Chương 870
Triệu An Linh hừ lạnh một tiếng: “Ha, tiếng chúc mừng này của ngươi, bổn cung không nhận nổi. Cũng không phải ở trước mặt người ngoài, giả bộ cái gì. Thế nào, Thần Vương nhà các ngươi hao tổn tâm tư muốn lên làm thái tử, nhưng đến cuối cùng lại không được làm gì cả. Ngược lại, Bắc Quý ca ca nhà ta lại được lên làm thái tử, chắc là các ngươi tức lắm nhỉ”
Triệu Khương Lan thực sự phục rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên muốn làm thái tử hồi nào, nếu thật sự có ý nghĩ đó, hắn đã không từ chối Chiêu Vũ đế hết lần này đến lần khác.
Nhưng hoàn toàn không cần giải thích với Triệu An Linh.
Suy cho cùng, nàng sẽ không bao giờ đánh thức một người đang giả vờ ngủ…
Triệu Khương Lan nhún vai: “Tuỳ ngươi thôi, ngươi vui là được”
“Đương nhiên là ta vui rồi, Triệu Khương Lan, trước đây ta từng nói qua rồi, ngươi không sánh được với ta đâu. Chưa kể thân phận hèn mọn của mẹ ngươi còn kém xa mẹ của ta trong nhà họ Triệu, cứ cho là được phụ thân coi trọng đi, ngươi cũng không chèo chống được bao lâu. Chẳng phải ông ấy còn tưởng rằng đứa con gái này có thể giúp ông ấy nở mày nở mặt sao, đến cuối cùng, ông ấy muốn trở thành quốc trượng, còn không phải dựa vào ta hay sao!”
Triệu An Linh vẫn luôn suy nghĩ về thái độ ra vẻ của Triệu Đường, bây giờ nàng ta cuối cùng cũng áp đảo được Triệu Khương Lan, càng thêm đắc ý.
“Ngươi đó, mệnh ngươi chỉ có thể làm cỏ dại trong cống nước thôi, đời này đừng mơ tưởng sánh được với ta.”
Triệu Khương Lan hờ hững liếc nàng ta một cái: “Ngươi nói xong chưa?”
“Làm sao, ta chỉ nói sự thật, không chịu được à?”
“Tố chất tâm lý của ta rất tốt, dù ngươi có ba hoa đến thế nào thì cũng đều là nói nhảm. Chẳng nhẽ ta đụng phải con ruồi, còn phải so đo cùng con ruồi sao”
“Ngươi!” Triệu An Linh vẫn còn muốn mắng lại, nhưng bị Triệu Khương Lan không chút lưu tình cắt ngang.
“Ta cái gì mà ta, bây giờ ngươi thân là thái tử phi, ngươi nên biết từng lời ăn tiếng nói và hành động của ngươi đều liên quan đến vấn đề quốc thể, một khi những lời ngươi nói với ta hôm nay bị truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào.
Ngươi cho rằng mình vẫn là tiểu thư nghịch ngợm càn quấy à, nhiều quan chức trong triều đình như vậy, họ đang theo dõi từng động tác của thái tử, mọi việc ngươi làm đều liên quan mật thiết với Mộ Dung Bắc Quý. Phu thê như hai mà một, nếu để người ngoài biết được một người đường đường là thái tử phi mà lại không được giáo dục, thô tục, nông cạn, mở miệng ra là lời không hay, sẽ làm trò cười cho không ít người ở Thịnh Khang này, còn để loại người như Mộ Dung Bắc Quý lên làm thái tử nữa sao.”
Triệu An Linh bị nàng nói tức đến đỏ mặt, giậm chân chửi bới: “Triệu Khương Lan, ngươi làm càn!”
“Ta vẫn luôn như vậy, còn tưởng ngươi quen rồi. Nếu ngươi không thể hiểu được ý tốt của ta thì ta cũng chả còn biện pháp nào, chỉ có thể là ngươi bị ngu thôi”
Triệu An Linh ở đây không chiếm được ưu thế, nàng ta vô cớ tức giận đến nỗi không cam lòng.
Triệu Khương Lan là vương phi, thân phận so với nàng ta thì cũng không khác nhau là bao, Triệu An Linh nhất thời không có cách nào với nàng.
Nàng ta trợn to hai mắt, bất mãn hỏi: “Con chó cái Thẩm Hi Nguyệt kia đâu! Bổn cung đến với tư cách là thái tử phi, thân chỉ là một trắc phi nhỏ bé mà lại không ra thỉnh an, thật sự là quá làm càn”
Nghe thấy nàng ta nhắc đến tên của Thẩm Hi Nguyệt, sắc mặt của Triệu Khương Lan trong thoáng chốc trầm hẳn xuống.
“Nàng ta cảm thấy không khoẻ, thái tử phi không nên làm khó người khác. Bằng không ngươi sẽ bị lây bệnh, ngươi bệnh thì sẽ làm phiền Thần Vương phủ đó”
Triệu An Linh nào có tin: “Đừng bao biện cho nàng ta, ngươi không muốn để bổn cung đối đầu với Thẩm Hi Nguyệt thì cứ nói thẳng ra. Triệu Khương Lan, ngươi đúng là đạo đức giả, giả vờ làm người rộng lượng tốt bụng, một mực muốn che chở cho nàng ta? Ta không tin ngươi không muốn lấy mạng nàng ta, con chó cái đó trước đây đã ức hiếp ngươi, nàng ta chết rồi mới là điều tốt, ngươi nên vỗ tay tán thưởng mới phải, bảo vệ nàng ta thì có ý nghĩa gì!”
Triệu Khương Lan nhấp một ngụm trà: “Có chết hay không, bổn cung ghét nhất chuyện đánh đánh giết giết, ngươi đừng có làm loạn chỗ của bổn cung”
“Ta vẫn cứ muốn gặp nàng ta thì sao?”
“Triệu An Linh, ngươi nghĩ Mộ Dung Bắc Quý sẽ giúp ngươi hay giúp Thẩm Hi Nguyệt?”
Triệu An Linh bùng nổ: “Đương nhiên là giúp ta! Ta là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, xuất thân tạp nham của Thẩm Hi Nguyệt làm sao có thể sánh với ta”