Cố Cảnh lần này trực tiếp ôm chặt người đưa về phòng mình.
Lục Hòa mơ mơ màng màng bị đặt lên chiếc sô pha mềm mại, ngẩng đầu nhìn quanh liền phát hiện căn phòng này không giống với gian phòng ban đầu của cậu.
"Tối nay ngủ ở đây đi." Cố Cảnh nhẹ nhàng nói.
Lục Hòa vẫn luôn biết dạ dày mình không tốt, trước kia thỉnh thoảng cũng đau, nhưng đều là đau nhẹ, lần này thì khác, cơn đau lúc đó như muốn lấy đi mạng của cậu, đau đến mức suýt nữa ngất đi.
Nghĩ đến vừa rồi phát tác, bản thân cắn răng nhịn đau lê thân đi tìm sếp, đoạn đường ngắn ngủi đó mà mỗi bước cậu đi như giẫm lên hàng ngàn lưỡi dao, đau đến mức ý thức mơ hồ.
Nếu được ở trong phòng của sếp, lỡ bệnh tái phát thì vẫn còn có người trông nom, cho nên Lục Hòa cũng không có ý kiến gì.
Chỉ là khi nhìn đến sếp lúc này đã khôi phục vẻ bình tĩnh, Lục Hòa đột nhiên nhớ lại một vài hình ảnh lúc nãy. Cậu nhớ lúc bản thân đau đến chết đi sống lại, vị sếp vẫn luôn mặt lạnh kia thế mà lại trở nên thất thần hoảng loạn, nhớ lúc bản thân dựa vào ngực của hắn, hàng lông mày Cố Cảnh nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch.
Lúc ấy cậu thậm chí còn hoài nghi..... có phải hay không cơn đau của mình đã truyền sang sếp mất rồi, cho nên hắn mới có thể trông khó coi đến thế.
Lục Hòa đang miên man nghĩ ngợi, vừa nghiêng đầu liền thoáng thấy chiếc vali màu đen được đặt ở một bên.
Chiếc vali kia từ lúc bọn họ vào phòng đã bị mở ra, đặt ngang ở một góc. Đồ đạc bên trong được sắp xếp vô cùng gọn gàng, chỉ có hai bộ quần áo bị người nào đó lục lọi qua, tùy ý ném ở phía trên.
Nhìn qua cũng không khó để đoán được, lúc trước chủ nhân của chiếc vali này hẳn là đang định lấy quần áo đi tắm, chẳng qua bị cơn đau dạ dày của cậu quấy nhiễu nên chuyện ngâm nước nóng cũng vì vậy mà bị bỏ dở.
Lục Hòa cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ mà áy náy: "Ngại quá, Cố tổng..... Làm phiền mọi người nhiều rồi."
Cậu nói là "mọi người", trong đó cũng bao gồm cả trợ lý Trần đã đưa cậu đến bệnh viện.
Cố Cảnh lại nghiêm túc đáp lời, sắc mặt trầm ổn, giọng nói ôn hòa mà mang theo chút mệnh lệnh không cho phép đối phương cự tuyệt: "Không phiền. Về sau cũng phải như vậy, có chỗ nào không thoải mái thì nên lập tức nói ra."
Lục Hòa bị ánh mắt kia của hắn làm cho hơi sững người. Trong đó rõ ràng mang theo ý tứ không cho phép phản bác, khiến cậu khẽ ngẩn ra một chút, rồi ngoan ngoãn cúi thấp đầu, không dám nói thêm gì.
Thấy cậu nghe lời như vậy, Cố Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rót cho cậu một ly nước ấm, dịu giọng dặn dò: "Ngồi nghỉ một lát rồi hãy ngủ tiếp. Nếu thấy khó chịu thì uống thêm chút nước vào."
Lục Hòa nhận lấy ly nước, ngoan ngoãn nhấp một ngụm nhỏ, khẽ đáp: "Vâng vâng."
Thấy người kia đã đỡ hơn không ít, Cố Cảnh lúc này mới yên tâm, tiếp tục thu dọn nốt hành lý còn dang dở. Cuối cùng chọn xong quần áo, hắn cầm lấy rồi xoay người đi về phía phòng tắm.
Trước khi vào, Cố Cảnh vẫn không yên tâm, quay đầu dặn thêm một câu: "Có chuyện gì thì cứ gọi tôi."
Ngồi trên sô pha đang nghịch điện thoại, Lục Hòa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thân thể hơi ngả về trước, khẽ gật đầu một cái rất nhẹ, giọng mềm mềm: "Vâng vâng."
Cố Cảnh đi tắm, căn phòng cũng chỉ lớn chừng ấy, chẳng bao lâu sau, tiếng nước tí tách từ vòi sen trong phòng tắm truyền ra, nghe rõ ràng từng tiếng một.
Lục Hòa ngồi trên sô pha, buồn chán đến mức chỉ biết nghịch điện thoại. Tuy đã uống thuốc bác sĩ kê, nhưng vẫn đâu thể lập tức khỏe lại ngay được.
Chơi điện thoại được một lúc, cậu liền cảm thấy bụng vẫn còn âm ỉ đau, có chút khó chịu. Lục Hòa bèn uống thêm một ngụm nước, nhưng chẳng cảm thấy đỡ hơn là bao. Cuối cùng, cậu buông điện thoại xuống, tự buông thả chính mình, đưa tay áp lên bụng, tùy ý mà xoa nhẹ vài cái, chẳng theo trình tự hay cách thức gì, chỉ là xoa loạn một hồi cho đỡ bứt rứt.
Tiếng nước sàn sạt trong phòng tắm bỗng chốc im bặt. Không bao lâu sau, người bên trong liền khoác áo choàng tắm dài bước ra.
Cố Cảnh vừa lau tóc vừa bước đến, trước tiên là nhìn kỹ trạng thái của vị tiểu thiếu gia trên sô pha. Vừa nhìn sang, liền thấy Lục tiểu thiếu gia đang cúi đầu nhăn mặt, một tay áp lên bụng mà xoa.
Lục Hòa còn đang nhíu mày chịu đựng, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải tầm mắt của nam nhân. Ánh mắt cậu theo lớp áo choàng tắm lỏng lẻo kia chậm rãi nhìn lên trên, liền thấy từng sợi tóc còn đọng nước, ướt mềm xõa xuống trán của Cố Cảnh.
Hai mắt Lục Hòa lập tức trợn to, đôi mắt ngập nước vô thức mở lớn, trong chốc lát cả nét mặt nhăn nhó vừa rồi cũng quên luôn, chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Lục Hòa ngẩn người.
Cậu thậm chí còn có chút mờ mịt, cái vị mỹ nam trước mắt tóc còn đọng nước này..... thật sự là vị sếp tính tình lạnh nhạt thường ngày kia sao?
Cậu vẫn luôn biết cấp trên của mình ngũ quan góc cạnh, khí chất trầm ổn, cũng biết người kia rất đẹp, lại càng rõ ràng ngày thường sếp ăn mặc kiểu cách cứng nhắc, tóc tai chỉnh tề nghiêm cẩn đến mức nào. Nhưng cậu chưa từng biết, thì ra khi người nọ khi buông tóc xuống, cởi bỏ bộ tây trang thẳng thớm kia..... lại có dáng vẻ như thế này.
Là dáng vẻ gì chứ?
Lục Hòa ngơ ngác nhìn đối phương, chỉ thấy áo tắm dài phía trước để lộ một mảng cơ ngực rắn chắc, từng đường cong cơ bắp rõ ràng lưu loát, kéo dài lên cổ là đường xương quai xanh gợi cảm và chiếc cổ thon dài hoàn mỹ, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn kia tạo thành một hình ảnh quyến rũ đến mức khiến người ta không dời nổi mắt.
Lại nhìn lên phía trên, kiểu tóc vuốt keo nghiêm chỉnh ngày thường vốn bị người khác đùa cợt cũng không còn, toàn bộ mái tóc đều ướt đẫm, mềm mại xõa xuống. Lúc này đang được nam nhân lấy khăn trùm đầu chậm rãi lau khô, vài sợi tóc lòa xòa, mang theo vài phần lười biếng mê hoặc.
Ngay cả đôi mắt mà cậu vẫn luôn thích nhất kia, ngày thường sắc bén lạnh lùng là thế, giờ phút này cũng bị màn hơi nước và vẻ mơ hồ nơi khóe mắt che đi mấy phần sắc lạnh, chỉ còn sót lại một chút dịu dàng lười nhác, khiến người ta nhìn mà tim đập loạn.
Lục Hòa lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Cậu biết sếp của mình rất soái, nhưng không ngờ..... lại có thể đẹp trai đến mức này.
Cố Cảnh thu hết phản ứng của đối phương vào đáy mắt, khóe môi khẽ cong lên, rõ ràng lộ ra tâm trạng lúc này vô cùng tốt.
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc, Cố Cảnh sấy khô tóc xong mới chậm rãi đi về phía bên cạnh Lục Hòa.
Lục Hòa còn đang ngẩn người nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy dưới chân bỗng trở nên nhẹ bẫng liền phát hiện mình lại bị người kia ôm ngang lên.
Cậu ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực của nam nhân, đôi mắt vẫn không chịu rời đi, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ ấy, khẽ lẩm bẩm: "Cố tổng, anh như thế này đẹp thật đó."
Nếu sau này đi làm cũng như vậy..... nhìn sẽ không dữ nữa, mọi người cũng sẽ không còn thấy sợ nữa.
Sếp không trả lời cậu, nhưng khi Lục Hòa đang tựa vào lồng ngực kia, lại rõ ràng cảm nhận được mỗi khi người nọ khẽ cười, vùng cơ ngực rắn chắc dưới má cậu sẽ nhẹ nhàng rung động một chút.
Mãi đến khi bị người nọ ôm đặt lên giường, Lục Hòa mới mơ hồ cảm thấy hình như..... có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tuy gần đây cấp trên đối xử với cậu rất tốt, nhưng mà...... bọn họ thân đến mức có thể ngủ chung một giường rồi sao?
Lục Hòa còn đang mơ màng, liền nghe thấy sếp khẽ nói bên tai mình.
"Bụng còn đau không?" Vẫn là giọng nói quen thuộc trầm thấp kia.
Lỗ tai Lục Hòa có chút ngứa, cậu trườn người xuống một chút, lúc này mới nhớ ra bụng mình vẫn còn âm ỉ khó chịu.
"Vẫn còn hơi... không thoải mái lắm." Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của nam nhân khi dặn cậu có gì không khỏe phải lập tức nói ra, Lục Hòa liền ngoan ngoãn thành thật trả lời.
Vừa dứt lời, liền thấy sếp cũng lên giường. Giây tiếp theo, Lục Hòa đã bị người kia vòng tay ôm lấy từ phía sau.
Cậu ngẩn người một chút, rồi ngay sau đó, bàn tay to lớn ấm áp của nam nhân đã nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu.
Cố Cảnh chậm rãi, từng chút từng chút một xoa bụng cho cậu, động tác cẩn thận dịu dàng, mang theo sức nặng vững chãi và nhiệt độ khiến người ta yên tâm.
Lục Hòa bị bàn tay kia nhẹ nhàng xoa vài cái, quả thật cảm thấy bụng dễ chịu hơn không ít. Chỉ là..... dưới lòng bàn tay ấm áp dịu dàng ấy, lại có một loại cảm giác khác không biết từ đâu lan ra khắp người, khiến cậu có chút bứt rứt, ruột gan như bị ai khuấy động.
Thời gian dường như cũng chậm lại. Lục Hòa ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của người đàn ông, vô cớ cảm thấy trong lòng đặc biệt an tâm.
Có lẽ thật sự là thủ pháp xoa bụng của Cố Cảnh có tác dụng, không bao lâu sau, Lục Hòa đã cảm thấy bản thân khỏe hơn rất nhiều.
Cậu lặng lẽ dựa vào, trong lòng lại nghĩ đến chuyện lúc nãy bản thân còn ngây ngốc lo lắng cái vấn đề "có thân đến mức ngủ chung giường với sếp chưa". Nghĩ tới đó, Lục Hòa cảm thấy hơi thẹn với chính mình.
Cố tổng rõ ràng quan tâm cậu như vậy, vừa nhận ra cậu khó chịu liền không nói hai lời giúp cậu xoa bụng. Thế mà cậu còn ngồi đó suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn vô nghĩa.
Nói đi cũng phải nói lại, trước kia cậu cũng từng ngủ chung giường với anh trai của mình mà. Bây giờ Cố tổng chẳng phải cũng giống như anh trai, chăm sóc cậu như vậy sao? Nghĩ thế, Lục Hòa tự trấn an mình, ngủ cùng một giường với Cố tổng cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Hòa cũng chẳng còn rối rắm gì nữa, thoải mái mà rúc cả người vào trước ngực nam nhân. Dần dần thích ứng với hoàn cảnh an tĩnh ấm áp này, mí mắt cậu cũng bắt đầu trĩu nặng. Cuối cùng, trong nhịp thở đều đặn, Lục Hòa khẽ nhắm mắt lại.
Cố Cảnh chậm rãi thu tay về, cúi đầu nhìn thiếu niên trong ngực đã ngủ ngoan, gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn thả lỏng, không hề phòng bị. Trong đáy mắt Cố Cảnh, từng tia dịu dàng mềm mại tràn ra, đến mức chính hắn cũng không phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, trong tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, Lục Hòa lười biếng duỗi người trên giường.
Giấc ngủ đêm qua quả thật vô cùng yên ổn, đến mức ngay cả bản thân Lục Hòa cũng có chút cảm thán, hình như đã rất lâu rồi cậu mới được ngủ ngon như vậy.
Nghĩ đến chuyện tối qua mình ngủ ở giường của sếp, Lục Hòa lập tức ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh, nhưng ánh mắt đầu tiên lại không thấy bóng dáng Cố tổng đâu cả.
Cậu còn đang mơ màng nghi hoặc, chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ở bàn làm việc bên cạnh có người đang ngồi.
Thấy cậu tỉnh lại, Cố Cảnh đặt tập văn kiện trong tay xuống bàn, đứng dậy bước về phía giường.
"Chào buổi sáng, Cố tổng." Lục Hòa dụi dụi mắt, ngoan ngoãn chào.
Cố Cảnh dừng lại bên mép giường, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc hơi rối của cậu, khẽ hỏi: "Chào buổi sáng, ngủ đủ rồi chứ?"
Lục Hòa gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ngủ đủ rồi."
Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cậu cũng chưa nhận ra đoạn đối thoại này có gì đó là lạ. Mãi đến khi mở điện thoại ra nhìn một cái ——
Đã hơn mười giờ sáng theo giờ Bắc Kinh.
Lục Hòa: "......"
Không đúng!
Cậu lập tức ngơ ngác quay đầu hỏi: "Cố tổng..... chúng ta hình như vốn định hôm nay chín giờ lên đường về mà phải không?"
Cố Cảnh nhàn nhạt cong môi cười, vô cùng ung dung mà đáp: "Ừm."
Lục Hòa: "......" Muộn thế này rồi mà sao anh còn có thể cười vui vẻ đến thế chứ!
Lần trước đi công tác là vì quên xem lịch trình mà chậm giờ xuất phát, lần này thì không chậm khi đi, mà lại chậm lúc về.
Lục Hòa có chút chịu không nổi nữa, cầm lấy cái gối bên cạnh úp lên mặt mình, buồn bực nói: "Sao anh lại không gọi em dậy?"
Giọng nói mềm mại bị chèn trong gối, nghe mơ hồ, cứ như đang làm nũng vậy.
Cố Cảnh đưa tay lấy cái gối trên mặt cậu xuống, tiện tay xoa nhẹ mái tóc rối rồi mới chậm rãi nói: "Đêm qua tôi đã bảo trợ lý Trần đổi vé rồi, hôm nay về muộn một chút."
Lục Hòa nghe vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Bụng đỡ hơn chưa?" Cố Cảnh lại đưa tay áp lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tối hôm qua bị hắn xoa bụng cả buổi cũng không thấy gì, thế mà lúc này bàn tay kia vừa đặt lên, Lục Hòa lập tức giống như bị người nắm trúng nhược điểm, cả người run lên, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng lập tức bay sạch.
Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhạy cảm như vậy, vội vàng nói: "Đỡ rồi."
Cố Cảnh lúc này mới thu tay về, giọng trầm thấp nhàn nhạt: "Chưa đỡ hẳn. Viêm dạ dày không thể nhanh khỏi như vậy, sau này phải ăn uống cho đàng hoàng."
Câu này Cố tổng nói gì, Lục Hòa cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu lia lịa: "Vâng vâng!"
Vì lịch trình hôm nay có thay đổi, chuyến bay dời sang hai giờ chiều. Mọi người vẫn ở lại ăn cơm trưa rồi mới chuẩn bị lên đường.
Lúc ăn trưa, Cố Cảnh và trợ lý Trần đều ăn uống bình thường như mọi khi, chỉ có Lục Hòa bên này là một bàn canh loãng và hoa quả, toàn bộ đều là đồ ăn thanh đạm nhẹ bụng.
Nghĩ đến trận đau dạ dày tối qua, Lục Hòa cũng biết điều hơn nhiều, ngoan ngoãn ăn uống tử tế, chẳng dám bừa bãi.
Sau khi về đến thành phố, Cố Cảnh dứt khoát không cho cậu đi làm nữa, bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.
Lục Hòa nghĩ lại dáng vẻ của bản thân mỗi ngày đến công ty cũng chỉ ngơ ngẩn ngồi phát ngốc, liền cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng phản đối.
Cuộc sống lại một lần nữa quay về quỹ đạo yên ổn.
Chỉ là sáng hôm sau, khi Lục Hòa vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Cố Cảnh ngồi đó.
Dì Phỉ trên tay còn bưng một bát cháo nóng hổi, thấy cậu đi ra liền cười hiền hòa gọi cậu lại ăn sáng.
Lục Hòa lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành, ánh mắt nhìn về phía sếp tràn đầy kháng cự: "Cố tổng..... hôm nay chúng ta lại phải đi công tác sao?"
Cố Cảnh thong thả múc cháo vào bát, nhàn nhạt đáp: "Không."
Lục Hòa ôm lấy tia hy vọng cuối cùng: "Vậy..... sao sáng nay anh không đến công ty sớm vậy?"
Câu trả lời của Cố Cảnh lập tức dập tắt sạch sẽ hy vọng đó của cậu —
"Từ nay về sau, mỗi sáng tôi đều sẽ ở đây, trông em ăn xong bữa sáng rồi mới đến công ty."
Lục Hòa: "......"
Khôngggggg!