Chương 980
Ngô Bình ngạc nhiên: “Nhiều như vậy sao?”
Chu Đà: “Không nhiều, cần phải có nhân viên thường trực ở các thành phố, xã, huyện, còn cả văn thư và hậu cần thì số đó mới tạm coi là đủ dùng”.
Ngô Bình: “Vậy đám yêu ma có thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó không?”
Chu Đà gật đầu: “Nếu là khu vực Giang Nam thì mỗi tháng khoảng mười mấy vụ. Chiến đấu với chúng là việc cực kỳ nguy hiểm, bình quân mỗi lần đụng độ, chúng tôi đều mất trên ba người”.
Ngô Bình tâm trạng hơi trùng xuống: “Nghiêm trọng như vậy sao!”
Chu Đà: “Đúng vậy. Đương nhiên đãi ngộ của chúng tôi cũng rất cao. Các chiến sĩ tuyến đầu hàng năm nhận được khoảng năm mươi triệu tệ tiền lương. Hơn nữa, mỗi lần làm nhiệm vụ, sẽ căn cứ theo độ khó và độ nguy hiểm của nhiệm vụ để thưởng, phần thưởng có thể từ mười triệu tệ đến mấy trăm triệu tệ”.
Ngô Bình hai mắt loé sáng: “Thưởng nhiều vậy sao?”
Trương Thiên Hoành cười đáp: “Sau này cậu là người trấn thủ doanh trại Giang Nam, mỗi lần giết được một tà ma đều sẽ có thưởng”.
Ngô Bình cười đáp: “Xem ra làm quan cũng có thể phát tài đây”.
Trương Thiên Hoành đáp: “Thu nhập chỉ là một phần thôi, thành viên của Bắc Đẩu Thần Vệ còn có đặc quyền. Nếu cậu trấn giữ trại Giang Nam thì tất cả chủ tịch tỉnh, quan chức địa phương trong khu vực phải tuyệt đối nghe lệnh và phối hợp với cậu. Thậm chí, trong phạm vi mười nước, cậu có quyền định đoạt sống chết của kẻ khác, có thể tiền trảm hậu tấu”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Quyền lực lớn đến vậy sao?”
Trương Thiên Hoành cười đáp: “Đương nhiên!”
Sau đó, ông ấy nói tiếp: “Chuyện của Đường Lâu, tôi đã biết. Chỉ là thân phận của tôi có chút đặc biệt, không tiện tham dự. Ngày mai, Lăng Thiên chiến thần sẽ đại diện tôi tới tham gia buổi lễ cắt băng khánh thành”.
Ngô Bình: “Vô cùng cảm ơn thần tướng”.
Lúc này, Chu Đà nói: “Thần tướng, rượu và đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi”.
Trương Thiên Hoành cười nói: “Ngô Bình, chúng ta cùng uống vài ly nhé?”
Ngô Bình vội vã đáp: “Tôi không dám làm phiền thần tướng nữa, hôm khác tôi lại tới”.
Trương Thiên Hoành cũng không ép anh, đáp: “Được, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định đi nhé”.
Sau khi từ biệt Trương Thiên Hoành, chiếc xe ban nãy đón Ngô Bình lại đưa anh về khách sạn Đường Hoàng.
Đường Băng Vân chưa đi nghỉ mà vẫn đợi anh về. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vội hỏi: “Thế nào rồi, Trương thần tướng đã nói gì vậy?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông ấy hy vọng tôi có thể tham gia Bắc Đẩu Thần Vệ, nhưng tôi chưa đồng ý”.
Đường Băng Vân cau mày: “Giết tà ma là việc hết sức nguy hiểm, anh đừng nên đồng ý thì hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Nhiều hiểm nguy nhưng đãi ngộ rất cao”.
Nói rồi, đột nhiên anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân giật mình, ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Làm gì đấy?”
Ngô Bình khẽ mỉm cười, đáp: “Cô đẹp thật đấy, tôi chỉ muốn ngắm kỹ hơn một chút”.
Vẻ mặt hung dữ ban nãy của Đường Băng Vân chuyển sang vẻ dịu dàng. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy.