
Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
125
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Lục Hòa - diện mạo ôn nhã, tính cách dịu dàng, là một nhà thiết kế phụ kiện có chút tiếng tăm ở hải ngoại, đồng thời cũng là tiểu thiếu gia của Lục gia. Vì gia đình nhiều đời kinh doanh, năm cậu 22 tuổi liền bị bắt về nước học quản lý thương nghiệp.
Vừa về nước đã bị cha mẹ trực tiếp nhét vào làm trợ lý thực tập ở công ty cách vách, mà cấp trên của cậu lại chính là nhân vật được truyền tụng trong công ty là sự tồn tại nghiêm khắc nhất.
Đồng nghiệp đều nói cấp trên đại nhân ánh mắt lạnh như băng, tính tình vô cùng khó gần, bình thường chẳng bao giờ tiếp xúc với nhân viên. Lâu lâu ai can đảm theo đuổi một lần đều bị dọa cho chạy mất, là cái loại thẳng nam ung thư thời kỳ cuối, không thể cứu chữa được.
Nhưng kỳ lạ thay, Lục Hòa đi làm lười biếng mà trốn việc, lại được cấp trên dung túng. Lúc sinh bệnh thì được người kia chăm sóc tận tình, lúc không vui cũng có người nhẫn nại mà dỗ dành.
Về sau càng quá đáng hơn là động tác của cấp trên lúc nào cũng ôn nhu dịu dàng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại mang theo một loại hơi thở vờn quanh khiến người ta không dám chống cự, thậm chí còn thích ôm cậu vào trong lòng, cưng chiều gọi một tiếng "bảo bối".
Lục Hòa vùi vào trong ngực người nam nhân kia, mơ mơ màng màng nhớ lại đám đồng nghiệp từng nói sếp là người không thích tiếp xúc với nhân viên. Cậu bắt đầu nghi ngờ, thật sự là thế sao.....?
Thẳng đến một ngày, nam nhân kia đột nhiên cầm nhẫn đôi, quỳ gối trước mặt cậu, ánh mắt ôn nhu thành kính mà khẽ hỏi:
"Bảo bối, gả cho anh nhé?"
Lục Hòa: "?!"
Nói cái gì mà thẳng nam ung thư thời kỳ cuối, nói cái quỷ gì thế hả??!
2.
Cố Cảnh - tổng giám đốc chi nhánh xí nghiệp Cố gia. Là người trầm ổn, bình tĩnh, ngày thường ít khi cười nói, lúc làm việc lại càng nghiêm khắc tự kiềm chế, là kiểu thiết diện vô tư nổi danh trong công ty.
Ban đầu hắn đối với vị tiểu thiếu gia mới được đưa đến kia vô cùng lãnh đạm, nhưng ngại vì đây là em trai kết nghĩa của hắn nên hắn cũng không thể không âm thầm quan tâm chiếu cố đôi chút.
Thế nhưng dần dần, hắn phát hiện ra vị tiểu thiếu gia này..... hình như có ý với mình.
Mỗi ngày đi làm, luôn có ánh mắt nóng bỏng dán về phía hắn, ánh mắt say mê chẳng chút che giấu. Dù dưới công ty có bao nhiêu lời bàn tán về tính tình lạnh nhạt của Cố tổng, tiểu thiếu gia đều sẽ kiên quyết phản bác, thậm chí cao giọng tuyên bố đến mức cả công ty đều biết vị thiếu gia này là một em trai mưa của hắn.
Mà càng không nói tới mấy năm trước, dưới ánh đèn tối mờ, thanh âm mềm mềm non nớt kia gọi hắn một tiếng "Cố ca ca" vẫn còn vang vọng bên tai.
Cố Cảnh trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận:
Em ấy chắc chắn rất thích mình.
Sau đó càng ôm càng nhiều, càng thân càng quá phận, đến khi chuẩn bị cầm nhẫn đã được hắn đặt riêng đi cầu hôn, lại nghe tiểu thiếu gia mờ mịt hỏi một câu: "Cố tổng..... anh không phải là thẳng nam sao?"
Cố Cảnh, người từ trước đến nay bát phong bất động, mặt lập tức xuất hiện một vết nứt rạn.
# Dựa vào tự mình công lược đem chính mình bẻ cong.
# Rốt cuộc là ai đã tung tin hắn là thẳng nam vậy hả ??
3.
Lục Hòa mờ mịt tiếp nhận sự thật rằng cấp trên của cậu không phải là thẳng nam, nhưng đối mặt với người đột nhiên trở nên dị thường lạnh nhạt với mình, lại càng rơi vào một tầng mê man khác.
Cậu dè dặt hỏi thăm đồng nghiệp, nghe xong vài chiêu truy người mách lẻo, liền tính toán ăn gian học theo kịch bản của đồng nghiệp để dụ cấp trên quay đầu lại.
Thế nhưng thử hết một bộ chiêu trò thiếu niên non nớt, bên cạnh người ta đều đã kéo được người về, mà cậu bên này vẫn hoàn toàn không hề có chút động tĩnh gì.
Lục Hòa thất bại. Cậu vô cùng mất mát, nghĩ rằng chắc chắn cấp trên khẳng định là sẽ không thích mình nữa. Ngay lúc cậu chuẩn bị buông tay thì đối phương lại đột nhiên túm lấy cổ áo, đem cậu ấn lên mép giường.
"Lục Hòa", nam nhân cúi người xuống, trầm giọng nói bên tai cậu, "Người trưởng thành thì phải dùng cách của người trưởng thành để truy người."
Lục Hòa giật mình ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào cặp mắt ưng sắc bén kia. Ánh mắt ngày thường luôn vững vàng bình tĩnh lúc này đã chẳng còn sót lại chút nào, thay vào đó là một dòng sóng tình ngầm mãnh liệt cuồn cuộn.
"Bây giờ, em có hai lựa chọn - hoặc từ chối tôi," Ngón tay nam nhân bóp nhẹ cằm cậu, môi mỏng cong lên cười lạnh, "hoặc là— tiếp nhận tôi."
Đêm hôm đó, Lục Hòa eo đau lưng mỏi, mông sưng đỏ, bị chơi đến muốn khóc cũng khóc không nổi, sáng hôm sau còn phải chống eo bò dậy đi làm.
Cậu nghiến răng nghiến lợi oán giận: "Anh ở trên giường hung quá! Tôi đổi ý rồi!"
Người đàn ông kia lại ung dung đem nhẫn đeo vào ngón tay cậu, cúi đầu hôn khẽ lên nhẫn rồi cười dịu dàng.
"Muộn rồi, bảo bối. Không đổi ý được nữa đâu."