Chương 526
Ngô Bình vẫn chưa từng quên Bạch Băng, có khi còn mơ thấy cô ấy, nhưng đó không phải vì anh mê cô như điếu đổ mà chỉ là anh thích sự thuần khiết và lương thiện nơi cô.
Năm đó anh cùng lũ bạn ra ngoài uống rượu vào ban đêm, uống đến say quắc cần câu. Khi về anh đã viết một bức thư tình để trên bàn của cô Bạch Băng.
Thế nhưng bức thư tình đó lại bị bạn học Tiết Cuồng nhìn thấy rồi chôm mất, sau đó đọc công khai trước lớp.
Cũng may bức thư tình không ký tên, nên mọi người chỉ cười một trận vỡ bụng mà không biết bức thư đó là do Ngô Bình viết.
Cậu bạn học kia mới đọc được một nửa thì cô Bạch Băng đi vào lớp. Bạch Băng nhận ra nét chữ của từng học sinh trong lớp nên vừa nhìn là biết bức thư đó do Ngô Bình viết.
Ngô Bình vẫn còn nhớ, Bạch Băng lúc đó như cười như không nhìn anh. Anh sợ đến nỗi vội vã cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ lần này xong đời rồi!
Thế nhưng, cô Bạch Băng không hề nói ra tên của anh, chỉ mắng cho Tiết Cuồng một trận rồi cầm lấy bức thư tình đi khỏi đó.
Cả một học kỳ sau đó, mỗi lần lên lớp cô Bạch Băng đều bắt Ngô Bình trả lời câu hỏi. Mà Ngô Bình biết đây chính là cách cô ấy “trừng phạt” anh. Ngô Bình cũng hết cách, chỉ đành chăm chỉ học hành, nhưng cũng nhờ đó mà thành tích môn Văn của anh tiến bộ rõ rệt. Lúc thi đại học, anh thi được tận một trăm bốn mươi điểm.
Bạch Băng học vượt cấp nên năm đó cô ấy cũng mới hai mươi tuổi, cũng chính là độ tuổi đẹp nhất. Giờ chớp mắt đã năm năm trôi qua, hình ảnh cô ấy vẫn in đậm trong ký ức của Ngô Bình.
Khi về đến nhà, anh phát hiện Hà Hân Di đã kéo anh vào một nhóm chat tên là “Họp lớp năm năm”. Những người ở trong đó đều là các bạn học ngày mai sẽ tham gia buổi họp mặt.
Ngô Bình liếc nhìn, bên trong có Tiết Cuồng, La Tử Thông,… Có một số nhìn rất quen, một số anh không có ấn tượng gì nhưng tổng cộng chưa tới hai mươi người. Quan trọng là trong đó có cả Bạch Băng.
Ngô Bình nhìn avatar của Bạch Băng là một đoá hoa sen trắng e ấp chưa nở hết. Do dự một lát rồi anh cũng gửi lời mời kết bạn cho cô ấy.
Có điều, rất lâu mà bên kia không phản hồi lời mời kết bạn. Ngô Bình không khỏi thất vọng, lẽ nào Bạch Băng không nhận ra anh sao?
Ngô Mi thấy Ngô Bình tâm trạng không tốt lắm nên hỏi: “Anh, có chuyện gì không vui sao?”
Ngô Bình trợn mắt đáp: “Có người có người yêu mà không nói với anh nên anh rất cọc”.
Ngô Mi đột nhiên đỏ bừng mặt, kinh ngạc hỏi: “Anh biết từ lúc nào vậy?”
Ngô Bình: “ Cũng không sớm lắm, hôm qua”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Sớm đã biết sẽ không giấu được anh”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh có đánh đập mắng mỏ gì đâu mà sao mặt em cứ xụ ra thế?”
Ngô Mi ngẩng đầu, đáp: “Anh, anh cho rằng em thích Dương Kiệt sao?”
Ngô Bình vẻ mặt khó hiểu, đáp: “Thế chẳng lẽ em không thích cậu ta à?”
Ngô Mi cười lạnh đáp: “Thủ đoạn tán gái của cậu ta em vừa nhìn là biết ngay, chẳng qua em cố tình diễn thôi”.
Ngô Bình nhìn em gái mình như nhìn một con quái vật nhỏ: “Tiểu Mi, nếu em đã không thích cậu ta thì sao lại thả thính khiến cậu ta hiểu lầm?”
Ngô Mi thấy Trương Lệ không ở bên cạnh nên mới kéo Ngô Bình vào phòng đọc sách. Ngô Mi ngước đôi mắt trong và sáng lên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, em chưa bao giờ kể chuyện gì về anh ra bên ngoài. Nhưng có một hôm, Dương Kiệt đột nhiên nhắc đến anh, cố tình moi thông tin về anh”.