Chương 905
Bà cụ đáp: “Đã rất nhiều năm không có ai nhắc đến tên hiệu của tôi nữa. Giờ đột nhiên hỏi tới, tôi cũng không nhớ ra. Để tôi nghĩ xem… Ba trăm năm trước, người ta gọi tôi là “Thánh Vu Tiên Tử”, hai trăm năm trước họ lại gọi tôi là “Vu bà bà”. Sau này tôi mai danh ẩn tích, rất ít người biết đến tên hiệu của tôi”.
Ngô Bình vội vã đáp: “Thì ra là Vu bà bà, hậu bối thất lễ rồi!”
Vu bà bà cười đáp: “Chàng trai trẻ không cần lo lắng, tôi tới tìm Đông Hoàng để xin đổi một thứ. Đổi xong tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó Đông Hoàng cũng từng đổi đồ cho anh. Anh không khỏi tò mò hỏi: “Tiền bối, hình như có rất nhiều người tới đổi đồ với Đông Hoàng. Những thứ trên người nó đến từ đâu vậy?”
Vu bà bà nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt khó hiểu: “Cậu không biết sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Hậu bối không rõ”.
Vu bà bà gật đầu: “Cậu không biết cũng dễ hiểu thôi. Lai lịch của Đông Hoàng vô cùng thần bí, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Cũng không ai biết từ lúc nào người ta tới xin đổi chác với nó lấy thứ người ta muốn. Nhưng từ thời của tôi nó đã rất nổi tiếng. Mấy trăm năm nay, tôi đã đổi cho nó mười mấy món đồ, cũng có thể coi là khách hàng cũ của nó”.
Ngô Bình kinh ngạc. Nói như vậy, Đông Hoàng ít nhất đã sống mấy trăm năm rồi. Vậy nó rốt cuộc là thứ gì?
Vu bà bà nói xong liền quay lưng đi vào nhà cũ của anh. Ngô Bình biết bà ấy đang đi tìm Đông Hoàng để đổi đồ nên không đi vào theo.
Con mèo đen ban nãy vẫn lượn lờ xung quanh anh, có vẻ vẫn rất muốn chôm mấy hạt đậu hoè của anh nhưng Ngô Bình không buồn đếm xỉa đến nó.
Vài phút sau, bà cụ đi ra với nụ cười trên gương mặt, nói: “Chàng trai trẻ, từ giờ trở đi cậu chính là người trung gian của Đông Hoàng. Vậy nên tôi cũng phải theo quy tắc, cho cậu một phần lợi ích”.
Ngô Bình ngạc nhiên, lợi ích gì vậy? Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Vu bà bà mở lòng bàn tay ra, bên trong có một tấm thẻ nhỏ bằng gỗ mun màu đen: “Đây là một món đồ của tôi. Sau này khi cậu gặp nguy hiểm có thể lấy nó ra. Nó có thể cứu mạng cậu một lần”.
Sau khi đưa miếng gỗ nhỏ cho Ngô Bình, bà cụ thong dong rời khỏi đó.
Ngô Bình cầm thẻ gỗ nhỏ trong tay, đưa mắt nhìn theo bà cụ. Một người một mèo đi xa dần, bóng họ dần mờ đi rồi biến mất hẳn.
Ngô Bình tiếp tục đưa Đông Hoàng đi dạo, từ nhà cũ đi về biệt thự Đông Hồ số một.
Sau khi về nhà, anh phát hiện ra Ngô Mi đã đi học về, đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách.
Ngô Bình cười nói: “Ngô Mi, em đi học về rồi đấy à?”
Ngô Mi nói: “Anh, khi nào anh mới đưa em đi chơi đây?”
Ngô Bình cười đáp: “Em muốn đi chơi ở đâu?”
Ngô Mi than thở: “Em có nhiều nơi muốn đi lắm”.
Ngô Bình đáp: “Được, hôm nào em được nghỉ lễ, anh đưa em đi du lịch”.
Ngô Mi hai mắt phát sáng: “Thật sao? Vậy chúng ta có thể mua một chiếc xe lưu động để đi du lịch không?”
Ngô Bình cười đáp: “Được, có điều lái ô tô đi du lịch thì mất thời gian lắm. Trước khi đến Tết, hình như em không có kỳ nghỉ dài nào nhỉ?”