Ký ức đến đây lại đột ngột bị ngắt quãng.
Cố Cảnh hoàn hồn, ánh mắt dời về phía trước. Lúc này, thiếu niên kia đã không còn nhìn hắn nữa. Cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, ôm ly nước trái cây, lặng lẽ uống từng ngụm, dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng. Cố Cảnh khẽ kéo nắp lon bia trên tay.
Trong phòng đã có người nhảy lên ghế sofa, không khí bắt đầu nóng lên. Lục Hòa lặng lẽ ngồi một chỗ nhìn bọn họ náo nhiệt, trong lòng cũng thầm nghĩ, có lẽ anh trai cậu nói đúng, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.
Gần đây cậu cứ vì bản thiết kế lấy cảm hứng từ ý tưởng "Dã tâm" mà bứt rứt không yên, vừa mới quyết định được phương án cuối cho phần khuy măng sét hôm qua, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn không ít. Lần này coi như là nhân cơ hội này mà thả lỏng đầu óc đi.
Lục Hòa vừa nghĩ, vừa chậm rãi hút thêm một ngụm nước trái cây.
Cậu vốn không hay lui tới những nơi thế này, tính cách lại thích yên tĩnh, cho nên mỗi lần đến đều vô thức trở thành người lặng lẽ nhất giữa đám đông ồn ào. Cậu cũng đã quen với điều đó, chỉ là bỗng nhớ ra, hôm nay cùng đi đến đây còn có vị sếp kia nữa.
Bình thường, hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của sếp đã sớm in sâu trong ấn tượng của Lục Hòa. Chính vì thế, cậu thật sự có chút tò mò, ở một nơi như thế này, đối phương sẽ trông như thế nào.
Theo bản năng, ánh mắt lại lần nữa lặng lẽ hướng về phía đối diện.
Người đàn ông kia vẫn mặc nguyên bộ vest chỉnh tề, chỉ có điều cổ áo đã cởi hai cúc, lộ ra đường nét xương quai xanh và cần cổ vô cùng đẹp mắt.
Cố Cảnh lúc này không để ý đến ánh mắt của cậu, chỉ cầm lon bia nghiêng đầu uống một ngụm lớn. Dưới ánh đèn mờ tối, động tác ngửa đầu uống rượu vô tình làm lộ ra chiếc hầu kết chuyển động lên xuống rõ ràng, kết hợp với ánh sáng hỗn loạn của quán bar, cả người hắn toát ra một loại khí chất vừa trầm ổn vừa nguy hiểm.
Lục Hòa nhìn đến ngẩn người.
Cậu cảm thấy khoảnh khắc này, vị cấp trên kia bỗng nhiên trở nên rất xa lạ, xa lạ đến mức trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra mấy chữ: gợi cảm đến mê người.
Chính sự thay đổi này khiến Lục Hòa cũng tự mình giật mình, nhất thời quên cả dời mắt. Đúng lúc đó, người đàn ông vừa đặt lon bia xuống, đôi mắt sắc bén như chim ưng bất chợt nhìn thẳng về phía cậu.
Ánh mắt hai người trong khoảnh khắc đó chạm nhau như có thứ gì đó mơ hồ quấn lấy.
Người đàn ông ấy không hề né tránh, ánh mắt sắc như dao khóa chặt vào cậu, trong đáy mắt rõ ràng mang theo cảm giác chiếm đoạt cường thế, tựa như dã thú kiêu ngạo ngồi trên cao, vừa lạnh lùng, vừa muốn nuốt chửng con mồi vào bụng.
Lục Hòa bị ánh nhìn ấy làm cho giật mình, vội vã rời mắt đi chỗ khác.
Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của anh trai.
"Tiểu Hòa, dạo này em ở Hồng Đạt đã quen chưa?"
Lục Hòa miễn cưỡng hoàn hồn, gật đầu trả lời: "Quen rồi ạ."
Lục Tiến lại đẩy đến trước mặt cậu một miếng bánh ngọt nhỏ, cười hỏi: "Vị sếp nhà em không có bắt nạt em đấy chứ?"
Lục Hòa thành thật lắc đầu, đáp: "Không có, Cố tổng đối xử với em rất tốt."
Lục Tiến cười cười, "Vậy thì tạm được. Cũng không uổng công trước kia em gọi người ta một tiếng 'Cố ca ca'."
Nói rồi, anh vỗ vai em trai, nửa thật nửa đùa: "Nhưng nếu sau này tên đó dám bắt nạt em thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ thay em đòi lại công bằng."
Lục Hòa nghe vậy, trong thoáng chốc có chút ngơ ngác.
Cậu..... từng gọi Cố tổng là "ca ca" sao?
Cố gắng lục lọi trí nhớ một hồi lâu mà vẫn không nhớ ra nổi.
"Anh bình thường không ở bên cạnh em, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm Cố ca ca của em, hắn là bạn tốt của anh, em tìm hắn hay tìm anh thì cũng sẽ như nhau thôi."
Lục Tiến vốn đứng giữa hai người, giọng nói cũng không hề nhỏ, hiển nhiên lời đó không chỉ nói cho Lục Hòa nghe.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Cố Cảnh đang cầm ly rượu liền hạ tay xuống, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía bên này.
Chỉ là lần này, ánh mắt ấy đã trở về dáng vẻ điềm tĩnh, vững vàng thường ngày. Lục Hòa dưới ánh mắt quen thuộc đó, cũng chỉ biết gật đầu với anh trai, coi như đáp lời.
Bởi vì ngày mai ai cũng phải đi làm đúng giờ, nên buổi tụ họp lần này cũng không kéo dài quá lâu, đến hơn mười một giờ khuya thì tan.
Lục Hòa hiện tại đang ở cùng nhà với Cố Cảnh, hơn nữa lúc đến cũng đi chung xe, nên lúc về vẫn là trợ lý Trần đến đón cả hai.
Suốt dọc đường, không khí trong xe lại quay về trầm mặc như cũ, sự yên tĩnh như có thể kéo dài mãi.
Vì có anh trai trông chừng nên tối nay Lục Hòa không uống một giọt rượu nào.
Ngược lại, người đàn ông ngồi cạnh cậu thì uống không ít. Trong không gian kín của xe, Lục Hòa có thể rõ ràng ngửi thấy hương rượu thoang thoảng trên người của đối phương, hòa vào mùi gỗ nhàn nhạt quen thuộc, lại khiến người ta không cách nào làm ngơ.
Trong mùi rượu còn vương chút hương nước hoa dịu nhẹ, không nồng, mà lại rất sạch sẽ, dễ chịu.
Cố Cảnh vừa lên xe đã tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi. Lục Hòa nhìn không rõ tình trạng của hắn lúc này, nhưng mơ hồ cảm thấy, hôm nay sếp hình như có gì đó không ổn.
Dựa theo nửa tháng tiếp xúc của cậu với Cố Cảnh, người này là kiểu người tự chủ cực kỳ mạnh, trong công việc là vậy, mà đời thường cũng thế. Chính vì luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, ít nói cười, nên mới khiến đồng nghiệp xung quanh có phần e dè mà sinh ra hiểu lầm.
Nhưng một người tự chủ giỏi đến mức ấy, hôm nay lại buông thả bản thân uống nhiều rượu như vậy..... thế nào cũng có chút bất thường.
Đặc biệt là nghĩ đến ánh mắt như dã thú kia trong quán bar khi nãy, Lục Hòa vô thức rùng mình.
Khi về đến biệt thự thì trời cũng đã khuya.
Suốt quãng đường hai người đều không nói câu nào. Mỗi người trở về phòng riêng của mình. Thế nhưng, ngay lúc Cố Cảnh chuẩn bị rẽ vào phòng, Lục Hòa cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi với theo.
"Cố tổng..... anh uống nhiều như vậy, để em pha cho anh một ly nước mật ong nhé?"
Lục Hòa nhớ lại lúc ở quán bar, anh trai cậu từng nói nếu có chuyện gì thì cứ tìm Cố Cảnh giúp. Khi ấy, tuy Cố Cảnh không lên tiếng, nhưng cậu vẫn nhìn thấy đối phương khẽ nhếch môi.
Cậu hiểu, đó là sự ngầm đồng ý.
Cấp trên đã ngầm đồng ý, nghĩa là sẵn sàng chăm sóc cho cậu, giúp đỡ cậu khi cần. Mà đổi lại, bản thân cậu cũng sẽ đối xử tốt với người kia hơn một chút, dù cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Chỉ thấy Cố Cảnh, người đang đi thẳng về phòng, bỗng khựng lại. Hắn đứng yên tại chỗ vài giây rồi mới quay đầu liếc nhìn cậu một cái.
Chỉ một ánh mắt đó thôi, Lục Hòa càng thêm khẳng định hôm nay Cố Cảnh thật sự không giống với mọi ngày.
Cậu nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương có thứ cảm xúc mâu thuẫn, hỗn loạn. Đó là một ánh nhìn rất khó diễn tả thành lời, từ trong ra ngoài đều tràn đầy bối rối.
Cũng có thể là vì tối nay uống nhiều quá, đầu óc không còn tỉnh táo, nên mới để lộ ra những cảm xúc thế này. Bằng không, nếu là ngày thường, Lục Hòa dám chắc Cố tổng tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người khác nhìn ra tâm trạng của hắn.
Người đàn ông ấy vốn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, trầm ổn, đến mức mọi người xung quanh hầu như chẳng thể đoán nổi cảm xúc thật của hắn thông qua nét mặt.
Cố Cảnh đứng yên tại chỗ, nhìn cậu thiếu niên trước mặt với ánh mắt đầy quan tâm. Chính bản thân hắn cũng biết, tối nay hắn đã uống quá nhiều, đầu óc mơ hồ, suy nghĩ có hơi loạn.
Trong lúc trầm mặc, hình ảnh cậu thiếu niên năm đó, mặc đồng phục, gọi hắn một tiếng "Cố ca ca" lại bất chợt hiện lên trong đầu.
Suốt nửa tháng nay, thiếu niên này vẫn luôn vô thức dành cho hắn sự chú ý và quan tâm nhiều hơn người khác. Từng động tác, từng ánh mắt đều quá rõ ràng, quá trắng trợn mà không giấu được.
Hết thảy đều để lại dấu vết.
Trước đó, Cố Cảnh vẫn còn suy nghĩ, rõ ràng hai người bọn họ tiếp xúc chưa được bao lâu, tại sao cậu lại đột nhiên nảy sinh ra tâm tư với hắn.
Hắn đã nghĩ rất lâu. Thời gian gần đây, từng cử chỉ, từng ánh mắt của thiếu niên đối với hắn đều quá rõ ràng, chẳng hề che giấu. Thậm chí còn rõ ràng đến mức toàn công ty đều biết cậu có ý với hắn, trắng trợn đến mức khiến người khác cũng phải nể phục.
Hắn vốn nghĩ, có lẽ chỉ là nhất kiến chung tình.
Nghe thì rất đẹp, nhưng nói thẳng ra lại chính là động lòng vì vẻ ngoài. Cậu đối với hắn chẳng có bao nhiêu hiểu biết thật sự, cảm xúc đều là nhất thời, nếu hắn cứ phớt lờ, không cho một chút đáp lại, lâu dần rồi cậu cũng tự biết mà buông tay.
Cố Cảnh sớm đã tính xong hết cả.
Chỉ cần đối xử với cậu như với những người khác, giữ khoảng cách, để thời gian làm phai nhạt mọi thứ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, thân phận của người này lại khiến hắn chẳng thể hoàn toàn làm ngơ. Hắn đồng ý cho cậu vào văn phòng của mình làm trợ lý cũng là bởi vì muốn để cậu dễ dàng nghỉ ngơi, không cần phải chịu nhiều áp lực. Hắn thậm chí cho phép cậu dọn đến sống chung trong căn nhà mà bấy lâu nay hắn vẫn ở một mình. Đến cả lúc nhìn thấy thiếu niên bệnh sốt, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn..... hắn cũng chẳng nhịn được mà chủ động chăm sóc.
Ban đầu, hắn đúng là chỉ vì nể tình bạn với Lục Tiến mới đồng ý cho cậu nhóc này phá lệ như vậy. Nhưng về sau..... chẳng lẽ bản thân hắn lại thực sự không có chút tư tâm nào sao?
Cố Cảnh nhìn cậu thiếu niên vẫn đang đứng đó, chờ đợi phản ứng của mình, bỗng cảm thấy bản thân trong chuyện tình cảm thật sự giống như một tờ giấy trắng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chủ động thiên vị một người ngoài như thế. Loại cảm xúc này rất xa lạ, đến chính hắn cũng chẳng thể phân rõ, rốt cuộc hắn có thật sự bất công không, hay chỉ là vì uống nhiều, tâm trạng hỗn loạn.
Thậm chí ngay đến chuyện Lục Hòa có phải thật sự là nhất kiến chung tình với hắn hay không, hắn cũng không dám chắc.
Có thể căn bản chẳng phải là nhất kiến chung tình gì hết.
Có khi..... từ cái lần gọi hắn một tiếng "Cố ca ca" năm đó, cậu đã động lòng rồi.
Ngồi ở vị trí này, Cố Cảnh sớm đã quen với việc tính toán cục diện, nắm toàn bộ thế cờ trong tay. Thế mà hôm nay, lần đầu tiên trong chuyện tình cảm, hắn lại phát hiện mình chẳng thể nào kiểm soát được tình thế này.
"Cố tổng?" Lục Hòa nhìn người đàn ông trước mặt cứ lặng lẽ đánh giá cậu đến thất thần, không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
Cố Cảnh thoáng hoàn hồn trở lại. Hắn biết, chuyện thiếu niên này động lòng với hắn từ khi nào thực ra cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là ngay lúc này, hắn có nên tiếp nhận hay không.
Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, Cố Cảnh tự hỏi..... ánh mắt đó thật sự rất trong sáng sao?
Lục Hòa thấy đối phương ánh mắt hơi mông lung, chưa kịp đoán ra được gì thì Cố Cảnh cuối cùng cũng trầm giọng đáp:
"Được."
Một chữ thôi đã khiến mắt Lục Hòa lập tức sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cấp trên chủ động rõ ràng tiếp nhận ý tốt của cậu.
Những lần trước, khi cậu pha mật ong cho hắn, hoặc là bị hắn lặng thinh phớt lờ, hoặc là cậu phải tự tay đặt cốc nước trước mặt hắn, để hắn miễn cưỡng uống cho xong.
Nhưng hôm nay! Chính là vào cái đêm cấp trên uống say hôm nay! Cậu lại có thể nhận được một câu đồng ý rõ ràng từ đối phương!
Lục Hòa là kiểu người cảm xúc viết hết lên mặt, giấu thế nào cũng chẳng được. Đôi mắt sáng lên, ánh nhìn như có ánh nước lấp lánh, khi mở miệng nói chuyện giọng cậu còn mang theo ý cười vui vẻ: "Cố tổng, nếu ngày nào anh cũng giống tối nay thì tốt biết mấy!"
Nếu là bình thường cũng có thể đối xử dịu dàng với cậu một chút, thì trong công ty chắc chắn cũng sẽ không đến mức lạnh nhạt xa cách như bây giờ.
Lục Hòa lúc này tâm trạng vô cùng tốt, cậu cảm thấy hình như khoảng cách giữa mình và bằng hữu thân thiết của anh trai lại gần thêm một chút. Cấp trên hình như cũng không còn khó gần như trước, cứ tiếp tục như vậy..... có khi rất nhanh thôi, họ thật sự có thể trở thành bạn bè.
Cậu hoàn toàn không nhận ra nét mặt phấn khích quá mức của mình lúc này dễ khiến người khác hiểu lầm đến mức nào. Ít nhất là trong mắt người đàn ông đứng trước mặt cậu - cái người mà cậu tưởng là sẽ thành bạn bè ấy thì dáng vẻ hiện tại của cậu giống hệt một kẻ vừa điên cuồng yêu thầm, cuối cùng cũng chờ được một chút ánh sáng nơi đối phương.
Lục Hòa cũng chẳng nghĩ nhiều, đang chuẩn bị xoay người đi pha nước mật ong thì đột nhiên phát hiện..... người đàn ông vốn đứng cách đó mấy bước chẳng biết từ lúc nào đã thong thả tiến lại gần.
Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn bất ngờ vươn đến, động tác chậm rãi, nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh đầu cậu.
Lục Hòa còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên, rất rõ ràng mà lại pha chút ôn nhu, truyền xuống từ đỉnh đầu:
"Từ nay về sau sẽ luôn như thế."
Lục Hòa ngẩn người mất một nhịp mới kịp nhận ra cấp trên đang đáp lại câu nói vừa rồi của mình.
Từ nơi đỉnh đầu, bàn tay kia ch*m r** v**t v*, động tác rất khẽ, lại mang theo cảm giác an ủi vô cùng dịu dàng. Trong khoảnh khắc đó, Lục Hòa chợt nhớ đến lần cuối cùng có người vuốt đầu mình như vậy, là khi anh trai cậu từng dịu dàng xoa đầu, mỉm cười bảo: "Tiểu Hòa nhà ta đã lớn rồi."
Lục Hòa nhất thời có chút sững sờ, rồi lập tức cong mắt cười.
Tốt quá rồi! Cấp trên hiện tại đã xem cậu như em trai rồi!