“Điện hạ!” Ánh mắt Lâm Linh Nhi khát cầu nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Mày mắt thanh lệ của nàng ta dường như hàm chứa cầu xin và bị thương vô tận.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải nhìn gương mặt cực kỳ quen thuộc này, hoàn toàn không chút động lòng.
Trong khoảng thời gian trầm mặc, Lâm Linh Nhi dường như cuối cùng đã thỏa hiệp.
Nàng ta đau đớn đồng thời quyết tuyệt nhắm mắt: “Nếu điện hạ đã quyết ý, thần nữ bằng lòng”
Đây làm thế nào cũng được coi là quyết định cần dũng khí và quyết tâm cực lớn.
Nhưng phản ứng của Mộ Dung Bắc Hải lại khiến trái tim Lâm Linh Nhi triệt để lạnh lẽo.
Hắn không chút vui vẻ, càng không kinh ngạc.
Tựa như sự thỏa hiệp như vậy đã nằm trong dự liệu của hắn.
Mộ Dung Bắc Hải chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta: “Được, bổn vương đã hứa với mẫu hậu, nếu cô đồng ý làm trắc phi, có thể miễn cưỡng để cô vào phủ. Nhưng cô nhớ kỹ, cửa của Nguyệt vương phủ ta không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Bổn vương hi vọng cô nghĩ kỹ, bổn vương tuyệt đối không phải người ôn hòa thân thiện như cô tưởng, ngược lại, còn có mặt mà người khác không biết, tương lại có lẽ cô sẽ hối hận không thôi.”
“Sẽ không!” Nàng ta gần như thề thốt bật ra hai chữ này.
Mộ Dung Bắc Hải ừm một tiếng: “Nếu đã như vậy, chuẩn bị nhập phủ đi. Theo lễ pháp, lễ nạp trắc phi rất đơn giản, hơn nữa bổn vương đã quen khiêm tốn, không muốn khoa trương, cô chọn ngày qua phủ đi”
Nói xong, Mộ Dung Bắc Hải không nhìn sắc mặt Lâm Linh Nhi, trực tiếp bảo người đẩy mình ra ngoài.
Sau lưng, Lâm Linh Nhi gắt gao nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn xuyên một lỗ thủng sau lưng Mộ Dung Bắc Hải.
Nàng ta ảo não đập bàn, phát ra tiếng hét phẫn nộ bất cam.
Qua phủ…
Hắn thế mà dặn dò tùy ý về hình thức hôn gả của nàng ta như vậy, đúng là không cho nàng ta nửa điểm mặt mũi.
Dựa vào đâu, rốt cuộc là tại sao!
Trên đường, xe ngựa của Mộ Dung Bắc Hải chậm rãi đi qua đường lớn Đồng Tước, chuyển sang đường Phúc Minh.
Rất nhanh, đã đi ngang qua phủ Thần vương tráng lệ đường hoàng.
Mộ Dung Bắc Hải giống như cảm giác được vén màn lên, nhìn thấy tấm biển đỏ chói “Thần vương phủ” bên ngoài.
Thị vệ thả chậm tốc độ theo bản năng, quay đầu xin chỉ thị của chủ tử bên trong.
“Điện hạ, nơi này là phủ Thần vương, ngài có muốn vào trong thăm Thần vương điện hạ không?”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải quét qua đóa hồng mai nở rộ từ bên tường ra tường ngoài phủ, giương khóe môi.
Chỉ là trong đầu không biết tại sao lại nhớ đến hôm ở điện Tê Ngô, lời kết luận của Viện hoàng hậu.
Mỗi một chữ, đều như con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.
“Triệu Khương Lan, con thích nàng, vô cùng vô cùng thích, chẳng phải sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, con thích cái gì, ghét cái gì ta đều biết rõ”
“Nàng ấy là thê tử đệ đệ con…con cần gì khổ sở tra tấn mình”
Mộ Dung Bắc Hải chật vật quay đầu đi, cứng rắn thả màn xuống dặn dò: “Đi, không cần dùng lại”
Lúc này dịch trạm Vinh Dương cách đó không xa, sắc mặt Liên Tư Thành u ám đứng đó, tay siết chặt thành nắm đấm.
Hắn lạnh lùng nhìn các sứ thần Vinh Dương ra ra vào vào, nghe giọng nói cười đùa của họ truyền đến, chỉ cảm thấy cực kì chói tai.
Vinh Dương, tại sao Vinh Dương lại đối xử với hắn như vậy!
Nếu không phải vị quân vương kia của họ tiết lộ hộp thiên cơ, bên trong ẩn giấu mật hàm, sao hắn có thể vứt bỏ vị trí chủ soái thủy quân Đông Nam được.
Đúng vậy, hộp thiên cơ.
Liên Tư Thành cũng phải phí không ít tinh lực, mới miễn cưỡng nghe ngóng được thứ đó từ ty tình báo.
Hôm đó thủ lĩnh ty tình báo đã giải mã hộp thiên cơ đưa vào cung, mới khiến Chiêu Vũ để nghi ngờ.
Sau đó hắn bị gọi vào cung không có bất cứ lý do gì, tước đoạt binh quyền.
Nhưng người của ty tình báo rõ ràng tiết lộ nói, thứ đó là hộp cơ quan cực kì bí mật của Vinh Dương.
Người bình thường tuyệt đối không thể lấy được.