Lâm Linh Nhi gắt gao nắm chặt khăn trong tay, đáy mắt không che giấu được hoảng loạn.
Sự kinh hoàng này thoạt nhìn khiến nàng ta càng giống tiểu cô nương không hiểu thế sự hơn.
“Ta, ta…mong điện hạ thứ tội, thần nữ, thần nữ chỉ là nhất thời không thể khống chế tình cảm. Trong lòng thần nữ điện hạ như gió mát trăng thanh, không ai có thể sánh bằng. Chỉ là thần nữ từ nhỏ đã ngưỡng mộ điện hạ, hôm đó khi hoàng hậu nương nương triệu kiến mới không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng, hi vọng điện hạ đừng trách”
Ngón tay Mộ Dung Bắc Hải khẽ chuyển động ly trà: “Nhưng làm sao đây, những lời cô nói với hoàng hậu hôm đó, đã gây ra phiền phức cực lớn cho bổn vương”.
Ánh mắt hắn hờ hững, lạnh lùng, làm gì còn dáng vẻ ấm áp ôn hòa như bình thường.
“Thật không dám giấu, bổn vương thật sự rất không vui”
Trái tim Lâm Linh Nhi đập mạnh, nàng ta hoảng loạn đứng dậy quỳ xuống: “Vương gia, vương gia bớt giận, thần nữ không biết những lời thật lòng kia sẽ khiến vương gia không vui. Thần nữ chỉ muốn được bên cạnh ngài, người tốt như ngài không nên cô độc một mình không có ai bầu bạn.
Đều tại, đều tại tỷ tỷ thần nữ ban đầu bị ma quỷ che mờ đôi mắt mới ở cùng tên hoàn khổ Liên gia kia, có lẽ ngài không biết, trong ng ta cực kỳ oán hận chán ghét tỷ tỷ. Tuy nói không nên so đo cùng người quá cố, nhưng mỗi lần ta nhớ lại tỷ ấy làm tổn thương ngài, liền không nhịn được khó chịu áy náy”
“Ha” Mộ Dung Bắc Hải cười khinh miệt.
“Cô tưởng bổn vương vì Lâm Gia Uyển mới không muốn gặp cô?”
Lâm Linh Nhi bất an ngẩng đầu.
Đối diện với ánh mắt không chút độ ẩm của Mộ Dung Bắc Hải, nàng ta đột nhiên rùng mình.
“Vậy cô quá xem trọng Lâm Gia Uyển rồi. Hành vi của nàng ta, không đáng để bổn vương nhớ lâu như vậy, bổn vương chỉ là, rất không thích cảm giác bị người ta thao túng.”
Hắn mặt không biểu tình nhìn nàng ta: “Lâm nhị tiểu thư, cố ý truyền tin tức để người trong kinh đều cho rằng cô có tình cảm sâu đậm với bổn vương, thậm chí ngay cả trong cùng cũng có lời đồn, thủ đoạn như vậy, bổn vương rất không thích”
Sau lưng Lâm Linh Nhi rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nàng ta cắn môi, dùng đôi mắt vô tội ngập nước nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
“Điện hạ, thần nữ không cố ý tính kế ngài. Là vì hôm đó có người nói ngài không tốt, thần nữ yến hội không nhịn được nói vài câu, nhưng sau đó không biết tại sao, lời đồn càng lúc càng không đáng tin, truyền ra không thể thu lại. Sao thần nữ có thể ngờ được mấy câu đó sẽ truyền vào cung kinh động hoàng hậu nương nương, thậm chí hoảng sợ..”
Mộ Dung Bắc Hải dường như không để ý dáng vẻ đáng thương của nàng ta.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng: “Cô muốn ở bên cạnh bổn vương như vậy? Ngay cả thanh danh cũng không cần”
“Thần nữ, thần nữ ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, nếu có thể may mắn ở cạnh điện hạ, bất kể thế nào trong lòng đều sẽ cảm kích, cố hết sức chăm sóc ngài”
“Bất kể thế nào cũng được?”
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Linh Nhi không chút do dự gật đầu: “Vâng”
“Nhưng bổn vương không thể lấy vương phi, vị trí vương phi, bổn vương có lòng để lại cho một người. Trừ nàng ấy ra bất kỳ ai khác, cũng không thể chiếm lấy vị trí đó”
Lòng Lâm Linh Nhi run lên, không dám tin nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Chỉ thấy mắt hắn cong cong hàm chứa ý cười nhìn nàng ta, nụ cười này tựa như nước mưa lạnh lẽo thẩm ướt người nàng ta, không chút nhu tình.
“Cho nên Lâm nhị cô nương, cho dù vào Nguyệt vương phủ, chỉ có thân phận trắc phi, cô cũng cam tâm như vậy?”
Lâm Linh Nhi quả thật cho rằng mình đã nghe nhầm.
Trắc phi, hắn thể mà lại để nàng ta trở thành trắc phi!
Nàng ta đường đường là đích nữ thái úy, năm đó với thân phận Lâm Gia Uyển trở thành thái tử phi, huống hồ sau khi Lâm Gia Uyển chết trở thành nữ nhi duy nhất của Lâm phủ, Mộ Dung Bắc Hải thế mà muốn nàng ta làm thiếp?
Đây là chuyện Lâm Linh Nhi không thể ngờ đến.
Sao lại có thể sao hắn lại có thể Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng ta chằm chằm, dường như đang đọc hiểu mỗi một biểu cảm trên gương mặt nàng ta.
“Cô không thể chấp nhận đúng không, Lâm nhị cô nương. Nhân lúc vẫn còn đường lui, chi bằng.”
Lâm Linh Nhi cắn chặt môi, hít sâu một hơi.