Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 717

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu thế thì mọi chuyện lại trở nên khó khăn hơn rồi.

Lâu Yên Vũ.

Hồng Vân nghe nói Triệu Khương Lan bị Đại Lý Tự đưa đi thì rất lo lắng.

“Đường đường một vương phi sao lại đi hãm hại người nhà của vị đại phu và Lâm Linh Nhi chứ, hãy nghĩ cách tìm cho ra bọn họ.”

Không cần Hồng Vân phải dặn dò thì Phượng Vệ đã lập tức đi điều tra rễ “Cô nương, chúng ta đã tìm đến căn nhà đó rồi, nghe nói mới sáng sớm toàn bộ người trong nhà đã bị đưa đi rồi, ngươi đưa họ đi không rõ lai lịch, bây giờ người nhà đó không biết đã đi đâu nhưng rõ ràng là có ai đó đã rắp tâm sắp xếp sẵn”

Hồng Vân nhíu hết cả mày lại.

Có thể sử dụng thủ đoạn này để vu oan giá hóa thì đối phương xem ra không phải là một người bình thường.

than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra-717-0

Mai Hương không dám chậm trễ bèn lập tức báo cho Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, mấy ngày trước vương phi luôn bão nô tì âm thầm điều tra tình hình của nhà họ Lâm, nô tì phát hiện ra nhà họ Lâm có một biệt viện rất hẻo lánh, trong đó có một vị công tử trẻ tuổi đang sinh sống, người đó còn bị mù nữa, giọng nói khàn khàn, bình thường cứ ở trong phủ không đi đâu cả. Bây giờ vương phi bị giam giữ trong ngục khiến nô †ì cảm thấy rất bất an, không biết nhà họ Lâm có liên quan gì đến chuyện này không”

“Vị công tử trẻ tuổi kia tướng mạo ra sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận dò hỏi.

Bởi vì hẳn chưa từng biết đên việc ở nhà họ Lâm có người nào bị mù cả.

Thân phận của người này thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.



“Tướng mạo không thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy hình bóng người đó từ phía xa thôi, làn da có vẻ rất trắng nên chắc là rất thanh tú”

Một vị công tử trẻ tuổi thanh tú sao…

Mộ Dung Bắc Uyên dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Trước đó Mộ Dung Bắc Hải cứ luôn miệng khẳng định mình không hề đụng vào người của Lâm Linh Nhi.

Nhưng rất khó để giải thích việc tại sao.

Lâm Linh Nhi lại có thai sau đêm động phòng không lâu chứ.

Trong chuyện này chắc chẩn còn có uẩn khúc gì đó, thật sự khiến người ta quá nghi ngờ mà “Vương phi có nói gì không?”

“Bẩm vương gia, vương phi cảm thấy người đàn ông kia danh tính không rõ ràng và rất kỳ lạ nhưng biệt viện đó bình thường.

không có ai bước vào cả, đặc biệt là Lâm Trắc phí chưa bao giờ đến nên vương phi cũng không thể đưa ra kết luận gì cả, thuộc hạ cũng chỉ theo dõi thôi chứ tạm thời vẫn chưa có phát hiện gì mới”

Chỉ dựa vào sự xuất hiện của một người đàn ông mà muốn nghỉ ngờ sự trong sạch của Trắc phi Sơn Vương thì quả thực là không thỏa đáng cho lắm.

Triệu Khương Lan đó giờ luôn rất cẩn thận nên sẽ không bứt dây động rừng.

Bây giờ nàng ấy đang ở trong ngục nên Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thể quản nhiều như thế nữa.



Dù sao người bình thường cũng sẽ không nhắm chặt mắt và im lặng không nói nói gì Hắn thường xuyên xử án ở Kinh Triệu Phủ nên rất nhiên có lý do nghỉ ngờ chuyện này.

chính là thủ đoạn khiến người ta phải giữ kín bí mật.

Lẽ nào nhà họ Lâm có bí mật gì đó không thể cho người khác biết và muốn người đó phải giữ bí mật đến chết sao?

Có khi nào chuyện này có liên quan đến đứa con trong bụng của Lâm Linh Nhi và nàng ấy không.

Ánh mắt hẳn lướt qua vẻ sắc sảo: “Dù là một manh mối nhỏ cũng không thể bỏ qua, gọi Đông Diêu và Dịch Chân đến đây, tối nay chúng ta sẽ tìm cách lén bắt tên mù kia về đây”

Buổi tối, ánh sáng mông lung.

Ngày mai có lẽ không phải là một ngày gió mát và đẹp trời rồi.

Nhưng cho dù bầu trời có như thế nào thì ‘Tố Ninh cũng không thể nhìn thấy.

Hay có lẽ phải nói là cho dù ngoài cửa sổ là trời tối hay bình minh thì từ lúc hẳn bị làm cho mù thì đã không còn quan trọng nữa.

Trong lòng Tố Ninh từng rất hận nhưng lại không dám hận.

Vị công tử đưa hắn đến đây cứ nói văng vắng bên tai.

“Loại thân phận thấp kém tỉ tiện như.

ngươi, chủ nhân không giết ngươi đã là quá nhân từ rồi, nếu chỉ bị mù đôi mắt và mất giọng nói thì sau này người không thể nhìn thấy thứ không nên thấy, nói ra những thứ không nên nói có lẽ có thể sống bình yên đến già”
Bình Luận (0)
Comment