Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 10

"Đúng vậy, anh vốn dĩ chính là một vị sếp cực kỳ tốt mà." Lục Hòa thu điện thoại về, thành thật nói.

Vừa dứt lời, cậu vô thức liếc nhìn cấp trên, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của đối phương đang nhìn mình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nam nhân lại dường như chẳng có chuyện gì, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc.

Ánh mắt ấy chứa đầy mâu thuẫn khiến Lục Hòa cũng hơi ngẩn người. Mãi một lúc sau mới nhận ra mình đến đây là để lấy bản thiết kế.

Lục Hòa tìm được bản thảo thiết kế ở chỗ cũ, vốn định cầm đi luôn. Nhưng ngẫm lại cậu cũng tiện tay mang bản mẫu trên máy theo, mà nơi này lại yên tĩnh nên cậu quyết định tranh thủ ở đây chỉnh sửa nốt cho tiện.

Cứ thế, cậu vẽ đến tận trưa.

Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, nhìn bản thảo thiết kế đã dần khiến cậu vừa ý trên máy tính, Lục Hòa mới quyết định nghỉ ngơi một lát, đi ăn cơm rồi quay về làm tiếp.

Trước khi rời khỏi văn phòng, Lục Hòa lại liếc nhìn sếp vẫn đang chuyên chú làm việc, nhớ đến mấy ngày nay đối phương đã âm thầm quan tâm mình, cuối cùng vẫn là phá vỡ sự yên tĩnh: "Cố tổng, anh làm việc lâu rồi, nên nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Bên kia bàn làm việc hoàn toàn vẫn không có động tĩnh, Lục Hòa thu lại ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước đã lập tức bị một đám đồng nghiệp vây lấy.

"Tiểu Hòa, không sao chứ?"

"Cố tổng có nổi giận không? Có đuổi cậu đi không?"

"Không sao đâu không sao đâu, chị đây quan hệ đầy mình. Chỉ là một thực tập sinh nhỏ thôi mà, để chị xử lý cho. Đừng có khóc nhá, chị chịu không nổi khi nhìn thấy bé ngoan khóc đâu."

"Đi ăn cơm trước đã, để chị em tụi này dẫn cậu đi ăn ngon, đừng buồn nhé, không có chuyện gì hết!"

Lục Hòa vừa bị bọn họ kéo đi, vừa nghe vừa cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp đến lạ.

"Không có đâu, Cố tổng không mắng em. Anh ấy thật sự là người rất tốt mà....." Lục Hòa cố gắng biện hộ cho vị "sếp cực kỳ tốt" kia, nhưng mà giọng nói ôn hòa của cậu giữa một đám người đang náo nhiệt lại trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể.

Cuối cùng vẫn là bị mấy đồng nghiệp nhiệt tình lôi xuống dưới lầu công ty, vào một quán cơm cỡ trung gần đó, một đám người tụ lại ngồi chung một bàn.

"Hồi Tiểu Hòa mới đến, mọi người ai nấy đều bận tối mắt với hạng mục lớn trong tay, còn chưa kịp chính thức nghênh đón cậu gia nhập vào đại gia đình trâu ngựa này. Hôm nay hiếm hoi lắm mọi người mới đều rảnh, bữa cơm này coi như là bù cho lễ đón người mới cho cậu nha."

Người mở lời là một chị gái tầm hơn ba mươi tuổi, làm ở Hồng Đạt nhiều năm, mọi người đều gọi chị là Lan tỷ. Ngày thường cũng rất tốt với Lục Hòa, thỉnh thoảng còn dúi cho cậu vài cái bánh hay quả táo gì đó. Lục Hòa vẫn luôn nhớ.

Lan tỷ vừa dứt lời, cả bàn người liền đồng loạt đưa thực đơn về phía trước mặt Lục Hòa.

"Thích ăn gì thì cứ gọi, bữa này tụi chị mời!"

Lục Hòa cũng không thắng nổi sự nhiệt tình của mọi người, tùy ý gọi mấy món mà mình thích. Mấy món còn lại đều để Lan tỷ chọn.

Phần còn lại là Lan tỷ gọi. Lục Hà ngồi ở một bên nhìn thì đột nhiên nghe thấy Lan tỷ đ hỏi cậu có kiêng kỵ món gì không, Lục Hà lắc đầu, nói mình ăn gì cũng được hết.

Trong lúc chờ món ăn lên, cả bàn người bắt đầu vừa ăn vừa tán gẫu đủ chuyện: người thì kể việc nhà, người tám chuyện gặp phải khách hàng kỳ quặc, người thì nói chuyện thú vị gần đây..... Tóm lại cái gì cũng đem ra bàn. Mãi cho đến khi câu chuyện chuyển về đề tài Cố tổng, không khí trên bàn lập tức thay đổi.

Ánh mắt mọi người nhìn Lục Hòa đều dịu dàng trìu mến, còn khi nhắc đến Cố Cảnh lại là một mảnh kính sợ.

Lục Hòa có hơi khó hiểu. Trong ấn tượng của cậu, Cố tổng rõ ràng là một người rất tốt, đâu có dữ như mọi người nói, chẳng hiểu sao ai cũng như gặp phải đại ma vương mà kháng cự.

Ngồi một bên nghe mãi, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mọi người lại kháng cự Cố tổng đến như vậy. Thì ra đều là vì sếp mặt lạnh và vô cùng khó gần.

"Thật ra ấy," một đồng nghiệp nhỏ giọng, "bọn chị cũng biết, về công việc mà nói, Cố tổng đúng là một lãnh đạo rất có năng lực, nhưng mà về tình cách thì..... nghĩ đến ánh mắt của ngài ấy thôi là đã thấy sợ rồi."

"Tuy bình thường trừ trường hợp cực kỳ khẩn cấp ra thì cũng chẳng bắt tụi chị tăng ca, nhưng lần trước chị lỡ làm sai một con số, đến cơ hội sửa còn không có, bị mắng cho té tát..... Hơn nữa, ngài ấy suốt ngày mang theo cái bản mặt lạnh như băng, trừ trợ lý Trần ra thì gần như chẳng ai dám lại gần nói chuyện."

"Các cậu không biết đâu, có lần tôi trộm mở web lướt chơi, bị Cố tổng bắt gặp. Ngài ấy không mắng, mà chỉ đứng đó nhìn thôi. Trời ơi cái ánh mắt đó, đến giờ tôi vẫn không dám nghĩ lại."

"Chuẩn bài. Không có lấy một chút tình người nào, mặt lạnh suốt ngày, chẳng hiểu là cho ai xem. Mở miệng nói chuyện kiểu gì cũng làm người ta có cảm giác như cả thế giới nợ ngài ấy cái gì ấy."

"......"

Mỗi người một câu càng nói càng hăng, tất cả đều thi nhau lên án Cố tổng tàn nhẫn thế nào, nói tới một nửa mới phát hiện Lục Hòa vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh, không hề có ý muốn tham gia vào chủ đề.

"Tiểu Hòa à, cậu làm cùng phòng với Cố tổng, áp lực lớn vậy mà cũng không dám nói một câu nào à? Nói mấy câu xả bức xúc cũng không sao đâu, chị sợ cậu nghẹn đến trầm cảm mất."

Lục Hòa há miệng, nhỏ giọng: "Cố tổng thật sự rất tốt mà......"

Chưa kịp nói hết câu, vài người đã bật cười: "Tiểu Hà, cậu yêu quý sếp đến mức nào vậy......"

Cứ như vậy, bữa cơm đón người mới trong tiếng cười nói ồn ào kết thúc. Thấy mọi người cũng sắp ăn xong, Lục Hòa liền lấy cớ đi WC.

Cậu đi rửa sạch tay trong nhà vệ sinh, rồi lặng lẽ ra quầy thu ngân, báo số bàn với nhân viên phục vụ, định âm thầm thanh toán hóa đơn.

Dù mọi người xem cậu là sinh viên thực tập, thi nhau chiếu cố, nhưng Lục tiểu thiếu gia vẫn cảm thấy bữa cơm này nên là để cậu trả thì mới phải phép.

Chỉ là Lục Hòa vừa định mở miệng thanh toán, nhân viên thu ngân đã nói hóa đơn bàn đó đã được dặn chỉ cho phép người phụ nữ mặc áo trắng thanh toán.

Lục Hòa sững người, quay lại liền thấy Lan tỷ từ phía sau bước tới, đưa hóa đơn cho thu ngân: "Thanh toán."

Nhân viên nhận lấy rồi bắt đầu tính tiền, Lục Hòa nhìn Lan tỷ, chớp chớp mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn," Lan tỷ cười mắng, "tiền thực tập của em cứ để lại mà tiêu cho bản thân đi. Bữa này đã nói rõ là chị mời rồi."

Bên kia thu ngân rất nhanh đã tính xong, đưa máy quét để Lan tỷ thanh toán, chị ấy quét mã xong mới quay đầu nhìn Lục Hòa, nhẹ giọng nói: "Em làm chị nhớ đến em trai chị, bây giờ cũng bằng tuổi em, đang thực tập ở công ty khác."

"Nhưng nó thì không ngoan được như em, nhưng chị cũng mong bên đó có người chịu khó chăm nó như bọn chị chăm em vậy."

Lục Hòa nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đáp lại một câu thật nhẹ: "Chắc chắn là sẽ có ạ."

Ăn cơm xong, mọi người đều lục tục quay về văn phòng chuẩn bị làm việc tiếp. Lục Hòa cũng định quay về giám đốc văn phòng, vừa nhấc chân liền nghe phía sau có người nhẹ nhàng gọi cậu.

"Vừa nãy mọi người nói chắc cũng có phần hơi quá, nhưng Cố tổng bình thường mặt lạnh là thật, cũng ít giao tiếp với nhân viên, thoạt nhìn đúng là khó gần. Ngày thường chị nghĩ em ngoài công việc chắc cũng nên ít tiếp xúc riêng với Cố tổng đi."

"Dù sao thì..... cho dù em có là em trai mưa của Cố tổng," Nói đến đây, Lan tỷ cười cười, "Chuyện này cũng chẳng giấu được đâu. Giờ ai mà chẳng biết ở cái công ty này còn có một nhóc con cứ một lòng hướng về Cố tổng cơ chứ."

Nhắc tới đêm qua Cố tổng đích thân chăm mình, Lục Hòa cau nhẹ mày, nghiêm túc phản bác: "Không có đâu ạ, Cố tổng rất tốt, rất ấm áp."

Lan tỷ nghe thế, ý cười càng sâu: "Chị làm ở đây từng ấy năm, trừ mỗi trợ lý Trần từng nói Cố tổng cũng có lúc dễ nói chuyện, đây là lần đầu tiên chị nghe thấy có người khen Cố tổng 'ấm áp' đấy."

Nhìn Lục Hòa còn muốn biện giải, Lan tỷ đưa tay làm động tác tạm dừng, cười trêu:

"Rồi rồi biết rồi, biết em là fan cứng của Cố tổng rồi, chị không nói nữa, Cố tổng rất ấm áp, cực kỳ ấm áp."

Lục Hòa khẽ nhếch nhếch khóe miệng, còn chưa kịp nói gì thì thấy ánh mắt Lan tỷ bỗng trợn tròn, nhìn xuyên qua vai mình, biểu cảm như gặp quỷ giữa ban ngày.

"Tiểu Hòa, chị..... chị phải đi nghỉ trưa cái đã!"

Dứt lời, không đợi Lục Hòa phản ứng, Lan tỷ đã vội vàng quay người chạy về chỗ ngồi.

Lục Hòa khó hiểu quay đầu lại — liền đối diện ngay với vị "sếp cực kỳ ấm áp" kia.

Lục Hòa: "......"

Cố Cảnh tay cầm ly nước, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Lục Hòa một cái rồi nhanh chóng thu hồi, giống như căn bản không nghe thấy bất cứ chuyện gì vừa rồi, xoay người đi thẳng về phía phòng pha trà.

Lục Hòa ở phía sau lặng lẽ nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy với Lan tỷ, càng nghĩ càng chột dạ, cuối cùng vẫn là cắn răng đuổi theo.

"Cố tổng!" Cậu gọi một tiếng, chạy vào phòng nước, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Thật sự ấy, em thật sự cảm thấy anh là một vị sếp rất tốt."

Nói xong còn bổ sung thêm: "Mọi người cũng đều nói anh là một lãnh đạo giỏi."

Cố Cảnh không quay đầu, chỉ đưa lưng về phía Lục Hòa, tay nâng ly nước, thong thả nhấp một ngụm, không nói một lời.

Lục Hòa nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, khẽ nhíu mày.

Với tầm nhìn này, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của Cố Cảnh, chỉ có thể dựa vào mấy ngày nay tiếp xúc mà đoán cảm xúc đối phương.

Cậu đoán, giờ phút này hẳn là gương mặt kia vẫn lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt sắc bén, thần sắc nghiêm túc.

Nhưng nghĩ tới buổi sáng trong văn phòng, lúc cậu nói câu "anh vốn là một vị sếp cực kỳ tốt", biểu cảm lúc đó của Cố Cảnh..... Lục Hòa lại do dự.

Khi ấy, ánh mắt người nọ vừa thâm trầm, vừa mâu thuẫn, mà trong mâu thuẫn đó, còn xen lẫn một tia kinh ngạc khó mà che giấu, tựa hồ như không thể tin nổi vào điều mình vừa nghe thấy.

Lục Hòa đến bây giờ vẫn không hiểu được tại sao đối phương lại lộ ra vẻ mặt ấy.

Nếu phải suy đoán, chỉ có thể nghĩ tới một khả năng - có lẽ từ trước đến nay, Cố Cảnh rất ít khi, thậm chí là chưa từng được nghe nhân viên nào đánh giá hắn bằng câu từ như vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Hòa mím môi.

Lẽ nào...... sếp sẽ vì cấp dưới bất mãn mà cảm thấy buồn bã sao?

Trong lúc Lục Hòa còn đang suy nghĩ miên man, người trước mắt đã xoay người lại.

Cố Cảnh xoay người, mặt không biểu cảm, nhàn nhã nâng ly nước uống một ngụm, ánh mắt ung dung nhìn thiếu niên trước mặt rõ ràng đang sốt ruột muốn nói gì đó.

"Thật sự đó, Cố tổng. Anh chỉ là thoạt nhìn hơi khó gần một chút thôi, mọi người không tiếp xúc nhiều với anh nên mới hiểu lầm như vậy thôi."

Kỳ thật giờ quan hệ giữa cậu và sếp cũng chỉ tốt hơn hồi mới vào làm một chút, còn chưa đến mức thân thiết có thể thẳng thắn nói hết lòng mình. Mà lúc này cậu đứng ra nói mấy câu này, hoàn toàn là vì một nguyên nhân.....

Đối phương là bạn thân của anh trai cậu, mà anh trai đối với cậu luôn rất tốt. Cho nên an ủi bằng hữu của anh trai một chút là chuyện nên làm!

Hơn nữa mấy ngày nay cậu thực sự cảm nhận được sự quan tâm của Cố tổng đối với mình. Ở lúc sếp có thể buồn, cậu an ủi đối phương một chút cũng là chuyện nên làm!

"Cố tổng, anh là một vị sếp rất tốt." Lục Hòa nhìn thẳng vào mắt nam nhân, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc, cố gắng truyền cho hắn sự tự tin.

Lục Hòa bình tĩnh nhìn lại, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn cậu. Cậu không biết người đàn ông này lúc này đang nghĩ gì, càng không rõ trong lòng đối phương đã suy đoán ra những gì, chỉ biết là ánh mắt của mình lúc này chắc chắn rất sáng.

Cố Cảnh nhìn đôi mắt sáng ngời kia, trong đầu bất chợt hiện lên câu mà ban nãy hắn nghe được trong phòng ăn – fan cuồng của Cố tổng.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy có chút buồn cười. Khóe môi khẽ cong, độ cong cực nhỏ, nhỏ đến mức gần như không ai phát hiện được.

Ngay khoảnh khắc ấy, giọng thiếu niên lại vang lên, dịu dàng mà nghiêm túc: "Cố tổng, anh đừng không vui nữa."

Cố Cảnh cầm ly nước, ngón tay khẽ khựng lại một nhịp. Vốn dĩ động tác luôn trầm ổn ung dung, lúc này lại lộ ra mấy phần ngây người.

Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, gương mặt vẫn như cũ là nụ cười trong trẻo ấy - tựa hồ như chẳng biết mình vừa nhẹ nhàng lay động bao nhiêu sóng nước trong lòng người kia.

Cố Cảnh đột nhiên cảm thấy, có lẽ..... tốc độ tư duy của hắn thật sự đuổi không kịp cậu nhóc này.

Đến khi hắn hồi thần lại, nhóc con ngoan ngoãn kia đã cười với hắn.

"Về sau anh cứ cười nhiều lên một chút, chắc chắn là mọi người sẽ không còn sợ anh nữa."

Bình Luận (0)
Comment