Ánh mắt Lục Tu lóe lên: “Tại sao Vương phi không tự mình hỏi Vương gia?”
“Hắn sẽ trả lời sao?” Tần Lam Nguyệt cười khẽ.
Dựa vào tính cách của Đông Phương Lý thì nhất định sẽ không nói gì.
Hắn thật là một năm nhân cực kỳ phúc hắc và đáng “Sẽ không” Lục Tu nói: “Kỳ thật nương nương không cần để tâm, Vương gia chính là vì không muốn Vương phi bị cuốn vào trong đó mà thôi.
“Không muốn ta bị cuốn vào trong đó?” Tần Lam Nguyệt vén cành mai che trước mặt ra, khiến hoa mai và tuyết rớt xuống lả tả: “Lục Tu, ngươi cũng biết trừng mắt nói dối.
“Vương gia thực sự có dùng chút thủ đoạn.” Lục Tu không phủ nhận: “Nhưng Vương phi có nghĩ tới không? Nếu ngài bước một bước sai thì Vương gia ở bên kia cũng bước sai.
Nói đến cùng thì mỗi một bước mà Vương phi đi cũng giống với bước đi của Vương gia.
“Ta biết.” Tần Lam Nguyệt hít sâu một hơi.
Không khí khô và lạnh đã xâm nhập tới tứ chi, đông lạnh tới phát đau.
Sự thận trọng của Đông Phương Lý chính là trụ cột cho việc nàng còn có thể sống.
Nếu nàng đã bị Mục Dã giết trong một giây thì sự tình buổi sáng hôm qua cũng chấm dứt.
E rằng người nam nhân kia đã sớm biết nàng có thể đi đến cuối cùng cho nên mới thiết kế kế sách liên hoàn kinh tâm động phách này.
“Hắn thực đáng sợ” Tần Lam Nguyệt nói khẽ.
Nếu người như vậy là kẻ thù của nàng thì nàng không biết đã chết sao nhiêu lần rồi.
“Lục Tu”
Nàng nhìn tầng băng tuyết đọng ở phía xa xa: “Hắn đối với Tô Điềm Tĩnh…”
Nói đến một nửa lại nở nụ cười.
Mối quan hệ của Đông Phương Lý với Tô Điểm Tình thì có thể nói gì chứ?
Hắn thâm sâu như vậy, nói không chừng những thứ biểu hiện ra bên ngoài đều là ngụy trang.
Thực thực giả giả, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Đông Phương Lý thật giống với Phụ hoàng”
Trong ngoài không giống nhau nhưng lại thâm sâu như sao.
Nàng nâng lọn tóc đen lên hứng lấy tuyết trắng đang rớt xuống, đi về phía trước hai bước, thì thào tự nói: “Ta cũng không có ghét”
Chân mày Lục Tu nhăn lại.
Vừa rồi Vương phi còn muốn hỏi Vương gia về chuyện Tô Điểm Tình.
“Ở Thái y viên ta có bắt mạch cho Tô Điểm Tình” Hắn chắp tay, luôn đi cách nàng năm mét.
“Nàng ta cũng không phải là mất máu quá nhiều mới hôn mê mà là ăn trúng thuốc ngủ.
Hắn nói: “Tác dụng của thuốc duy trì bảy ngày, bảy ngày sau nàng ta mới có thể tỉnh lại.
“A?” Tần Lam Nguyệt cũng đã cảm thấy Tô Điểm Tình hôn mê rất kỳ quái.
“Hoàng thượng sẽ không trách phạt quá đáng đối với người trọng thương hôn mê” Thanh âm Lục Tu thản nhiên: “Nếu không phải Hoàng hậu nương nương cắn chặt không buông thì Tô Điểm Tình sợ là sẽ trở thành người thắng lớn nhất.
Tần Lam Nguyệt nheo nheo mắt.
Lúc ở Hương Thảo Các, Tổ Điểm Tình giật dây Mục Dã giết nàng, ngay lúc đó chỉ cần nàng chết đi thì có thể đem toàn bộ tội danh đổ lên người nàng.
Mà nàng vẫn còn sống.
Tô Điểm Tình biết bản thân đuối lý, cũng biết nàng sẽ chỉ tội nàng ta nên mối suy nghĩ tới biện pháp uống thuốc giả trọng thương hôn mê, tránh được chỉ trích cùng với giằng co.
“Đây thật đúng là một sự toan tính tốt” Tần Lam Nguyệt cười lạnh.
Nếu không phải Hoàng hậu sốt ruột, đau khổ cưỡng bức khiến cho Hoàng đế nghi kỵ thì Tô Điểm Tình thực sự có thể toàn thân trở ra.
Nàng ta bất tỉnh hôn mê, không thể giằng co với nàng hay lợi dụng Mục Dã, mặc dù trong lòng Hoàng đế biết rõ nhưng cũng không thể làm gì nàng ta.
Nữ nhân đỏ đang sợ như vậy.