Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 252


“Không thể tin.” Lục Cận vuốt râu nói: “Lao phu lấy máu heo nhỏ vào máu của lão phu, không lẽ nào con heo đó là con của lão phu hay sao?”
Hắn nói xong lại cảm thấy phép so sánh này còn chưa thỏa đáng, liền bắt tay vào làm: “Dù sao lão phu có thể làm chứng, lấy máu nhận thân chính là chó má.

Lão phu phải biết được là con rùa nào đã nghĩ ra, phải đánh hắn ta răng rơi đầy đất.

Biện pháp này không biết đã hại bao nhiêu người rồi.”
“Cho dù là lấy máu dong huyết hay là lấy máu nhận nhận cốt đều không thể tin” Lục Cận nói.
Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi.
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của hắn không thích hợp, cẩn thận nói: “Nhi thần có thể xác định lấy máu nhận thân không thể tin hoặc là nói không có nửa điểm căn cứ nào cả.


Nếu là xem xét quan hệ thân nhân thì cần các bước phức tạp hơn.
“Phức tạp như thế nào?” Hoàng đế hơi hơi nhướng mày.
“Nếu kĩ thuật điêu luyện, dùng một cọng tóc là có thể phân biệt nhưng bây giờ không có điều kiện làm.

Tần Nguyệt Lam nói: “Chỉ có thể dựa trên đặc thù thân thể để đưa ra phỏng đoán thô sơ giản lược.
“A?” Hoàng đế nhíu mày: “Tiếp tục nói.”
“Ví dụ, dấu chỉ tay trong lòng bàn tay, mắt hai mí, độ dài ngắn của ngón chân, ngón tay.

Nàng nói: “Từ những chi tiết này có thể phỏng đoán một phần”
“Thì ra là thể.” Hoàng đến hạ thấp con ngươi, che dấu gợn sóng dưới đáy mắt: “Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi”
Tần Lam Nguyệt vôi hành lễ cáo từ.
Lục Cận cũng muốn đi.
“Á phụ, Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi” Hoàng để giữ hắn lại.
“Lần sau đi.” Lục Cận phất phất tay: “Ta có rất nhiều thứ muốn nói với tiểu sư muội.
Thanh âm Hoàng để chầm chậm: “Đột nhiên trẫm nhớ tới nên lấy ra rượu ngon giấu kín ba mươi năm rồi.

Lục Cận nuốt nuốt nước miếng: “Rượu ngon ba mươi năm?”
“Ba mươi năm trước trẫm sai người đi thu thập hoa mai nở đầu mùa tuyết, đã cất tổng cộng hai bình rượu, vốn dĩ muốn hiếu kính á phụ nhưng nếu á phụ phải đi rồi thì trẫm đành thưởng thức một mình vậy.” Hoàng đế thở dài nói.
“Tiểu sư muội, lão phu còn có chút việc, ngươi đi trước đi.” Lục Cận lại quay về chỗ ngồi.
Tần Lam Nguyệt thấy hắn bị Hoàng đế dùng rượu ngon níu ở lại thì nhẹ nhàng thở ra.

Lão ngoan đồng này thực sự quá khó tính rồi.
Sau khi ra khỏi cung Thái Nghi, gió trở lạnh.

Nàng nắm chặt áo choàng, đi về phía trước vài bước liền nhìn thấy Lục Tu đang bồi hồi ở một bên.
“Nương nương.” Sau khi hắn nhìn thấy Tần Lam Nguyệt liền vội hành lễ: “Vương gia bảo ta ở chỗ này chờ ngài.”
“Hắn đâu?”
“Đang ở trên xe ngựa, Vương gia bị đánh trúng lưng, cần phải dưỡng thương, không thể cử động” Lục Tu nói: “Nương nương, mời.
“Việc mà ta giao cho ngươi làm tới đâu rồi?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Nương nương yên tâm, thái y viện sẽ xử lý”
“Vậy là tốt rồi” Tần Lam Nguyệt chắp tay, đạp lên tuyết cùng Lục Tu trở về cung Tử Vũ.
Cung điện bị một tầng tuyết thật dày bao phủ, những viên ngọc lưu ly chiếu sáng lấp lánh, hào quang bắn ra tứ phía.
Trên những cành cây khô cũng phủ đầy tuyết, chim đậu lên tuyết liền rớt xuống.
Tuyết rớt trên mặt đất chưa kịp dọn, chỉ nghe thấy âm thanh giẫm trên tuyết.

“Đông Phương Lý, có phải là đã đoán trước được rồi hay không?” Đột nhiên Tần Lam Nguyệt đi đằng trước mở miệng hỏi.
“Nương nương đang nói gì vậy?” Lục Tu nhíu mày.
“Có phải là Đông Phương Lý đã đoán trước được là Mục Dã sẽ tới? Hắn nhốt ta vào Noãn Các, quy định ngày mà ta được ra.

Tần Lam Nguyệt thở một hơi: “Hắn đã đoán ra ta sẽ xảy ra xung đột với Mục Dã cho nên mới an bài như vậy”
Độc dược mà nàng làm ra trong Noãn Các, sự bảo vệ và giúp đỡ của Đỗ Khứ đối với bọn Bạch Mai, ngày lễ Phật của Trinh phi nương nương, hôm nay lão tổ tông của Lục gia xuất hiện, cách nói của đệ tử Thiên Linh đạo nhân.

Những thứ này e là đã được Đông Phương Ly an bài xong xuôi rồi.
Người nam nhân giống như hồ ly kia giống như một cao thủ kỳ tài, mỗi một bước đi đều an bài xảo diệu mà thỏa đáng.
“Hắn không phải đoán ra từ sớm Hoàng hậu nương nương sẽ hỏi tới thân phận của ta nên mới mười lão tổ tông của Lục gia rời núi?” Nàng quay đầu: “Ta cũng vừa mới hiểu được, hôm qua người nói mời lão tổ tông rời núi chính là ý này.

Bình Luận (0)
Comment