Đêm đó, Lục Hòa vẫn bị Cố Cảnh cưỡng chế bế về phòng ngủ.
Cố Cảnh nhét cậu lên giường, đắp chăn tử tế xong mới chịu rời đi.
Lục Hòa vốn định nằm tạm một lát, chờ Cố Cảnh quay về phòng mình rồi sẽ lén chạy sang thư phòng tiếp tục vẽ. Chỉ tiếc, tính toán của cậu vẫn là sai.
Vừa mới mở cửa phòng, cậu đã bắt gặp Cố Cảnh đang ngồi ở cuối hành lang cách đó không xa.
Bị bắt quả tang đúng lúc, Lục Hòa: "......"
Cố Cảnh tay cầm iPad, dáng vẻ như đang xem tin tức gì đó. Nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vài phần ôn nhu: "Sao thế?"
Lục tiểu thiếu gia mặt mày giật giật, cố chống chế: "Em..... em tính đi WC rồi sẽ về phòng ngủ tiếp."
Trong phòng cậu vốn có nhà vệ sinh riêng, nhưng Cố Cảnh cũng không vạch trần, chỉ nhàn nhạt cười: "Vậy em đi nhanh đi, xong rồi về ngủ sớm."
Lục Hòa cứng đầu chạy ra nhà vệ sinh chung, lúc quay về còn bị Cố Cảnh nhắc thêm một câu: "Còn vài phút nữa là sang ngày mới rồi."
Sợ sếp lại bày ra chiêu trò gì đó bất thình lình, Lục Hòa như bị ma đuổi mà lao thẳng về phòng, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Chỉ tiếc, đi ngủ sớm cũng chẳng có ích gì. Đồng hồ sinh học của cậu đã sớm loạn cào cào, quen với việc thức đến tận nửa đêm mới chịu ngủ. Bây giờ vừa nằm xuống, tinh thần liền tỉnh táo như ban ngày.
Nhớ tới dáng vẻ của Cố Cảnh ngồi ở cuối hành lang, Lục Hòa chỉ đành biết nằm trên giường cố ép mình nhắm mắt. Kết quả chính là cứ tỉnh queo mà trằn trọc mãi đến tận nửa đêm mới lơ mơ ngủ được một chút.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Lục Hòa vật lộn với cái giường thêm ba lượt chuông báo thức mới miễn cưỡng bò dậy nổi.
Sau khi thu dọn xong xuôi rồi bước ra ngoài, cậu lại nhìn thấy sếp ngồi ở bàn ăn. Hôm qua đối phương đã tỏ ý muốn bao trọn ba bữa một ngày cho cậu, cho nên hiện tại nhìn thấy cũng không quá bất ngờ như trước nữa.
Buổi sáng sớm, Cố Cảnh trông vô cùng tỉnh táo, tinh thần phấn chấn. Ngược lại, người thiếu niên kém hắn gần mười tuổi nào đó lại lết tới với dáng vẻ uể oải, như thể bị yêu tinh hút sạch tinh khí, trông còn thảm hơn cả mấy ông già hấp hối.
Đợi Lục Hòa ngồi xuống cạnh mình, Cố Cảnh mới đặt chiếc tablet xuống rồi múc một bát cháo nóng hổi xuống đưa đến trước mặt cậu, nhàn nhạt hỏi: "Hôm qua không phải em đã đi ngủ sớm lắm rồi sao? Sao bây giờ lại trông như vậy?"
Lục Hòa mệt mỏi ngáp một cái, liếc nhìn bát cháo thịt nạc rau xanh trước mặt, vô lực than: "Cũng như vậy thôi...... Chi bằng để em thức khuya như mọi khi còn hơn."
"Khác nhau đấy, là do thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em loạn quá mới thành ra thế này." Cố Cảnh nói, "Từ nay đi ngủ đúng giờ một chút chắc sẽ ổn thôi."
Lục Hòa vô lực kéo khóe miệng, cười gượng hai tiếng mà chẳng có chút cảm xúc nào, sau đó lặng lẽ bưng bát cháo lên bắt đầu húp từng thìa một.
"Hôm nay ngoan thế nhỉ." Cố Cảnh nhìn chú cún nhỏ ủ rũ ở bên cạnh, không cần nhắc đã tự giác ăn cháo, không nhịn được buột miệng khen một câu.
Lục Hòa thờ ơ đáp: "Dù sao cũng phải ăn thôi."
Nhìn dáng vẻ hết sức nhẫn nhịn mà chẳng có lấy một chút sức sống kia, Cố Cảnh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sao hắn nuôi một đứa nhỏ mà lại giống như đang đưa người kia vào ngục giam thế này cơ chứ.
Lục Hòa còn chưa tỉnh hẳn, mắt lim dim, cứ thế mà mơ mơ màng màng ăn hết bát cháo.
Một lát sau, vẫn là trợ lý Trần đến đón họ đi làm. Trên đường đến công ty, Lục Hòa lại tiếp tục dựa đầu lên vai Cố Cảnh mà ngủ thiếp đi.
Chưa đến mười phút, xe đã dừng trước cổng công ty.
Lục Hòa lại bắt đầu một ngày làm việc bình thường của mình, ngồi cứng người mà giả vờ làm việc.
Cố Cảnh thấy cái đầu kia lại chầm chậm gục xuống mặt bàn, chỉ đành bất lực mà bật cười.
Có điều, giấc ngủ của Lục Hòa từ trước đến nay vốn chẳng tốt. Tuy trong văn phòng giám đốc rất yên tĩnh, nhưng cậu gối đầu lên cánh tay mà ngủ, chưa được bao lâu tay chân đã trở nên tê rần.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bắt đầu cầm bút phác họa. Đây cũng coi như là một cách riêng của Lục Hòa để giúp bản thân tỉnh táo trở lại, dẫu sao có những lúc, cậu thật sự càng vẽ càng tỉnh, càng vẽ lại càng có tinh thần.
Sáng sớm, Lục Hòa cứ thế tỉnh rồi vẽ, vẽ rồi ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, cứ như vậy mà trôi qua cả buổi.
Đến trưa, ánh nắng ngoài trời rực rỡ, lúc bước ra khỏi văn phòng bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, Lục Hòa mới xem như thật sự tỉnh táo lại.
Cố Cảnh lại dẫn cậu đi ăn cơm.
Quán đồ Quảng Đông hôm qua Lục Hòa thấy không ngon, bèn nói với sếp một câu. Lần này, Cố Cảnh đã đổi chỗ khác, đưa cậu tới một nhà hàng mới.
Nhà hàng này cũng chuyên về đồ thanh đạm, Lục Hòa lại bị ép ăn một bữa nhạt nhẽo.
Chỉ là tay nghề của đầu bếp ở đây cũng tốt hơn quán hôm qua một chút, Lục Hòa ăn tạm cũng coi như là nuốt trôi, cuối cùng cũng không còn đòi ăn thêm bánh ngọt nữa.
Lục Hòa bắt đầu hoài nghi bản thân thật sự sắp bị thu phục xuống dưới trướng của cấp trên rồi.
Đang nghĩ lan man, đã thấy sếp ở bên cạnh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
"Mẹ." Cố Cảnh mở miệng, giọng điệu không chút gợn sóng.
"A Cảnh, dạo này con không có bận hạng mục gì chứ?" Là một giọng nữ mềm nhẹ, cao vút, nghe vào tai có chút sắc bén.
Vì ngồi gần, Lục Hòa cũng lờ mờ nghe được đại khái nội dung.
"Không bận lắm." Cố Cảnh hờ hững đáp.
"Vậy thì tốt rồi. Mấy hôm nữa là sinh nhật Tiểu Quyên, lúc đó con bé sẽ về nước. Đến lúc đó, con sắp xếp chút thời gian, ra ngoài gặp con bé một lát đi....."
"Tiểu Quyên nào?" Lông mày Cố Cảnh khẽ nhíu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước.
Mấy cái 'gặp mặt một lát' kiểu này, chính là lý do mà mẹ hắn thích dùng nhất mỗi lần sắp xếp đối tượng xem mắt cho hắn. Cố Cảnh ít nhiều cũng có chút kháng cự.
"Còn có thể là ai nữa? Chính là Tiểu Quyên hồi nhỏ hay tới nhà mình chơi cùng con ấy, hai đứa cũng tính là thanh mai trúc mã mà, con không nhớ sao?"
Cố Cảnh suy nghĩ một chút, lúc còn nhỏ đúng là từng có một cô nhóc thích chạy tới nhà hắn quậy phá, nhưng sau đó không lâu liền xuất ngoại định cư.
Chuyện đã bao nhiêu năm như vậy, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi nói: "Chuyện cũ bao nhiêu năm trước rồi, đừng nói là con, chắc cô ấy cũng chẳng còn ấn tượng gì với con đâu."
"Ai nói thế? Con tưởng ai cũng vô tình vô nghĩa giống như con à? Con bé nhà người ta còn chưa về nước đã đích danh nhờ người nhắn với mẹ, nói nhất định muốn gặp con." Cố phu nhân tức giận, giọng trong điện thoại mang theo mấy phần trách móc, "Mẹ nói con nghe, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, con mắt chọn người của con có thể đừng khó tính như thế nữa được không?"
"Mẹ giới thiệu cho con, người nào mà chẳng là nhân vật có địa vị danh tiếng, lần nào con cũng chê không hợp. Thế rốt cuộc thế nào mới gọi là hợp? Con nói thử xem, mẹ sẽ dựa theo yêu cầu của con mà tìm."
Cố Cảnh: "......"
Hắn bất đắc dĩ lại phải lấy cái cớ cũ ra để đối phó: "Hiện tại con không có tâm tư để lo mấy chuyện như này....."
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang: "Phải rồi, trong lòng con thì vĩnh viễn chỉ có công việc mà thôi, nếu có một ngày con chịu dành nổi nửa phần tâm tư vào chuyện lập gia đình, mẹ đây chắc phải thắp hương tạ ơn tổ tiên mất."
"Con không vội, nhưng mẹ con thì đang rất sốt ruột. Người bằng tuổi con bây giờ ai mà chưa yên bề gia thất? Con tính định cô độc một mình cả đời sao?"
Lục Hòa ngồi bên cạnh, mơ mơ màng màng nghe được nửa đoạn, toàn mấy chuyện linh tinh rối loạn, trong lòng còn đang thắc mắc thì bất chợt cảm giác có ánh mắt quét về phía mình.
Ánh mắt kia sâu thẳm, khó mà đoán nổi ý tứ.
Lục Hòa bị hắn nhìn đến ngơ ngác: "......?"
Chỉ là Cố Cảnh cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn cậu một cái rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục nói vào điện thoại: "Con cũng không định sống một mình cả đời."
"Như vậy thì tốt." Cố phu nhân bên kia tiếp lời, giọng nói khí thế ngút trời, không chút chần chừ. "Trước đây con cứ nói bận, mỗi ngày phải chạy tới Lục gia bàn hạng mục. Hiện tại mấy hôm nay không có việc gì, mẹ đã nói rồi, dù thế nào cũng phải gặp người ta một lần. Dù có không hợp, thì cũng là thanh mai trúc mã, gặp một lần cũng chẳng chết ai."
Thấy mẹ mình còn muốn nói tiếp, Cố Cảnh chỉ có thể bất đắc dĩ ngắt lời: "Được rồi, con bên này còn có việc, không nói với mẹ nữa."
Dứt lời liền trực tiếp cúp máy, cất điện thoại vào trong túi, lại lạnh nhạt quay sang dẫn theo Lục Hòa - người đã tự giác ăn xong trở về công ty.
Buổi trưa hôm nay vừa trôi qua chưa được bao lâu, Cố Cảnh lại nhận được thêm một cuộc điện thoại khác.
Lần này là Lục Tiến gọi tới, giọng nói bên kia vang lên đầy vội vã.
"Em trai tôi đang làm gì?"
Lục Tiến ngày thường tính tình cũng coi như điềm đạm, hôm nay đột nhiên nghe giọng kích động như vậy, Cố Cảnh lập tức ý thức được đối phương chắc chắn có chuyện gấp muốn nói.
Nghe rõ câu hỏi bên kia, Cố Cảnh cau mày, liếc mắt nhìn về phía góc phòng - nơi thiếu niên kia đang nằm bò xuống bàn mà ngủ.
"Em ấy không có việc gì, đang ngủ." Hắn thành thật trả lời, "Có chuyện gì sao?"
"Mau gọi em ấy dậy ngay cho tôi!" Lục Tiến gần như bật thốt, "Tôi vừa nhận được tin, ba mẹ tôi đang trên đường qua chỗ cậu đấy!"
Cố Cảnh cụp mắt nhìn người đang ngủ say, không lên tiếng.
"Lần trước em ấy cũng ngủ gật trong văn phòng tôi, bị ba mẹ tôi bắt gặp, nên mới phải đưa sang chỗ cậu tránh đi." Lục Tiến nói, "Nếu lần này mà lại bị phát hiện rằng nó ở bên cậu cũng chỉ có ngủ, không làm ra cái trò trống gì, nói không chừng hai người bọn họ lại muốn tống em ấy sang cái công ty quái quỷ nào đó cũng nên."
"Cậu mau gọi em tôi dậy đi, nhớ nhẹ nhàng một chút."
"À đúng rồi, đừng nói với em ấy chuyện ba mẹ tôi đang qua chỗ cậu nhé. Thằng nhóc đó mà biết thì chắc chắn sẽ diễn không nổi đâu, trước mặt ba mẹ tôi dễ lòi ra lắm."
"Cậu cứ kiếm đại cái gì cho nó làm đi, mấy chuyện làm bảng biểu này nọ thằng bé vẫn biết làm. Nếu thấy ba mẹ tôi đến rồi, cậu cứ giả vờ nghiêm khắc với em ấy một chút, đừng để hai người họ nghi ngờ."
Cố Cảnh im lặng nghe hết lời Lục Tiến nói, nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, coi như đã rõ.
Sau khi cúp máy, hắn liền đứng dậy đi về phía góc phòng.
"Dậy đi." Cố Cảnh khẽ gọi một tiếng, tay vừa đưa lên định gõ bàn theo thói quen thì dừng lại, giây tiếp theo liền đổi hướng giữa không trung.
Lục Hòa trong mơ đang ở phòng vẽ tranh, mơ màng nghe thấy giọng quen quen.
Cậu còn đang nghĩ có phải lại xảy ra chuyện gì động trời hay không, thì đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một cảm giác mềm mềm, ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào, trên đầu cậu lại xuất hiện một cái gì đó mềm như kẹo bông, đang từng chút từng chút cọ cọ vào tóc của cậu.
"Lục Hòa, dậy đi."
.....Ồ, cái kẹo bông này còn có thể nói được sao.
Chỉ là..... giọng nói này, sao nghe quen giống giọng của Cố tổng quá vậy.....
Lục Hòa mơ mơ màng màng, vừa định đưa tay chạm vào cái thứ mềm mềm trên đầu, giây tiếp theo liền trông thấy cái "kẹo bông gòn" kia cùng hình bóng Cố tổng hoàn toàn trùng khớp.
Lục Hòa: ".....?"
Đã lâu rồi cậu không bị người ta đánh thức trong tình huống thế này. Lần cuối cùng vẫn là hồi tháng trước, cũng là bị cấp trên gọi dậy. Về sau, mỗi lần cậu lén ngủ trong công ty cũng đều là ngủ đến không thoải mái rồi tự tỉnh.
Lục Hòa ngốc ngốc dụi dụi mắt, giọng nói còn mang theo vài phần nghẹn ngào ngái ngủ: "Anh bị làm sao thế hả..... Lúc em ngủ không được thì ép em ngủ, giờ ngủ được rồi lại lôi dậy, anh rốt cuộc là muốn thế nào....."
Lục tiểu thiếu gia thật sự ủy khuất. Hồi trước vừa mới vào công ty, mỗi lần bị nam nhân này đánh thức đều là mặt lạnh như tiền, cậu cũng chỉ biết ngoan ngoãn chịu đựng. Nhưng lần này không biết tại sao, trong lòng cậu bỗng nổi lên một cơn bực bội, cảm giác bản thân cũng cần phải cho cái tên đàn ông này biết, cậu không phải là không có tính tình.
Bàn tay kia vẫn đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa tóc, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Hôm nay không được ngủ."
Lục Hòa lập tức trở nên bực bội. Cậu lại rầm rì bò xuống, đầu xoay qua xoay lại, mặc kệ biểu tình của người bên cạnh là gì, cứ thế chôn mặt vào khuỷu tay mà tiếp tục ngủ.
Chỉ là vừa mới nằm chưa được bao lâu, cậu bỗng cảm giác mình bị người ta bế bổng lên.
Lục Hòa lúc này vẫn còn vương chút cơn buồn ngủ, bị bế lên cũng lười mở mắt, ngược lại còn ở trong lòng người kia rúc rúc vài cái, ý đồ tìm được tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Có điều, nam nhân kia cũng chẳng ôm cậu lâu, rất nhanh đã bị đặt xuống một chiếc ghế làm việc khác, chính là cái ghế mà ngày thường sếp vẫn hay ngồi.
Lục Hòa ỉu xìu ngước mắt nhìn một cái, thấy rõ mình bị đặt vào ghế làm việc của sếp, trong lòng mơ màng nghĩ: Sếp có phải rảnh quá rồi không,còn bày trò đổi chỗ cho cậu ngủ.
Bị lăn qua lộn lại như thế, Lục Hòa cảm giác mình cũng chẳng còn buồn ngủ nổi nữa. Cậu ngáp một cái, vừa đúng lúc nghe thấy nam nhân bên cạnh hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.....
"Trợ lý Trần, cậu vào giúp Tiểu Lục dọn dẹp lại chỗ làm việc một tí đi."
"Chuyển ra ngoài khu làm việc chung."
Lục Hòa mờ mịt chớp chớp mắt: "???"
Giọng nam nhân lạnh nhạt mà đầy uy nghiêm, không lộ ra nửa phần cảm xúc. Lục Hòa nghe rõ nội dung của cuộc nói chuyện đó, lập tức trở nên ngẩn người, cơn buồn ngủ cũng vì vậy mà bay sạch.