Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 20

Tại sao vị trí làm việc của cậu lại phải chuyển ra ngoài đột ngột như vậy???

Lục Hòa lúc này thật sự cảm thấy rối loạn trong lòng, đầu óc mờ mịt như bị rút kiếm chém ngang một nhát.

Cậu vừa rồi chẳng qua chỉ mới tỏ thái độ một chút thôi mà, vậy mà sếp đã muốn trực tiếp tống cậu ra ngoài rồi?!

Cậu ngồi ngây ra như phỗng trên ghế giám đốc, trơ mắt nhìn trợ lý Trần gọi thêm một đồng nghiệp khác cùng nhau dọn sạch chỗ làm việc của cậu, suốt cả quá trình, Lục Hòa đều ủy khuất đến mức nói chẳng nên lời.

Mà người đàn ông bên cạnh lại làm như không thấy, một ánh mắt cũng lười cho.

Đợi đến khi toàn bộ chỗ cũ của cậu bị dọn sạch trơn, để lộ ra một khoảng trống lạnh lẽo, Lục Hòa cắn răng một cái, cố gắng nuốt hết nỗi ấm ức vào bụng.

Chẳng qua chỉ là đổi chỗ làm việc thôi mà, có gì ghê gớm chứ, đổi thì đổi!

Nghĩ vậy, cậu lập tức từ trên ghế đứng phắt dậy, không thèm nhìn nam nhân bên cạnh lấy một cái, tự cho là khí thế bừng bừng, hùng hổ bước ra khỏi văn phòng giám đốc.

Cố Cảnh nhìn bóng dáng kia đi xa, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Xem ra cún con đã nổi giận rồi.

Vị trí làm việc của Lục Hòa bị chuyển ra ngoài, động tĩnh không nhỏ, hầu hết đồng nghiệp trong khu vực làm việc chung đều để ý.

Nhìn dáng vẻ Lục Hòa mặt nặng mày nhẹ, chẳng buồn nói câu nào mà đi ra, đám đồng nghiệp lập tức vểnh tai lên, ló đầu hóng hớt.

Lục Hòa ngồi xuống chỗ mới, nơi này rộng hơn, người nhiều hơn, hoàn toàn không có cái không gian yên tĩnh như trong văn phòng của giám đốc.

Tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng ăn vặt sột soạt, tiếng lén làm việc riêng..... tất cả gom lại nghe loáng thoáng rất hỗn tạp, hoàn toàn không được yên tĩnh.

"Tiểu Hòa, cậu đây là..... bị Cố tổng đuổi ra à?" Đồng nghiệp bàn bên dè dặt lên tiếng thăm dò.

Lục Hòa bĩu môi, không thèm đáp.

Đồng nghiệp: "......" Nhìn biểu cảm này thì xem ra là vậy rồi.

Những người xung quanh bắt đầu lục tục lên tiếng an ủi:

"Đừng buồn, đây là chuyện tốt mà. Không phải ngồi chung phòng với sếp nữa, áp lực cũng sẽ nhẹ đi rất nhiều."

"Cố tổng vốn mặt lạnh như tiền, giờ cậu đã ra ngoài rồi, khỏi phải ngày nào cũng nhìn sắc mặt của người ta mà sống nữa. Tuy là gần đây nghe nói Cố tổng cũng không lạnh như trước....."

"Nói mới nhớ," một đồng nghiệp khác hóng hớt tiếp lời, "sáng nay tụi tôi còn bàn với nhau, dạo này Cố tổng hình như ôn hòa hơn hẳn, ai ngờ..... giờ nhìn thấy cậu bị đuổi ra thế này, chắc Cố tổng vẫn là cái kiểu mặt lạnh ngàn năm ấy thôi."

Lục Hòa vẫn im lặng, cúi đầu thu dọn đống bản thảo ở trên bàn.

"Bị Cố tổng đuổi ra rồi, cái lớp kính mỏng thần tượng trong lòng cậu chắc cũng vỡ nát rồi nhỉ?"

"So với mấy cái đó, tôi càng tò mò cậu làm gì mà để Cố tổng phải đuổi ra ngoài hơn?"

"Tôi cũng muốn biết, cậu ngoan thế mà còn bị đuổi thì hơi quá đấy....."

Cậu đã làm gì á? Chính bản thân Lục Hòa cũng muốn biết.

Chẳng qua là muốn ngủ thêm một chút thôi mà..... Rõ ràng trước kia cậu còn ngủ cả tháng trời, Cố tổng cũng đâu có thèm để ý đến.

"Thôi thôi, không muốn nói thì bọn tôi cũng không hỏi nữa." Đồng nghiệp vội hòa giải. "Dù sao ra ngoài đây cũng dễ thở hơn nhiều, không còn bị sếp nhìn chằm chằm nữa. Chúng ta còn có thể tranh thủ làm biếng thêm một chút......"

Câu này mà không nhắc thì thôi, nhắc tới là Lục Hòa lại thấy bụng mình nghẹn một cục.

Sự thật đúng là tréo ngoe. Khi còn ở văn phòng giám đốc, cậu có thể ngang nhiên ngủ gật, chơi điện thoại, làm biếng mà không thèm kiêng nể ai. Thế mà vừa bị chuyển ra ngoài, bao nhiêu người cùng nhìn, cậu lại ngượng ngùng chẳng dám lười.

Lục Hòa hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Cậu tự nhủ với chính mình không nên để tâm làm gì..... nhưng vừa mới bình ổn được đôi chút, thì sếp đã đi thẳng đến trước mặt cậu.

Lục Hòa ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt rất quen thuộc, chỉ là lúc này biểu cảm của người nọ lạnh lùng đến mức xa lạ, ánh mắt kia lạnh nhạt mà vô cùng sắc bén.

"Dựa vào bảng số liệu này, làm xong bảng biểu rồi nộp lại cho tôi." Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, như thể mang theo hàn khí, "Lát nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra."

Trong khoảng thời gian này, cậu đã quen với cái kiểu dịu dàng ôn nhu bất ngờ của nam nhân kia. Giờ đột nhiên đổi lại thành lạnh nhạt, khiến Lục Hòa có chút luống cuống.

Cảm xúc vừa mới ổn định bỗng bùng nổ trở lại.

Đầu óc cậu còn chưa kịp xử lý xong tình huống, tay đã theo phản xạ nhận lấy bảng số liệu.

Lục Hòa trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt quen thuộc, thái độ lại có chút xa lạ. Sự chuyển biến đột ngột ấy khiến cậu nghẹn trong lòng một bụng khó chịu mà chẳng biết phải nói ra thế nào.

Khó chịu đến mức, Lục Hòa cảm giác như quanh mình không khí cũng loãng đi mấy phần, khiến cậu thở cũng không thông.

Rõ ràng chỉ là sắp xếp một cái bảng biểu thôi, chẳng phải chuyện gì to tát, thế mà bản thân lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao. Cảm giác như có một kẻ xa lạ nào đó lén chiếm lấy cơ thể của cậu, không hỏi ý kiến mà tùy tiện khuấy động những cảm xúc yếu mềm nhất trong người.

Lục Hòa trừng mắt thật lớn, mím môi, cúi đầu, cố tình không nhìn về phía người kia nữa.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, phía sau vách kính trong suốt, vợ chồng Lục gia vừa mới đến, đang đứng ở khu vực bên ngoài lặng lẽ quan sát.

Mà đúng lúc họ nhìn thấy chính là cảnh tượng cậu con trai nhỏ của mình đang nhận lấy bảng biểu với vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt rõ ràng có chút đỏ lên.

Hai người không sót một chi tiết nào.

Cha Lục thở dài cảm thán: "Không hổ là Tiểu Cảnh, bên ngoài đồn nó thiết diện vô tư quả nhiên không sai. Đến cả con trai nhà mình mà cũng không phân biệt đối xử."

Mẹ Lục nghe vậy, lập tức vỗ mạnh một cái lên vai của cha Lục, nhíu mày nói: "Anh bị mù à? Không thấy thằng nhỏ mắt đỏ hoe rồi sao? Chính con trai của mình mà anh còn không biết xót à?!"

"Em còn nói anh làm gì," Cha Lục bĩu môi, "không phải em từ nhỏ đã nuông chiều khiến thằng bé thành ra như thế à? Người ta cũng chỉ là bảo nó làm cái bảng biểu thôi, có ai mắng mỏ gì đâu mà mắt đã đỏ hoe rồi."

"Đồ chết tiệt, chính anh mới là cái người dung túng thằng bé đến mức này đấy." Mẹ Lục trừng mắt. "Giờ còn quay ra làm mặt nghiêm với em?"

Cha Lục thở dài, vẻ mặt cũng không giấu nổi đau lòng: "Đường đời này nào dễ đi vậy được..... Một chút khổ cũng chịu không được, thì sau này làm sao mà tự mình gánh vác cho nổi? Nhân lúc chúng ta còn có thể lo được cho thằng bé, phải để nó rèn giũa dần đi. Đợi đến khi tụi mình già rồi, thằng bé còn có thể trông cậy vào ai được nữa?"

Ông cắn răng, giọng thấp hẳn xuống: "Hai mươi hai tuổi đầu rồi, không thể coi nó như trẻ con mà nuôi nữa."

Mẹ Lục ánh mắt vẫn dừng trên người Lục Hòa, cậu đang cúi đầu, động tác chậm chạp mà cứng ngắc, đôi mắt vẫn đỏ ửng. Trên mặt bà hiện lên vẻ xót con không thể nào giấu nổi.

"Thôi đi," Ba Lục kéo tay vợ, cứng rắn thu hồi ánh mắt. "Đừng nhìn nữa. Xác nhận nó chịu nghiêm túc làm việc là được rồi."

Hai vợ chồng vốn cũng chỉ tính đến nhìn thử xem cậu út nhà mình có chịu nghiêm túc làm việc hay không. Giờ thấy mọi người trong văn phòng đều đang tập trung làm việc, không ai quấy rầy ai, hai người cũng quyết định không vào gây rối thêm nữa.

Bảng biểu trên tay dù đã bị người cầm đi, nhiệm vụ cũng giao xong, nhưng Cố Cảnh vẫn chưa rời đi, cứ thế đứng lặng bên cạnh chỗ làm mới của Lục Hòa.

Lấy Cố tổng làm tâm, lấy bán kính ba mét mà tính, khu vực xung quanh như bị họa thành một vòng cấm. Tất cả đồng nghiệp trong phạm vi ấy đều nín thở, chuyên chú làm việc, không ai dám hó hé nửa câu.

Chỉ có Lục Hòa là khác. Cậu chậm rì rì mở bảng biểu, rồi lại chậm rì rì bật phần mềm chỉnh sửa dữ liệu trên máy tính. Cả quá trình vừa làm vừa cố ý vờ như không thấy người đang đứng ở bên cạnh. Nhưng mà, cảm giác tồn tại của người này quá cường liệt, muốn coi như không có cũng không được.

Lục Hòa vừa muốn mở miệng bảo người đi chỗ khác, nhưng lại không muốn ngẩng đầu nhìn người ta, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói: "Em biết rồi..... Đợi lát nữa làm xong bảng biểu, em sẽ gửi lại cho anh."

Người bên cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Đúng lúc Lục Hòa cảm giác chính mình sắp phát điên thì bên tai bỗng vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn là cái chất giọng ấy, vẫn là ngữ khí ấy.

"Ngẩng đầu lên."

Chính là cái ngữ điệu ấy, dịu đến mức khiến Lục Hòa cái mũi cay xè.

Cậu biết mình hiện tại rất kỳ quái. Chính cậu cũng đang tự hỏi bản thân, tại sao mình lại yếu ớt đến thế, tại sao chỉ vì một câu dịu dàng của người kia mà cả đống uất ức trong lòng liền muốn tràn ra.

Sau đó cậu mới hiểu ra vì sao mình lại như vậy. Bởi vì cậu đã coi cấp trên là..... người anh trai mà mình thật sự rất thích. Mà anh trai của cậu từ trước đến giờ, chưa từng nói chuyện với cậu bằng cái giọng lãnh đạm như thế.

Lục Hòa vừa định ngẩng đầu, nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó, chẳng những không ngẩng nữa mà còn cúi đầu thấp hơn, cằm gần như muốn chạm vào ngực.

Nam nhân đứng bên cạnh, giọng nói càng dịu lại, mềm đến mức như đang dỗ dành trẻ con: "Ngẩng đầu lên đi, có được không?"

Lục Hòa vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Cậu biết chắc đôi mắt của mình lúc này đã trở nên đỏ hoe. Chỉ vì người kia đột nhiên lạnh nhạt có một chút mà mình lại thành ra thế này, thật sự rất mất mặt.

Ngay khi Lục Hòa còn cố chôn đầu xuống, thì người nọ bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Cố Cảnh vươn tay, nhẹ nhàng nâng lấy mặt cậu, bàn tay ấm áp to lớn mà không cho phép cự tuyệt, chầm chậm ép cằm cậu ngẩng lên.

Vừa chạm vào ánh mắt kia, Cố Cảnh liền khựng lại. Hốc mắt đỏ hoe, vành mắt còn ngân ngấn nước, ánh mắt ngoan ngoãn, lại uất ức đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Trong lòng Cố Cảnh lập tức dâng lên một cơn tự trách đến khó chịu.

Lục Hòa lập tức hất tay hắn ra, mặt quay hẳn sang bên khác.

Đám đồng nghiệp xung quanh chẳng ai biết bên này đang xảy ra chuyện gì, nhưng cái không khí ngột ngạt đến mức ai cũng nín thở, không một ai dám liếc mắt về phía này.

Cố Cảnh nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, giọng nói trầm thấp mà mềm như gió sớm: "Có thể nói cho anh biết không? Tại sao lại không chịu để ý đến anh nữa?"

Cún con tức giận xoay mặt sang một bên, cún con không cho xoa đầu.

Lục Hòa cúi đầu, vẫn đang giả vờ lật xem cái bảng biểu trước mặt. Giây tiếp theo, Cố Cảnh liền trực tiếp đưa tay dẹp cái bảng biểu sang một bên, giọng nói ôn nhu mà cố nhẫn nại: "Không cần làm nữa."

Lục Hòa không đáp.

"Có phải...... là do anh nói chuyện hơi nặng lời đúng không?" Cố Cảnh lại dịu giọng hỏi.

Lục Hòa vẫn im lặng.

Cố Cảnh cắn cắn môi, ngữ khí càng dịu hơn: "Cha mẹ em..... vừa mới đến đây."

Lục Hòa sững người, theo bản năng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ngoài văn phòng, nhưng lại không thấy bóng người nào.

Thấy cậu cuối cùng cũng có phản ứng, Cố Cảnh tiếp lời: "Họ vừa đi rồi."

Lục Hòa cau mày, liếc hắn một cái, giọng nhỏ như muỗi kêu nhưng rõ là không vui: "Không tin."

Cuối cùng cũng chịu mở miệng, Cố Cảnh liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn lấy điện thoại ra, mở lại đoạn trò chuyện với Lục Tiến, đưa thẳng đến trước mặt cậu: "Anh không lừa em."

"Anh trai em nói em không biết giả vờ, nên chỉ có thể là anh giúp em diễn trò này thôi."

Nhìn đoạn lịch sử trò chuyện, Lục Hòa rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nhẹ chớp mắt, lông mày cũng giãn ra đôi chút. Chỉ là vành mắt cậu có chút đỏ, vẻ mặt vẫn còn rất quật cường.

Cố Cảnh cất điện thoại, lại nhìn sang Lục Hòa, mềm giọng đến như muốn thỏa hiệp: "Bây giờ...... có thể nói cho anh biết được chưa? Tại sao lại giận anh, không thèm để ý tới anh nữa?"

Sau khi biết nguyên nhân Cố tổng lúc nãy lạnh nhạt là để bao che cho mình, Lục Hòa trong lòng cũng dịu xuống một chút.

Nếu không có người này âm thầm giúp đỡ, lần này tám chín phần mười là cậu lại bị cha mẹ bắt được đang làm biếng trong giờ làm rồi.

Nhưng mà, chỉ cần nhớ đến bộ dáng vừa rồi Cố tổng lạnh mặt nói chuyện với mình, trong lòng Lục Hòa lại cảm thấy có chút buồn.

Cố Cảnh im lặng cúi người, nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán Lục Hòa, để lộ ra đôi mắt to tròn vẫn còn đỏ hoe. Lục Hòa lần này cũng không giống những lần trước mà né tránh nữa, cậu ngoan ngoãn mà ngước mắt lên nhìn hắn.

Hắn không vội, cũng chẳng thúc ép, cho Lục Hòa có đủ thời gian để bình tĩnh lại.

Cuối cùng, Lục Hòa bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Bởi vì..... anh lớn tiếng với em."

Lục tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai lớn tiếng với mình như thế. Cha thương mẹ chiều, anh trai thì lại càng sủng cậu đến tận trời.

Trong cuộc sống của cậu, người nói nặng lời cũng không ít, nhưng Lục Hòa chưa từng để bụng, bởi đơn giản, những người đó chẳng là cái gì quan trọng đối với cậu cả.

Ngày đầu tiên đi làm, bị cấp trên bắt quả tang ngủ gật, lúc đó Lục Hòa còn chưa kịp chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt, cả người lơ mơ giống như một chú cún nhỏ bị bắt được khi đang vụng trộm cắn dép. Hồi đó Cố Cảnh đối xử với cậu cũng rất lạnh nhạt, cứng rắn, mà cậu lại chẳng hề để tâm đến.

Chỉ hôm nay cậu mới thấy có chút khó chịu. Bởi vì khác với lúc trước, hiện tại giữa cậu và sếp tuy ngoài mặt vẫn là quan hệ kiểu cấp trên - cấp dưới, nhưng từ lâu, trong lòng Lục Hòa đã sớm coi người kia là người anh mà mình thích.

Thế nên, người cậu để tâm, cho dù chỉ nói một câu bình thường thôi, nếu ngữ khí hơi lạnh đi một chút, cũng đủ để khiến cậu cảm thấy tủi thân.

Cố Cảnh nhìn ánh mắt còn vương ửng đỏ của cậu mà khẽ bật cười, cúi thấp người, giọng nói mềm đến mức như có thể tan vào không khí: "Là lỗi của anh. Anh không nên lớn tiếng với em, em cho anh một bậc thang đi xuống có được không? Tha lỗi cho anh nhé?"

Bình Luận (0)
Comment