Chương 869
Chiêu Vũ đế nhắm hai mắt lại: “Thất bại lớn nhất của trằm, không phải bị vây trong thế bị động, mất đi quyền chủ động như bây giờ. Mà là thân là một người làm cha, nhưng trẫm lại không biết dạy dỗ con mình cho tốt. Tuy rằng vẫn còn những đứa tốt như con và Hải nhi, nhưng đại ca, nhị ca, thậm chí cả lão Ngũ của các con, đứa nào cũng làm trãm cảm thấy vô cùng thất vọng”
Sau một hồi im lặng, Mộ Dung Bắc Uyên mới lãnh đạm nói: “Sống trong hoàng gia, từ nhỏ đã sở hữu nhiều thứ hơn người bình thường, có lẽ vì thế nên mới càng muốn nhiều thứ hơn đi”
“Nếu lần này, Liên Tư Thành có thể thành công đoạt lại binh quyền trong tay Lê Vương, đồng thời trấn áp được phản loạn Tây Bắc. Chờ khi hẳn chiến thắng quay về, món nợ của nhà họ Liên, sớm muộn gì trãm cũng sẽ đòi lại bằng sạch.
Trâm vốn không muốn để lão Ngũ lên làm thái tử, nếu để đứa con như vậy lên ngôi, nói thẳng ra là đang dưỡng hổ di họa”
Chiêu Vũ đế nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, ánh mắt trở nên ôn hòa: “Uyên nhi, chờ khi giang sơn thái bình, trẫm sẽ trả lại vị trí vốn thuộc về con cho con. Hy vọng tới lúc đó, con sẽ không từ chối trẫm”
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng có hơi sợ, giờ phút này hắn thật sự không nhìn thấu suy nghĩ của Chiêu Vũ đế. Là một người cha, cách làm của hắn quả thật là bất công, nhưng bởi vì phần thiên vị này là dành cho Mộ Dung Bắc Uyển, nên hắn không biết phải nói thế nào, chỉ có thể làm như không để ý, cười cho qua.
Trong Thần Vương phủ lúc này xuất hiện một vị khách không mời, đó chính là Triệu An Linh. Sau khi bãi triều, tin tức lập thái tử đã được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mộ Dung Bắc Quý trở thành thái tử, Triệu An Linh thuận lý thành chương biến thành thái tử phi.
Nếu như nói trước kia nàng ta còn đang oán trời trách đất, cảm thấy hơi hối hận khi lúc đầu không chấp nhận gả cho Mộ Dung Bắc Quý thì bây giờ nàng ta lại vô cùng đắc ý, bộ dạng tinh thần suy sụp trước đó bị quét sạch không còn một mảnh, thay vào đó là vẻ mặt kênh kiệu, coi trời bằng vung.
Cơ hội tốt như vậy, làm sao nàng ta có thể nhịn được không tới tâm sự một trận với Triệu Khương Lan chứ!
Cho nên Triệu An Linh phất tay với hạ nhân trong phủ: “Tới, theo bổn cung tới Thần Vương phủ”
Mấy canh giờ trước Triệu Khương Lan đã nhận được tin.
Mai Hương buồn bực hội báo: “Lần xoay mình này của nhà họ Liên làm thật xinh đẹp, chỉ sở bây giờ muốn lay chuyển địa vị của họ sẽ càng thêm khó khăn. Vương phi, vị tân thái tử phi kia cũng không phải người hiền lành gì, nô tỳ lo lắng, ả sẽ tới gây phiền phức cho người.”
Nàng ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã có nha hoàn đến bẩm báo: “Khởi bẩm Vương phi, thái tử phi tới cửa bái phỏng, nói muốn gặp ngài”
Mai Hương thè lưỡi, Triệu Khương Lan dở khóc dở cười gõ đầu nàng ấy: “Ngươi đúng là miệng quạ đen mài”
Nói thì nói vậy, nhưng Triệu Khương Lan lại tự hiểu rõ, dựa theo tính cách của Triệu An Linh, xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta không đến mới là kỳ quái.
Tốt xấu gì đối phương cũng đã được tấn thăng lên làm thái tử phi, nàng không thể thất lễ với nàng ta, chỉ đành cất bước tới tiền thính.
Lúc này, Triệu An Linh đã ngồi trên ghế chủ vị thưởng trà, vẻ mặt trông cực kỳ nhàn nhã cùng tự đắc.
Chu Khiết đứng nghiêm một bên, nhìn thấy Triệu Khương Lan lại gần thì hành lễ với nàng, trong mắt lại hiện rõ vẻ bất lực, không biết làm sao.
Triệu Khương Lan vẫy tay để bọn họ lui xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng ta: “Chúc mừng muội, thái tử phi. Lúc này muội hẳn phải ở quý phủ vội vàng chuyển nhà chứ, sao lại rảnh rỗi tới phủ đệ của ta làm khách vậy”