Chương 904
Ngô Bình: “Cây hoè này có thể sinh ra linh tính, vô cùng hiếm có”.
Đúng lúc này, trên cây hoè đột nhiên có ba hạt đậu hoè phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó ở bên trong.
Đông Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên ngọn cây hoè, hai mắt phát sáng.
Ngô Bình ngẩn người: “Mày đang nhìn gì vậy?”
Nói rồi, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba hạt đậu hoè lấp ló trong những tán lá, toả sáng nhàn nhạt và phát ra hương thơm mê người. Anh giật mình, đưa tay ra ấn vào thân cây thì được cây hoè truyền cho một thông tin. Đại ý nói hạt đậu hoè này là do nó dùng tinh hoa tự mình tích luỹ qua nhiều năm tháng để luyện ra. Hạt đậu hoè này ăn vào có tác dụng cực tốt đối với cơ thể con người.
Ngô Bình sáng mắt lên, leo lên cây. Anh nhanh chóng hái mấy hạt đậu hoè xuống rồi nhảy xuống đất.
Đông Hoàng rỏ cả dãi nhìn mấy hạt đậu hoè mà vẫy đuôi như thể rất muốn ăn.
Nhưng Ngô Bình vội vã cất mấy hạt đậu hoè đi, nói: “Đừng có mơ, cái này là tinh hoa của trời đất tích tụ, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Tao phải để dành cho ông bà ngoại, không có phần cho mày đâu”.
Anh vừa cất mấy hạt đậu hoè đi thì một con mèo vừa to vừa béo, lông bóng mượt theo vách tường đi về phía đó. Nó ngước mắt nhìn lên cây hoè như thể đang tìm kiếm gì đó.
Tìm kiếm một lát xong nó “meo” một cái rồi quay sang nhìn Ngô Bình chằm chằm. Con mèo đen này có lẽ cũng đã ngửi thấy mùi thơm của hạt đậu hoè.
“Meo”, con mèo nhảy xuống từ vách tường, quay về phía Ngô Bình kêu một tiếng.
Ngô Bình đảo mắt, nói: “Đi ra đi, tao không cho mày đâu”.
Đông Hoàng cũng liếc nhìn con mèo đen, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Có thể khiến Đông Hoàng dùng ánh mắt như vậy nhìn nó, chứng tỏ con mèo này không đơn giản!”
“Khụ khụ…”
Đột nhiên từ phía xa có tiếng ho, một bà cụ dáng nhỏ nhắn, già đến nỗi không thể già hơn, mặc bộ quần áo xám kiểu những người già hay mặc, đội một chiếc khăn mỏ quạ đen chầm chậm đi từng bước về phía đó.
“Tiếu Hắc, sao mày lại chạy lung tung rồi”, bà ấy nói với con mèo bằng giọng vô cùng hiền hoà.
Chú mèo đen kêu lên một tiếng đáp lời, sau đó chạy đến bên dụi vào người bà cụ vô cùng thân thiết.
Bà cụ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Ngô Bình: “Chàng trai trẻ, ngại quá, con mèo của tôi làm phiền cậu rồi”.
Ngô Bình nhìn bà cụ, anh cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi anh nhìn thấy đằng sau lưng bà cụ có một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa đó đang đóng lại như thể nhốt một thứ gì đó vô cùng đáng sợ ở bên trong. Một khi thứ đó được thả ra thì nó có thể xé toạc bà cụ kia ra thành từng mảnh!
Ngô Bình bước tới, khách sáo chắp tay chào hỏi: “Rất vui được gặp bà”.
Bà cụ mỉm cười đáp: “Chàng trai trẻ này mắt nhìn không tệ, có thể nhận ra tu vi của tôi. Chẳng trách Đông Hoàng lại đi theo cậu”.
Đông Hoàng? Anh nhìn sang chú chó vàng to lớn bên cạnh mình.
Đông Hoàng mặt rất mất kiên nhẫn, liếc nhìn bà cụ kia một cái rồi đi thẳng vào nhà cũ. Nó phải xem xem chỗ nào hơp lý để đặt cái ổ của nó.
Ngô Bình hỏi: “Tôi nên gọi bà thế nào?”