Chương 989
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Ông rất tin tưởng cháu. Trước đó chiến thần Lăng Thiên đã nói thần tướng cũng rất coi trọng cháu, không phải ông ấy lại định lôi cháu vào nguy hiểm đấy chứ?”
Ngô Bình không giấu giếm mà thật thà đáp: “Vâng ạ, Trương thần tướng hy vọng cháu có thể trấn giữ doanh trại Giang Nam”.
Đường Thiên Tuyệt rất bất ngờ: “Trấn thủ doanh trại Giang Nam sao? Ông ấy muốn cho cháu vị trí cao đến vậy sao?”
Đường Băng Vân vội vã hỏi: “Ông nội, vị trí đó có quyền lực rất lớn sao?”
“Đâu chỉ là lớn!”, Đường Thiên Tuyệt nghiêm mặt đáp: “Nếu nhận vị trí đó, Ngô Bình sẽ có quyền tuần tra khắp mười ba nước, trong tay nắm quyền sinh quyền sát! Nói một cách dễ hiểu thì trong phạm vi mười ba nước đó Ngô Bình có thể tung hoành ngang dọc, không ai dám đắc tội”.
Nói rồi, ông ấy lại cau mày: “Có điều trấn thủ trại Giang Nam thường là do cao thủ Địa Tiên đảm nhiệm. Ngô Bình hiện tại mới ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ…”
Ngô Bình: “Ý ông nội là cháu sẽ khó lòng ngồi vững trên vị trí đó đúng không?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Nói thật lòng, vị trí này dù có cho ông thì ông cũng chưa chắc đã dám nhận”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Tại sao vậy ạ?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài đáp: “Cháu có biết kết cục của người trấn thủ trại Giang Nam đời trước không?”
Đường Băng Vân tim đập thình thịch, trong lòng có một dự cảm không lành, vội vã hỏi: “Ông nội, người đó bị sao vậy?”
Đường Thiên Tuyệt: “Người đó tên là Du Thế Xương, là cao thủ cảnh giới thứ hai của Địa Tiên, năm đó cũng là cao thủ hàng đầu nức tiếng giang hồ. Sau đó ông ấy nhận vị trí trấn giữ trại Giang Nam suốt bảy năm. Chính tầm này năm ngoái, trong lúc truy bắt yêu ma đã bị chúng nhập vào, không thể tự chủ”.
Đường Băng Vân sững lại: “Địa Tiên cũng có thể bị yêu ma nhập vào sao?”
Đường Thiên Tuyệt: “Còn phải xem đó là loại yêu ma nào, có những loại yêu ma quyền năng đến nỗi có thể uy hiếp đến cả cao thủ Địa Tiên. Sau khi bị ma quỷ nhập thân, Du Thế Xương bị chiến thần Lăng Thiên lấy mạng. Lúc đó tình thế quá cấp bách, nếu không lấy mạng Du Thế Xương thì yêu ma sẽ mượn xác ông ấy để gây hoạ cho nhân gian, hậu quả không thể tưởng tượng nổi”.
Đường Băng Vân lập tức quay sang nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, anh không thể nhận vị trí đó”.
Những điều Đường Thiên Tuyệt vừa kể khiến Ngô Bình rất kinh ngạc. Giờ anh mới chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, có nhận nổi cái ghế này không? Các cao thủ ở đó có chịu phục tùng anh không?
Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Ngô Bình, việc này cháu phải nghĩ thật kỹ, mọi người đều tôn trọng lựa chọn của cháu”.
Sau đó ông ấy nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, Ngô Bình không phải người thường, nó cũng có tiềm năng cho vị trí đó”.
Đường Băng Vân lắc đầu: “Cháu vẫn cảm thấy việc này quá nguy hiểm”.
Đường Thiên Tuyệt: “Việc gì cũng có hai mặt lợi hại. Trước đó bác cháu bị yêu ma nhập thân khiến ông nghi ngờ Địa Phủ đang muốn mượn tay Đường Môn chúng ta để làm hại nhân gian. Nếu như vậy thì Đường Môn đang gặp mối nguy vô cùng lớn! Nhưng nếu Ngô Bình nhận vị trí này thì có thể giúp Đường Môn trừ yêu diệt ma, quét sạch mầm hoạ. Hơn nữa nó cũng có thể lập công lập nghiệp. Như vậy là một mũi tên trúng hai đích”.