Vị trí làm việc của trợ lý tiểu Lục lại được chuyển về văn phòng tổng giám đốc, hơn nữa lại là đích thân Cố tổng tự mình đưa người về. Từ lúc Tiểu Lục rời đi đến lúc quay lại, cả quá trình không ai dám hó hé lấy một câu.
Sau khi người vào trong, khu vực làm việc lập tức rục rịch bát quái.
"Có nói chắc cũng chẳng ai tin, nhưng vừa nãy tôi thật sự nghe thấy Cố tổng đang..... Đó là cô đồng nghiệp ngồi cạnh Lục Hòa khi nãy, cô ấy ngồi gần đó nên tuy là giọng thì thào nhưng vẫn nghe được đại khái.
Lúc đầu cô cũng sững người, càng nghe càng thấy không thể tin nổi, trố mắt xác nhận: vị lãnh đạo mặt lạnh như băng đó, đúng thật là đang hạ giọng dỗ dành người ta!
"Hả? Ý cô là cái kiểu lãnh đạo thích hứa hẹn suông để cho chúng ta ảo tưởng ấy à?"
"Có đúng không đấy? Kiểu dỗ đó cần gì phải hạ giọng? Tư bản ấy mà, có khi còn hận không thể dí loa vào tai ép chúng ta nghe ấy chứ."
"Không phải cái kiểu đó đâu, thật sự là kiểu chân thành coi người ta như tiểu tổ tông mà dỗ ấy."
"???"
"Ai là tổ tông?"
"Trợ...... Trợ lý Tiểu Lục?"
Ồ—
Câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao một trận.
"Cậu dám nói, đúng là cái này thật." Có người giơ ngón tay cái lên.
"..."
Lục Hòa đã trở lại văn phòng giám đốc. Lần này cậu muốn ngủ bao lâu thì ngủ, sếp cũng không đến ngăn cản nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đến giờ tan làm buổi chiều, vừa bước ra khỏi văn phòng, Lục Hòa vừa bước ra khỏi văn phòng đã bị đồng nghiệp vây kín.
Chỉ là lần này mọi người không vội vàng nhào lên hóng hớt, mà trước tiên đánh giá cậu từ đầu đến chân một lượt.
Lục Hòa: "......?"
"Trợ lý Tiểu Lục à, sao chị cứ cảm thấy gần đây bầu không khí giữa em với Cố tổng có gì đó là lạ vậy? Có thể cho chị hỏi một chút là tình hình thế nào được không?"
"Fan cuồng của Cố tổng chẳng lẽ thật sự đã theo đuổi thần tượng thành công rồi?"
Lục Hòa bất lực mà bật cười, "Cũng không hẳn, em với Cố tổng vẫn luôn như vậy mà....."
Hôm nay cậu còn phải qua chỗ Trương Công Tượng kiểm tra lại mấy chi tiết thủ công nên cũng không tiện giải thích nhiều, chỉ trò chuyện qua loa với mấy đồng nghiệp một chút rồi rời đi luôn.
Nhìn bóng dáng cậu rời khỏi khu làm việc, mấy đồng nghiệp phía sau đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút vi diệu ——
"Sao tôi cứ có cảm giác trợ lý Tiểu Lục và Cố tổng như đang yêu nhau ấy nhỉ......" Có người nhỏ giọng nói.
"Cái gì mà đang yêu nhau chứ? Tuy rằng bầu không khí giữa Cố tổng và Tiểu Hòa đúng là có chút là lạ, nhưng câu này của cậu thì quá gượng ép rồi, chẳng lẽ cậu không biết Cố tổng của chúng ta là thẳng nam à? Cách vài bữa lại đi xem mắt một lần đó....."
"Nói đến chuyện này tôi lại thấy buồn cười, lần trước tôi cũng đụng phải Cố tổng đang đi xem mắt, ngay cái tiệm bít tết dưới lầu công ty mình ấy....."
"Tôi cũng từng gặp ha ha ha. Đúng là không dễ dàng gì, đẹp trai cỡ đó mà 30 tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng, nhưng mà nghĩ lại thì cũng phải, thời nay ai tìm người yêu mà chẳng mong gặp được người biết quan tâm săn sóc, chứ cái kiểu người mỗi ngày đều vác cái mặt lạnh như băng, dù đẹp trai đến đâu thì cũng vô dụng....."
"....."
Lục Hòa bên này thì chạy một chuyến sang chỗ Trương Công Tượng, thuận tiện bàn thêm mấy chi tiết kỹ thuật của chiếc khuy áo. Hai người bàn bạc đến tận khi trời sập tối lúc nào cũng chẳng hay.
Cuối mùa đông, trời tối rất nhanh, mới chưa đến bảy giờ mà bầu trời đã tối om.
Sau khi xác nhận là không có vấn đề gì nữa, Lục Hòa liền tính đến chuyện rời đi.
Bên ngoài lạnh đến mức rợn người, có lẽ là vì nhiệt độ quá thấp, nên người qua lại trên đường cũng thưa thớt hẳn.
Vừa mở cửa ra, luồng gió lạnh liền ập thẳng vào mặt, khiến hai má trắng nõn đang ấm áp của Lục Hòa lập tức bị gió thổi cho ửng đỏ.
Có luồng khí lạnh nhẹ nhàng chui vào cổ áo, Lục Hòa vội vàng kéo cao cổ áo lên, nhưng gió lạnh vẫn luồn qua làn da trơn mịn ở cổ cậu, khiến cả người cậu khẽ rùng mình một cái.
Sửa lại cổ áo xong, trong đầu Lục Hòa liền nghĩ, ngày mai nhất định phải quấn khăn choàng cổ trước khi ra cửa.
Trương Công Tượng lúc này cũng đứng dậy giữ cậu lại: "Tiểu thiếu gia, hay là đêm nay ở lại ăn cơm với tôi rồi hãy về?"
Lục Hòa cười cười, đang định từ chối ý tốt của Trương Công Tượng thì điện thoại chợt vang lên.
—"Ông chủ cực kỳ tốt" mời bạn video call.
Lục Hòa hơi sững lại một chút.
"Ôi, cái giờ này mà người nhà đã gọi giục về rồi à?" Trương Công Tượng đứng một bên trêu ghẹo.
Bị Trương Công Tượng nhắc một câu như vậy, Lục Hòa mới giật mình lấy lại tinh thần, tiện tay nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối, khung hình đối phương lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại. Cố Cảnh, nửa gương mặt lười biếng, nửa khuôn mặt kia khuất trong bóng tối, phía sau là phòng khách biệt thự mà Lục Hòa quá đỗi quen thuộc.
Lục Hòa còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã nhàn nhạt cất tiếng trước:
"Em đang ở đâu?"
Lục Hòa lúc này đang đứng trước cửa tiệm của Trương Công Tượng, bên trên là biển hiệu tiệm được ánh đèn lạnh băng chiếu xuống, sắc trắng nhàn nhạt ấy khiến khuôn mặt ngoan ngoãn tựa như búp bê của cậu nhuốm một tầng khí lạnh tươi mới, vừa lạnh vừa sạch.
"Ở bên ngoài." Lục Hòa đáp.
Cố Cảnh hiếm hoi có một buổi tối không phải tăng ca, về đến nhà rồi mới phát hiện chú cún cưng quý tộc nhà mình còn chưa về đến.
"Sao thế, vẫn còn đang giận sao?" Giọng nói dịu dàng vang lên từ loa ngoài.
Lục Hòa có hơi ngơ ngác, trả lời một tiếng mơ hồ: "Hả?"
"Chiều nay không phải đã nói là tha lỗi cho anh rồi sao?" Cố Cảnh lại hỏi.
Lục Hòa nhấc điện thoại lên một chút, điều chỉnh góc quay, lần này ánh sáng cũng đỡ thê thảm hơn, gương mặt thanh tú ngoan ngoãn của cậu lập tức hiện rõ trên màn hình. Giờ phút này đôi mắt hơi hơi trợn to, trong ánh mắt còn đọng lại một tia nghi hoặc rõ ràng.
"Tha thứ rồi." Cậu ngoan ngoãn đáp.
Cố Cảnh nhàn nhạt nói: "Anh còn tưởng em vẫn còn tức, định bỏ nhà đi."
Lục Hòa: "......"
"Em không có bỏ nhà ra đi," Lục Hòa nhẹ giọng giải thích, "Em chỉ tới xem tiến độ chế tác của bản thiết kế thôi, giờ cũng sắp về rồi."
Lúc này trong tầm mắt, Lục Hòa lại giống hệt như một đứa con ngoan, Cố Cảnh nhìn cậu bị đông lạnh đến mức hai má phiếm hồng, nhíu mày rất nhẹ.
"Em đang ở đâu? Gửi định vị qua đây cho anh đi."
Lục Hòa ngoan ngoãn gửi định vị sang.
Cố Cảnh nhìn qua vị trí được định vị, khoảng cách từ chỗ hắn tới bên Lục Hòa cũng không xa lắm, đại khái chỉ cần nửa tiếng là tới được.
"Tài xế có đi cùng em không?" Cố Cảnh lại hỏi.
Lục Hòa vẫn đứng nguyên trước cửa tiệm của Trương Công Tượng, nói chuyện một câu mà môi đã phả ra một làn khói trắng mờ mịt, "Không có, lát nữa em cúp máy rồi gọi tài xế đến ngay đây."
"Không cần gọi." Cố Cảnh nói.
Lục Hòa còn chưa kịp hỏi, liền phát hiện bối cảnh phía đối diện trong video đã đổi, Cố Cảnh cầm điện thoại đứng dậy.
"Em tìm quán cà phê nào ở gần đó ngồi tạm đi, gọi một ly đồ uống nóng, anh sẽ đến ngay." Cố Cảnh nói, phía sau dường như còn có tiếng của dì Phỉ.
Thấy nền phía sau đối phương đã là cửa biệt thự, Lục Hòa mới nhận ra, vị sếp này hình như định đích thân tới đón mình.
"Tìm quán cà phê trước đi, hoặc cửa hàng có đồ uống nóng cũng được, ngoài trời lạnh, đừng để nhiễm lạnh." Cố Cảnh nhớ rõ thể trạng của Lục Hòa vốn rất yếu, là kiểu chỉ cần dính mưa một chút là sẽ sốt ngay, nếu giờ mà thật sự để gió lạnh thổi cho ốm ra đấy thì sẽ rất phiền.
Lục Hòa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền cúp máy.
Cậu chà chà lòng bàn tay cho ấm, rồi đẩy cửa bước vào một tiệm bánh ngọt bên cạnh. Chọn cho mình một phần lê hấp đường phèn, vừa uống vừa ngồi chờ người tới đón.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Lục Hòa uống xong chén lê hấp đường phèn, cả người cũng ấm lên không ít. Cậu đang cúi đầu xem video, thì đột nhiên WeChat lại bắn tới một cuộc gọi video.
"Anh đến nơi rồi." Cố Cảnh lời ít ý nhiều, "Em đang ở đâu?"
Lục Hòa vội vàng chạy ra ngoài, quả nhiên cách đó không xa trước cửa tiệm bánh ngọt đã thấy chiếc Bentley Continental quen thuộc.
Đúng lúc cậu chạy tới cửa, người trong xe cũng nhìn thấy cậu.
"Thấy rồi." Giọng Cố Cảnh nhàn nhạt, mang theo chút ý cười.
Lục Hòa cúp điện thoại, vòng qua mở cửa rồi ngồi vào xe.
Bên trong xe hơi ấm rất đầy đủ, chẳng mấy chốc đã xua tan hết cái lạnh trên người Lục Hòa.
"Tối nay anh không có đi tiệc xã giao sao?" Lục Hòa ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu hỏi.
"Không có." Cố Cảnh đáp.
"Thật ra anh có thể gọi tài xế tới đón em cũng được, không cần phải tự mình đến thế này đâu."
Ý cậu là quan tâm đến thời gian nghỉ ngơi của sếp, dù sao bình thường Cố Cảnh bận như vậy, hiếm lắm mới có chút thời gian rảnh, không đáng để lãng phí ở mấy chuyện nhỏ này.
Ai ngờ Cố Cảnh nghe xong, nghiêng đầu liếc cậu một cái, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Anh sợ có người trong lòng không vui thật sự muốn bỏ nhà đi, nên tự mình đến đây tạ tội, may ra người ta lại chịu hồi tâm chuyển ý."
Lục Hòa nghe ra được là hắn đang trêu mình, vô lực bật cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đã bảo là sẽ không bỏ nhà ra đi rồi mà....."
Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, bầu không khí căng thẳng của buổi chiều sớm đã bay sạch đi từ lúc nào.
Lục Hòa cảm thấy mối quan hệ giữa mình với sếp giống như đã quay về như trước, Cố Cảnh lại trở thành người anh trai mà cậu rất thích.
Nếu sếp không quản cậu chuyện ăn uống với giờ giấc nghỉ ngơi nghiêm đến vậy thì tốt rồi. Thật sự không phải Lục tiểu thiếu gia than khổ, mà hiện tại Cố tổng quản cậu còn nghiêm hơn cả người anh trai ruột nhà mình.
Bị giám sát đúng giờ ăn cơm, mà mỗi bữa đều là mấy món tốt cho dạ dày, dễ tiêu hóa, dinh dưỡng đầy đủ. Đến giờ ngủ mà còn chưa lên giường là lập tức bị Cố tổng bế về phòng, cưỡng chế ru ngủ.
Có hôm bị bế về phòng, Lục Hòa còn định giãy giụa phản kháng một chút, ai ngờ lại thấy Cố tổng không biết từ đâu lôi ra một quyển truyện cổ tích.
"Muốn nghe kể chuyện thì em mới chịu ngủ sao?"
Khóe miệng Lục Hòa giật giật, trong lòng thầm nghĩ - thôi được rồi, ngoan ngoãn ngủ cũng không phải chuyện to tát gì.
Buổi trưa hôm nay, đến giờ nghỉ trưa, mọi người lần lượt rời khỏi vị trí đi ăn.
Vốn dĩ Lục Hòa cũng định nhân lúc này đứng dậy ra ngoài ăn cơm, nhưng mà dựa theo tình hình gần đây, sếp nhất định sẽ đích thân kiểm tra việc ăn uống của cậu, Lục Hòa liền quen với việc đợi sếp đưa cơm hoặc cho phép rồi mới cùng người khác đi ăn. Mấy ngày nay cậu và sếp đều như vậy.
Bất quá hôm nay lại có ngoại lệ.
Đến giờ nghỉ trưa, Cố Cảnh ngồi ở bàn làm việc chủ sự cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
"Hôm nay em cứ đi ăn với mấy đồng nghiệp trước đi, lát nữa anh còn có việc."
Lục Hòa nghe xong chớp mắt một cái, phản ứng lại liền cả người vui vẻ đến mức muốn nhảy dựng lên.
Có nghĩa là buổi trưa hôm nay cậu sẽ không bị cấp trên nhìn chằm chằm lúc ăn cơm nữa! Có thể lén ăn đồ ăn bị cấm rồi!
Cảm xúc của Lục Hòa xưa nay vốn là không thể nào giấu nổi. Cố Cảnh nhìn bộ dạng cười toe của cậu, liếc mắt một cái liền đoán được trong lòng vị tiểu thiếu gia này đang nghĩ đến cái gì, bất đắc dĩ mà bật cười: "Đừng ăn đồ linh tinh quá nhiều."
Lục Hòa lúc này đã ngồi trên ghế nghiêng qua nghiêng lại, nghe Cố Cảnh nói gì cũng lập tức đáp lời: "Vâng vâng!"
Cứ đồng ý trước đã, dù sao lát nữa cậu ăn gì Cố tổng cũng không thể quản được.
Cuối cùng Lục Hòa cùng Lan tỷ đi ăn trưa, vẫn là cái quán lần trước hai người từng tới. Lần này cậu tha hồ gọi mấy món chiên rán, còn gọi thêm cả món ngọt để tráng miệng sau bữa ăn.
Ngồi bên bàn, nhìn Lan tỷ ngồi đối diện vẫn giống như trước, coi cậu như em trai mà cưng chiều, Lục Hòa cảm thấy chưa lúc nào cậu lại nhẹ nhõm như lúc này.
Dù sao Lan tỷ cũng sẽ không quản cậu ăn cái gì.
Bữa cơm này, Lục Hòa đã gọi không ít món, nhưng thực ra ăn cũng không nhiều lắm. Có điều thật sự là rất vui vẻ.
Mãi đến lúc cùng Lan tỷ ăn cơm xong đi ra ngoài, khóe miệng Lục Hòa vẫn còn cong lên vui vẻ.
Trên đường về, hai người vừa đi vừa trò chuyện đôi câu. Đang nói dở thì Lan tỷ bỗng khựng lại, dừng bước nhìn về một hướng.
Lục Hòa cũng phát hiện, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Lan tỷ, liền trông thấy người vừa mới nói với cậu trưa nay có việc — cấp trên của cậu.
Bên trong một nhà hàng Tây tường kính trong suốt, Cố Cảnh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mà đối diện hắn lại là một cô gái trẻ hoạt bát. Nhìn dáng vẻ, hình như đang nói gì đó với Cố Cảnh, ánh mắt cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Vì bức tường kính của nhà hàng kia quá trong, Lục Hòa thậm chí còn có thể thấy rõ nụ cười tươi sáng của cô gái ấy.
Bước chân của Lục Hòa lúc này cũng có chút khựng lại.
Thì ra "có việc" là ý này sao......
Là vì bận ăn cơm cùng người khác, cho nên mới không đi cùng mình?
Nụ cười vẫn luôn treo nơi khóe miệng Lục Hòa suốt từ trưa đến giờ, cuối cùng cũng chậm rãi thu lại, trở thành một đường thẳng tắp.