Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 17

Lục Hòa vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt hoàn toàn không che giấu được vẻ kháng cự.

"Lại đây." Cố Cảnh bình thản gọi hai tiếng.

Lục Hòa bĩu môi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cố Cảnh đem bát cháo kê vừa mới nấu xong đẩy đến trước mặt cậu, giọng nhàn nhạt: "Cái này tốt cho dạ dày, ăn chút đi."

Lục Hòa nhìn bát cháo màu vàng cam kia, càng nhìn càng thấy nuốt không vô, giọng c** nh* hẳn lại: "Em..... buổi sáng không có hứng ăn....."

Cố Cảnh nhàn nhạt nói: "Đừng làm nũng, chuyện này không được thương lượng."

Lục Hòa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Cố tổng, em thật sự không muốn ăn mà....."

Cố Cảnh ngắt lời, giọng trầm thấp: "Muốn tôi đút cho không?"

Lục Hòa: "....."

Biết có nói thêm cũng vô ích, Lục Hòa đành ngoan ngoãn bưng bát cháo lên.

Cháo gạo kê mềm mịn, mang theo hương thơm đặc trưng của ngũ cốc, khi đưa vào miệng có thể cảm nhận được hương vị tinh tế, dịu nhẹ. Nếu đổi lại là ai đang đói bụng mà ăn vào lúc này, nhất định sẽ cảm thấy rất thích.

Nếu là bình thường đói bụng, Lục Hòa cũng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ tiếc lúc này, cậu thật sự thấy ăn một miếng đã no, nuốt thêm một ngụm cũng không trôi nổi.

Miễn cưỡng múc được vài thìa, Lục Hòa liền buông bát xuống.

Chén cháo nhỏ kia, Lục Hòa mới ăn được hai thìa, Cố Cảnh đã liếc mắt nhìn qua. Ngay trước khi cậu kịp mở miệng than vãn, Cố Cảnh đã thản nhiên lên tiếng: "Ăn hết."

Lục Hòa: "......"

Cậu còn định tiếp tục năn nỉ cơ mà.....

Cố Cảnh nói xong cũng tự mình múc một bát, động tác tao nhã, chậm rãi uống từng thìa. Ăn được hai miếng, hắn bỗng dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt bình thản mà nhìn sang người bên cạnh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Lục Hòa đã lập tức hiểu trong đó là ý thúc giục. Bất đắc dĩ, cậu đành phải bưng lại bát cháo, cái miệng nhỏ cong cong mà tiếp tục ăn từng thìa một.

Vất vả lắm mới ăn hết chén cháo kia, Lục Hòa chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi chậm đến thế. Cũng chưa từng cảm thấy bụng mình căng tức đến mức này. Cậu đặt bát xuống, lại không nhịn được mà đưa tay xoa xoa bụng.

Cố Cảnh cũng đặt bát xuống. Trong khoảng thời gian Lục Hòa loay hoay với một chén cháo nhỏ, hắn đã ăn xong hai cái bánh bao nhân thịt, hai quả trứng gà, lại thêm hai bát cháo.

Nhìn người nọ ăn ít đến đáng thương lại còn miễn cưỡng thế kia, Cố Cảnh không nhịn được mà bật cười. Khó trách dạ dày lại không tốt, khó trách người lại gầy đến thế.

Bất quá cũng không sao, sớm muộn gì cũng nuôi béo trở lại được.

Nhận ra ánh mắt sếp vẫn đang dừng trên người mình, Lục Hòa lập tức cảnh giác, sợ hắn lại bắt mình ăn thêm bát nữa, vội vàng mở miệng: "Em ăn hết một bát rồi, thật sự không thể nuốt nổi nữa đâu!"

Cố Cảnh lần này cũng không làm khó cậu, chỉ nhàn nhạt nói: "Ăn hết là được."

Lục Hòa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ra đến cửa, Lục Hòa ngồi lên xe Cố Cảnh. Dù sao cũng là cùng nhau đi làm nên cậu không cần gọi tài xế riêng đến đón nữa.

Lục Hòa bình thường toàn là sát giờ mới đến công ty, mỗi lần cậu tới nơi, bên ngoài khu làm việc các đồng nghiệp hầu như đã đông đủ. Một tháng qua, mọi người cũng quen với việc cậu xuất hiện vào cái giờ đó.

Thậm chí có đồng nghiệp còn không cần ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, cũng biết người vừa đi vào chính là Lục Hòa.

"Buổi sáng tốt lành~" Vài người còn đang cúi đầu ăn sáng, liền rối rít chào với ra.

"Buổi sáng tốt lành." Đáp lại bọn họ là một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.

Cái cảm giác xa lạ ấy là bởi vì..... nếu giọng này lạnh nhạt thêm một chút nữa thì mới giống với âm thanh họ vẫn quen nghe mỗi ngày.

Mấy người lúc này mới phát giác ra bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai. Còn chưa tới giờ làm mà sao cả văn phòng lại yên tĩnh thế này?

Đang ngờ ngợ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố tổng nổi tiếng nghiêm khắc trong truyền thuyết đang đứng đó, phía sau còn có Lục Hòa cười tủm tỉm như ánh mặt trời.

Mọi người: "......"

Dù có dùng đầu gối để nghĩ cũng đoán được câu "Buổi sáng tốt lành" vừa rồi là ai đáp lại. Nhưng mà..... bọn họ vẫn có chút không dám tin.

Trong lúc tất cả còn đang ngẩn ra, Cố Cảnh đã đưa Lục Hòa đi thẳng vào văn phòng giám đốc.

Đợi đến khi hai người khuất bóng, cả khu làm việc mới yên lặng thêm mấy giây, rồi sau đó đồng loạt bùng nổ một trận bàn tán sôi nổi trước khi bắt tay vào công việc.

"Vừa rồi là Cố tổng đúng không?"

"Nếu không bị ai đoạt xác thì đúng rồi."

"Bình thường không phải sếp đến rất sớm sao? Sao hôm nay lại đi cùng tiểu Lục chứ....."

"Điều đó còn quan trọng sao? Quan trọng phải là tiếng chào nghe rất ôn hòa đó chứ?"

"Sao tự nhiên tôi thấy dáng vẻ của Cố tổng hồi nãy trông cũng..... dễ gần làm sao ấy, nói chuyện mà cảm giác đẹp trai thêm vài phần ấy nhỉ....."

"Tiểu quỷ, tôi thấy cậu thật sự đói thật rồi."

"......"

Thực ra, Lục Hòa đi làm cũng chẳng khác gì đi chơi. Suốt một tháng nay ở vị trí của mình, cậu làm gì sếp cũng đều mặc kệ.

Dù là chơi điện thoại, phác thảo, hay ngủ gật, chỉ cần là không gây ra tiếng động làm ảnh hưởng đến người khác, Cố tổng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tuyệt đối không ý kiến.

Đến nước này rồi, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu. Dù là trước mặt anh trai ruột, hay trước mặt cái vị không phải anh trai nhưng còn quản chặt hơn cả anh trai là Cố tổng kia, cậu đều có thể ngang nhiên nằm không mà làm biếng.

Lục Hòa mở giao diện trò chuyện với Trương Công Tượng, lại bắt đầu online bàn bạc tiến độ chế tác sản phẩm với bên kia.

Mãi đến giữa trưa, Lục Hòa vốn định như thường lệ, trước quan tâm xem sếp có còn bận chưa ăn cơm, rồi mới chuẩn bị lén lút chuồn đi. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, liền thấy sếp đã thản nhiên gập máy tính lại.

Lục Hòa: "......?" Cố tổng biết tự giác nghỉ trưa đúng giờ từ bao giờ thế?

Cậu còn đang ngẩn người, đã thấy sếp liếc mắt nhìn mình một cái, mở miệng: "Lại đây, đi ăn."

Lục Hòa: "......"

Một dự cảm chẳng lành đột nhiên ập đến. Một ý nghĩ hoang đường khiến Lục Hòa hơi hoảng hốt, lướt qua trong đầu. Cậu đứng tại chỗ, không dám tin mở miệng hỏi: "Cố tổng, sau này anh định quản em ba bữa một ngày thật à?"

Cố Cảnh thu dọn xong đống văn kiện trên bàn, cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: "Ừ."

Lục Hòa lập tức thấy lòng nguội như tro tàn, chân cũng chẳng muốn nhấc nổi nữa.

Cố Cảnh liếc mắt qua, nhàn nhạt bổ sung: "Hay em còn muốn bị đau dạ dày thêm lần nữa?"

Nghĩ tới cảm giác lúc bệnh đau dạ dày phát tác, Lục Hòa không nhịn được mà rùng mình một cái. Cậu thật sự không muốn nếm thử lần nữa, nhưng cũng không cam lòng để người khác quản lý chuyện ăn uống của mình.

"Không đâu, lần trước là vì ăn quá nhiều cua thôi. Bình thường em vẫn thế này cũng chẳng sao mà." Lục Hòa nghiêm túc phản bác, lý lẽ đầy mình.

Nhưng câu này vừa dứt, Cố Cảnh lập tức nhớ tới lời hôm đó y tá ở bệnh viện dặn dò - người trẻ tuổi đừng có ỷ vào tuổi còn trẻ mà không biết giữ gìn sức khỏe. Nói vậy chẳng phải chính là kiểu người như Lục Hòa sao.

"Nghe lời đi." Cố Cảnh bất đắc dĩ nhìn cậu, giọng nói vừa mềm vừa có chút bất lực.

Lục Hòa: "......"

Cuối cùng, Lục Hòa vẫn phải thỏa hiệp.

Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng, đồng nghiệp trong công ty lại một lần nữa sững sờ.

Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy Cố tổng ra ngoài ăn trưa vào cái giờ này. Mãi đến khi nhìn thấy thiếu niên đi sau lưng hắn, với vẻ mặt như chết đi sống lại kia..... mọi người ai nấy đều nhịn không được mà khóe miệng co giật.

Dạo gần đây, sao cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này quái quái thế nào ấy nhỉ.....

Cố Cảnh trực tiếp kéo Lục Hòa đến một quán chuyên làm món Quảng Đông. Còn gọi cá hấp, gà hấp nấm hương, đậu bắp xào trứng, thêm mấy món rau xanh đơn giản.

Nhìn một bàn toàn là những món thanh đạm đến mức cha mẹ cậu chắc cũng chê nhạt, Lục Hòa chớp chớp mắt, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.

Cố Cảnh thì chẳng thấy có gì lạ, chỉ bình thản bảo cậu ngồi xuống ăn cơm.

Quả nhiên, chẳng ngoài dự đoán, Lục Hòa vừa vội vàng ăn hai miếng đã bắt đầu kêu no, nói không ăn nổi nữa.

Cố Cảnh bất đắc dĩ bật cười, gắp một miếng thịt cá phi lê đặt vào bát cậu, giọng nhàn nhạt: "Chén cơm này cũng không nhiều, ăn hết đi."

Lục tiểu thiếu gia suýt nữa muốn khóc đến nơi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai ép cậu ăn cơm thế này. Hồi bé, cha mẹ bận kinh doanh, chuyện ăn uống trong nhà đều giao cho bảo mẫu đảm đương. Dù gì cậu cũng là con của chủ nhà, cậu không muốn ăn, bảo mẫu nhiều lắm cũng chỉ dám khuyên nhủ thêm đôi câu, chưa từng dám ép buộc.

Về sau đến thời trung học, anh trai cũng nhìn ra thói quen ăn uống thất thường của cậu, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở vài câu. Nhưng anh trai thương cậu, chỉ cần cậu bĩu môi, nhăn mặt bảo ăn không nổi, anh trai liền bất đắc dĩ mà buông xuôi thỏa hiệp.

Đến sau này, anh trai cậu còn thuê riêng một chuyên gia dinh dưỡng, nói cậu quá gầy, phải ăn uống cho tử tế.

Nhưng chỉ cần ở chỗ anh trai không nhìn thấy, Lục Hòa lại tùy tiện qua loa, ăn uống chẳng nghiêm túc vào đâu. Chuyện này cũng từng khiến anh trai cậu phải đau đầu suốt một thời gian dài.

Lúc này, Lục Hòa vừa cứng đầu cố nhét từng thìa cơm vào miệng, vừa uất ức liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh, người kia dù có bận đến đâu cũng vẫn ung dung, bình thản ăn cơm.

Trong lòng cậu khỏi phải nói có bao nhiêu tủi thân.

Cố Cảnh thì thỉnh thoảng lại gắp thêm món cho cậu, còn liếc mắt nhìn cái người đang tức giận nhồi cơm đến hai má phồng lên như bánh bao nhỏ, nhai nuốt cũng có vẻ uể oải mà miễn cưỡng. Nhìn cảnh đó, hắn chỉ nhàn nhạt mà động đũa, thong thả ăn cơm như thường.

Vất vả lắm mới nuốt xong miếng cơm trong miệng, Lục Hòa nhìn chằm chằm vào chén đồ ăn nhạt nhẽo vô vị trước mặt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ấm ức lên tiếng: "Cơm này chán quá, chẳng có tí vị gì hết..... Em muốn ăn bánh kem cơ....."

"Dạ dày không tốt phải kiêng. Đồ ngọt ăn ít thôi." Cố Cảnh thản nhiên, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc mà nói.

"Giờ em đã tin lời mọi người nói rồi, anh đúng là Cố tổng khó tính!" Lục Hòa tức đến mức phá bình buông chén, oán giận, "Nếu anh chịu cho em ăn bánh ngọtkem, em sẽ nói tốt vài câu giúp anh."

Cố Cảnh nhìn bộ dáng cậu tức đến bốc khói mà vẫn còn biết cò kè mặc cả, không nhịn được bật cười: "Không cần em nói tốt."

Lục Hòa hoàn toàn chịu thua, còn giơ ngón cái với Cố Cảnh một cái, rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không dám nói gì thêm.

Chỉ là về sau Cố Cảnh vẫn chẳng hề cho người đi mua bánh kem, tâm trạng Lục Hòa cũng tụt dốc không phanh cả buổi chiều.

Cậu bây giờ chỉ mong nhanh chóng được tan làm. Tan làm là cậu sẽ tan trước cấp trên, một khi tan ca rồi, Cố tổng cũng không quản được cậu nữa. Hôm nay đã bị ép ăn cả đống đồ thanh đạm thế này, tối về nhất định phải mua bánh kem thưởng cho bản thân một cái!

Ba giờ chiều, Lục Hòa vẫn còn ngồi tại chỗ lướt web, nhàm chán không có việc gì làm liền mở mấy trang web thời trang, thích thú xem mấy món trang sức hàng hiệu cao cấp.

Đang mải mê xem trang sức đến nghiện, tiếng gõ cửa văn phòng đột ngột vang lên, kéo Lục Hòa trở về thực tại.

Cố Cảnh vẫn đang tập trung xử lý công việc, trầm giọng bảo người tiến vào, trợ lý Trần liền đẩy cửa bước vào.

Suốt một tháng qua, Lục Hòa cũng quen rồi. Trợ lý Trần thỉnh thoảng sẽ mang văn kiện hay bảng biểu vào cho cấp trên, mà cậu cũng chẳng buồn để ý.

Tiếp tục cúi đầu thưởng thức chiếc vòng cổ màu lam ngọc sáng lấp lánh trên màn hình di động, Lục Hòa chợt cảm thấy có người dừng lại ngay bên cạnh mình.

Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp nụ cười ôn hòa của trợ lý Trần.

Lục Hòa khẽ chớp mắt, có hơi khó hiểu.

Cậu có thể hiểu được việc trợ lý Trần thường xuyên mang văn kiện đến cho sếp, nhưng bây giờ người kia lại đi thẳng đến trước mặt cậu là có ý gì? Chẳng lẽ cũng mang văn kiện đến cho cậu sao?

"Trợ lý Tiểu Lục, đây là đồ ăn nhẹ buổi chiều." Trợ lý Trần cười, đặt một chiếc bánh kem nhỏ xinh xuống bàn trước mặt cậu.

Chiếc bánh rất nhỏ, trang trí cũng đơn giản, chỉ có một quả anh đào đỏ mọng đặt lên trên mặt bánh, nhìn vào cũng chỉ là loại bánh kem bình thường trên thị trường, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng trợ lý Trần vừa đặt bánh xuống đã lập tức chú ý đến biểu cảm của Lục Hòa. Đôi mắt của thiếu niên trong nháy mắt liền sáng rực, cứ như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại bánh kem bình thường này vậy.

"Đồ ăn nhẹ? Công ty chẳng phải mấy hôm trước mới mời rồi sao?" Lục Hòa tuy vui mừng, nhưng vẫn chưa quên truy hỏi một câu.

Trợ lý Trần liếc mắt về phía vị trí bàn của cấp trên, thấy người nọ vẫn đang làm việc, không có phản ứng gì mới thấp giọng nói: "Đây là Cố tổng mời."

Lục Hòa khựng lại một chút, ngờ vực hỏi: "Cố tổng mời sao?" Không phải lúc trưa còn nói không cho cậu ăn sao?

"Vậy..... mọi người đều có sao?" Lục Hòa lại hỏi thêm.

Trợ lý Trần không dám giấu, gật đầu nói thật: "Mọi người đều có." Không chỉ có bánh, mà mỗi người còn được nhiều hơn cậu một ly trà sữa nữa cơ.

Chỉ là chuyện phía sau thì trợ lý Trần tuyệt đối không thể tiết lộ, nguyên nhân vì sao Cố tổng đột nhiên mời đồ ăn nhẹ, anh ta đã quá rõ lý do rồi.

Nói xong câu đó, liền thấy ánh mắt Lục Hòa lập tức ảm đạm hẳn đi. Mọi người đều có phần, chỉ là trợ lý Trần tiện tay phát tới phần của cậu mà thôi. Nhưng bản thân cậu vừa mới trưa nay còn bị cảnh cáo vụ ăn kiêng.....

Lục Hòa liếc nhìn người đàn ông vẫn đang vùi đầu làm việc bên bàn, mím môi thật chặt: "Vậy thôi..... tôi không được ăn..... Cố tổng không cho."

Tự mình lén lút lén lút ăn vụng thì còn được, chứ mà làm trò trước mặt Cố tổng ăn bánh kem, cậu sợ ngày mai Cố tổng sẽ càng ép mình ăn thêm mấy món thanh đạm khó nuốt hơn nữa.

Trợ lý Trần khó hiểu liếc nhìn Lục Hòa thêm hai lần. Rõ ràng đôi mắt của cậu gần như đã sắp dính chặt vào cái bánh kem rồi, thế mà vẫn kiên quyết từ chối.

Trợ lý Trần cũng có chút không biết phải làm sao, đang định khuyên thêm mấy câu thì bàn làm việc phía đối diện đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ. Anh ta lập tức hiểu ý, không nói gì nữa, chỉ đặt bánh xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Hòa lại quay về lướt điện thoại, nhưng mùi thơm ngọt ngào của cái bánh kem vẫn lượn lờ quanh chóp mũi, cứ như đang cố tình dụ dỗ người ta vậy.

Cậu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn miếng bánh kem kia, rồi lại cố ép bản thân quay đi, giả vờ như chẳng hề quan tâm.

Thật ra lúc nãy trợ lý Trần đi ra, đáng lẽ phải tiện tay mang luôn cái bánh đi mới đúng, để lại ở đây thế này, đối với cậu đúng là dụ hoặc quá lớn.

Giằng co vài giây, cuối cùng Lục Hòa cũng không nhịn nổi nữa, mở giao diện trò chuyện với người nào đó.

Lsla: Em ăn được không?

Lsla: Chỉ là một miếng nhỏ xíu thôi mà, được chứ?

Lsla: o(TヘTo)

Không biết có phải đối phương vừa khéo đang cầm điện thoại hay không, mà tin nhắn trả lời đến rất nhanh.

Vị sếp khó tính: Có thể.

Lục Hòa lập tức hai mắt sáng bừng.

Lsla: \(≧▽≦)/

Cuối cùng cũng được ăn miếng bánh kem mà trong lòng nhung nhớ từ nãy tới giờ, Lục Hòa thoả mãn nheo nheo mắt, vẻ mặt sung sướng như mèo con ăn vụng được cá.

Cách đó không xa, người đàn ông vẫn im lặng xử lý công việc, nhưng tất cả hành động của cậu sớm đã bị thu hết vào mắt, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Ăn xong bánh, Lục Hòa xoa xoa miệng, mở điện thoại ra, vào phần ghi chú mà cậu đặt tên là sếp, ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gõ thêm vào mấy chữ:

Sếp cực kỳ tốt.

Bình Luận (0)
Comment