đầu, Ngô Bình phát hiện trên mặt đối phương có một vết bớt màu đen, nó gần như bao phủ hết cả gương mặt, nơi đó da mặt thô ráp trông như da heo.
Người phụ nữ vội cúi đầu: “Cảm ơn tiên lão gia!”
Ngô Bình nói: “Gặp tôi là phúc duyên của cô!”
Nói xong anh vung tay, cái bớt đen biến mất, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Hóa ra bên dưới cái bớt là sắc đẹp tuyệt thế. Tôi không đoán nhầm thì cái bớt này là sau này mới có phải không?”
Người phụ nữ sờ mặt mình, giọng nói lại không mang theo sự vui sướng, run giọng nói: “Tiên lão gia, cậu mau khôi phục lại dáng vẻ trước đó cho tôi đi, bằng không mẹ con tôi chết mất!”
Ngô Bình nghe xong thì nhíu mày: “Tại sao cô lại nói thế?”
Người phụ nữ khóc lóc: “Tôi từng là con gái một nhà giàu, năm 15 tuổi được phong là mỹ nhân đẹp nhất thành Thượng Nguyên, người cầu hôn nối dài tới cổng thành. Khi đó tôi còn rất vui mừng, nhưng chưa được vài ngày, cô chủ nhà họ Niên phái người tới, biến tôi thành thế này, còn nói dám khôi phục thì sẽ giết cả nhà!”