Chương 527
Ngô Bình cau mày: “ Cậu ta đang nghe ngóng thông tin về anh sao?”
Ngô Mi gật đầu: “Cho nên em thấy rất lạ, không biết cậu ta có mục đích gì. Để tìm hiểu rõ chuyện này, em cố tình tiết lộ một số thông tin về anh, sau đó giả vờ không biết gì, thuận theo cậu ta”.
Ngô Bình: “Có phát hiện gì không?”
Ngô Mi gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng thận trọng: “Qua một thời gian quan sát, em chắc chắn cậu ta đang nhắm vào anh. Hơn nữa em cũng phát hiện Dương Kiệt không hề giống một thiếu niên thông thường”.
“Không giống một thiếu niên thông thường?”, Ngô Bình hỏi vẻ vô cùng khó hiểu: “Thế thì giống cái gì?”
Ngô Mi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Nói thế nào nhỉ, giống như một lão quái vật đã sống hơn trăm tuổi nhưng phải giả vờ cưa sừng làm nghé”.
Ngô Bình không khỏi bật cười: “Một lão quái vật hơn một trăm tuổi ư? Em đang kể chuyện cười đấy à?”
Ngô Mi mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, em không nói đùa! Giác quan thứ sáu của em rất chuẩn, Dương Kiệt này thực sự rất kỳ lạ.
Ngô Bình thu lại nụ cười ban nãy, hỏi: “Ngoài sự kỳ quặc đó ra thì em còn phát hiện ra điều gì không?”
“Cậu ta biết nói tiếng Đông Doanh, hơn nữa nói rất giỏi”.
“Tiếng Đông Doanh”, Ngô Bình nghĩ ngợi: “Thế thì có gì kỳ lạ?”
Ngô Mi: “Em đã hỏi rồi, họ hàng người thân của cậu ta không có ai là người Đông Doanh, cũng chưa từng học qua thứ tiếng đó. Một người chưa từng học mà lại nói được tiếng Đông Doanh như người bản xứ mà không kỳ lạ sao?”
Ngô Bình: “Thế rồi sao em biết cậu ta nói được tiếng Đông Doanh?”
“Có một lần bọn em ra ngoài thì gặp một đôi vợ chồng người Đông Doanh. Cậu ta mở miệng là tuôn ra một tràng thứ tiếng đó, hơn nữa không phải tiếng Đông Doanh phổ thông mà là tiếng địa phương của một vùng miền nào đó”.
Ngô Bình: “Em biết tiếng Đông Doanh sao?”
Ngô Mi: “Trí nhớ của em tốt lắm, gần đây lúc rảnh rỗi còn tự học tiếng Đông Doanh nên có chút hiểu biết về tiếng địa phương của họ”.
Ngô Bình trầm tư, một cậu bé chưa từng học tiếng Đông Doanh mà lại nói được cả phương ngữ. Điều đó có thể lý giải thế nào đây?
“Anh, vốn em đã muốn nói với anh từ đầu rồi nhưng lại chưa tìm được chứng cứ nên mới chưa nói. Em muốn điều tra thêm một thời gian rồi mới kể với anh nhưng giờ anh đã biết rồi thì em đành nói luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, việc của Dương Kiệt anh sẽ tự điều tra. Em không nên dính líu đến cậu ta nữa, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Mi nhún vai: “Được rồi! Em cũng sớm chán ngấy cậu ta rồi, cái mùi trên người cậu ta cứ kỳ kỳ”.
“Mùi?”, Ngô Bình kinh ngạc: “Mùi kiểu gì vậy?”
Ngô Mi đáp: “Mùi như hồ keo, lại hơi tanh tanh. Có điều chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy, ngoài ba mươi cm thì sẽ không ngửi thấy được”.
“Choang!”
Cốc nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ toang. Vẻ mặt anh trở nên vô cùng khiếp sợ: “Đoạt thai!”