*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghiêm Chính cung kính đáp ứng, dẫn người đến Thần vương phủ bắt người.
Mộ Dung Bắc Uyên mới vừa trở lại trong phủ, đã thấy Triệu Khương Lan khẩn trương ngồi ở mép giường chờ hắn.
Hắn lập tức ôm lấy Triệu Khương Lan hôn lên môi nàng mấy cái: “Đừng sợ, phụ hoàng đã đồng ý để cho Đại Lý tự tới thẩm tra xử lý vụ án này. Nghiêm Chính cùng Tam ca giao tình không tệ, sẽ không bạc đãi nàng, cho nên nàng đến Đại Lý tự đợi mấy ngày. Ta đáp ứng với nàng, ta sẽ nhanh chóng tra rõ chân tướng để thả nàng ra. Nàng ở bên trong hãy bảo vệ bản thân cho thật tốt, mỗi ngày phải ngoan ngoãn ăn cơm nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ bậy bạ, có nghe hay không?”
Triệu Khương Lan gật đầu một cái: “Biết rồi Mộ Dung Bắc Uyên nắm tay nàng thật chặt nói: “Lúc nào cũng như vậy. Vừa nấy ta có suy nghĩ, có phải nhất định phải đứng ở nơi đỉnh cao của quyền lực thì mới có thể bảo vệ được nàng hay không. Khương Lan, nếu như †a trở thành thái tử, ngày sau có thể trở thành quân vương, có phải hay không ta có thể…”
Triệu Khương Lan che miệng hắn lại nói: “Những lời như vậy ở thời điểm mấu chốt như này không thể nói ra. Chàng đừng để rước họa vào thân! Không nên bởi vì thiếp mà làm ra loại chuyện khiến bản thân mình không thích.
Trước nay ngươi đều không có hứng thú với cái vị trí kia, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hai người chúng ta cứ vui vẻ sống với nhau đến già là đủ rồi”
Nàng vừa nói lỗ mũi vừa đau xót: “Mặc dù đi theo con đường này sẽ gặp nhiều trắc trở hơn một chút. Có thể cũng sẽ rất bận rộn, ai nói yên vị thì không có phúc đâu chứ. Chàng.
yên tâm, thiếp sẽ không coi nhẹ bản thân, chàng cũng không cần ép mình quá mức như vậy. Chân tướng rồi cũng sẽ có lúc được phơi bày. Ngàn vạn lần chàng chớ cậy mạnh mà để bản thân xảy ra chuyện gì khiến thiếp lo lắng nữa”
“Ta biết”
Hắn vừa dứt lời thì người của Nghiêm Chính dẫn theo cũng vừa lúc đến cửa.
Giọng nói của Nghiêm Chính truyền thắng một mạch đến: “Thần Vương điện hạ, vi thần tuân lệnh mang Thần vương phi đi. Xin điện hạ để cho Vương phi đi ra đi.”
Lập tức ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên đỏ hồng lên.
Dù là biết nàng sẽ không phải chịu cực khổ nữa nhưng hẳn vẫn không nố buông nàng ra Đây là người mà hắn nâng niu trên đầu tim của mình, tại sao phải lại bởi vì âm mưu quỷ kế mà phải chịu đựng những thống khổ mà nàng không đáng phải chịu cơ chứ.
Hắn nhất định sẽ cho đám người hại nàng kia phải trả giá thật lớn!
Triệu Khương Lan nhón chân lên hung hăng hôn lên môi hắn một cái, sau đó sãi bước đi ra ngoài Mộ Dung Bắc Uyên nhịn xuống thương cảm, một đường đưa nàng ra khỏi phủ.
Hắn không dám qua loa lấy lệ với Mộ Dung Bắc Hải, thành khẩn đáp ứng, đối phương mới yên tâm rời đi Cho nên Triệu Khương Lan vào Đại Lý tự, Nghiêm Chính liền phân phó với cấp dưới tuyệt đối không cho phép lạm dụng hình phạt Hắn lại để cho người đi đến Sơn vương phủ đem toa thuốc mà đại phu kê đơn mang đến nhưng ai ngờ người đâu có tin cấp báo vị đại phu kia đã bị độc chết!
Thì ra vị đại phu đó lại âm thầm đem độc dược giấu ở bên trong cổ áo. Sau khi đó cửa lại thì thừa dịp bốn phía không có người người trông coi chú ý, liền lấy độc dược ra uống cạn.
Người này ban đầu đã không có ý định chạy trốn, xem ra là đã mang tâm tư tự xác rồi.