Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 53

Bóng đêm dày đặc, như bị ai hắt một chậu mực đen đặc sánh, quẩn quanh mãi không tan.

Bên ngoài gió lạnh rít qua, cái lạnh mùa đông vẫn còn vương vấn khiến người ta không khỏi run lên.

Trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra hơi ấm tựa như mùa xuân.

Lúc này, Lục Hòa như con cá mắc cạn. Mồ hôi thấm ướt cả người, tóc dính bết trên trán, ánh mắt mông lung, bờ môi sáng bóng ướt át. Đôi môi vô thức hé mở, nước dãi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, lướt qua gò má, thấm vào ga giường một vệt mờ.

Như kẻ lạc bước giữa sa mạc khô cạn, bị sóng nhiệt ngập trời ập tới, thứ nóng bỏng này còn khó chịu hơn sốt cao. Lục Hòa chưa từng nếm qua cảm giác như thế, khổ sở đến mức vươn tay, muốn ai đó kéo mình ra khỏi cơn sóng nhiệt khiến người ta phát sợ này.

"Cố tổng....."

Bên cạnh cậu lúc này chỉ còn một người, và cũng chỉ có thể hướng về người ấy mà phát ra tín hiệu cầu cứu.

Nhưng tín hiệu đó vốn đã định sẵn là vô vọng, bởi kẻ trước mắt đâu phải người cứu rỗi, mà chính là thủ phạm đẩy cậu vào cơn lốc nóng bỏng này.

Tóc Cố Cảnh cũng ướt sũng, vài sợi rủ xuống, ánh mắt nhìn Lục Hòa mê loạn trước mặt, đôi môi ướt át lóa mắt, trong con ngươi hung ác, sự chiếm hữu cùng d*c v*ng càng thêm cuồn cuộn, không hề vơi đi nửa phần.

Hắn trầm giọng dụ dỗ: "Lúc này, đừng gọi anh là Cố tổng nữa."

Lục Hòa run giọng, lấy lòng: "Cố ca ca..... Cố ca ca....."

Đáng tiếc, lấy lòng cũng chẳng thể ngăn được cơn sóng nhiệt. Gió lốc nóng rát lại một lần nữa cuồn cuộn cuốn lấy cậu, dồn ép đến nghẹt thở.

Mãi đến khi sóng nhiệt dần lắng xuống, Lục Hòa mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp yên ổn, đã bị Cố Cảnh ôm vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, ánh đèn sáng rực thật lâu, tiếng nước từ vòi hoa sen hòa lẫn với tiếng thở gấp, tiếng động hỗn loạn mơ hồ, đan xen không ngừng.

Mãi cho đến nửa đêm, động tĩnh mới dần bình ổn trở lại. Ánh đèn sáng suốt nửa đêm, cuối cùng cũng tắt lịm.

***

Ánh nắng ban mai rực rỡ, Lục Hòa rốt cuộc mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ hỗn loạn.

Cậu vừa trải qua một giấc mộng cực kỳ chân thực: trong mơ, cậu ngồi cả một đêm trên máy kéo, xóc nảy đến run rẩy.

Chậm rãi chống tay ngồi dậy, cậu thoáng nhìn qua liền phát hiện ra ga trải giường và chăn đã được thay mới. Vừa mới dựa lưng vào đầu giường, còn chưa kịp kinh ngạc, thì cơn đau nhức khó tả đã lập tức lan ra khắp toàn thân.

Lục Hòa choáng váng.

Cậu nghi ngờ tối hôm qua mình không phải ngồi trên máy kéo, mà là bị cả chiếc máy kéo nặng nề cán qua người. Nếu không thì sao cậu lại đau đớn đến thế?"

Đang ngây dại, cậu liếc thấy ở chiếc bàn nhỏ trong phòng, nam nhân kia đã đứng dậy, từng bước một đi về phía cậu.

"Tỉnh rồi?" Giọng người đàn ông trầm thấp, dễ nghe đến mức khiến người ta run rẩy.

Thế nhưng sau một đêm nhấp nhô sóng gió, chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi, trong lòng Lục Hòa đã dấy lên một bóng ma không nhỏ.

Hôm nay, Cố Cảnh ăn mặc khác hẳn thường ngày. Rời bỏ bộ trang phục cứng nhắc, hắn chỉ mặc áo ngủ lỏng lẻo ở nhà, mái tóc cũng không vuốt gọn, tản ra rơi xuống, khiến khí chất càng thêm lười biếng mà nguy hiểm.

Lục Hòa nuốt khan một ngụm nước miếng, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, dè dặt hỏi: "Anh..... hôm nay không cần phải đến công ty sao?"

Cố Cảnh khẽ cười, giọng trầm thấp: "Không đi. Hôm nay anh làm việc ở nhà, trực tuyến."

Nói xong, hắn đưa tay xoa l*n đ*nh đầu Lục Hòa, động tác đầy chiếm hữu, giống hệt một con dã thú vừa được thỏa mãn.

"Còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Nghe hắn nói vậy, Lục Hòa mới chợt nhớ tới thân thể mình vẫn còn vương lại cảm giác đau nhức. Động tác liền cứng đờ, những đoạn ký ức tản mác, rối loạn tối qua bỗng ùn ùn kéo lên.

Cậu trầm mặc, sắc mặt lại càng lúc càng đỏ ửng.

Thấy cậu không đáp, Cố Cảnh nâng cằm cậu, nghiêng đầu nhìn kỹ hai mắt: "Sao vậy?"

Ai ngờ Lục Hòa hất mạnh tay hắn ra, gương mặt căng lên, phẫn nộ lên án: "Anh trên giường hung dữ quá! Em..... Em đổi ý rồi!"

Đêm qua đúng là ma xui quỷ khiến nên cậu mới hồ đồ mà thuận theo. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại cái dáng vẻ như mãnh thú kia, cậu lại không khỏi cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Cố Cảnh chỉ cười, còn đưa tay xoa đầu cậu.

Lục Hòa cắn môi, tức giận: "Anh chẳng giữ lời gì cả! Rõ ràng đã nói là lần cuối rồi, nhưng kết quả là vẫn có lần sau! Em đã nói em không chịu nổi rồi mà....."

Cố Cảnh gật đầu, giọng khàn khàn: "Cái gì mà không nổi, bảo bối của anh là giỏi nhất. Giờ chẳng phải vẫn còn ổn đây sao?"

Nghe đến hai chữ "bảo bối", cả người Lục Hòa lại run lên. Tối hôm qua không biết Cố Cảnh nổi cơn điên gì, cả đêm mở miệng ra đều gọi cậu là "bảo bối". Mỗi lần bị gọi, cậu lại chịu một lượt đối đãi mà người bình thường không tài nào chịu nổi. Gọi đến cuối cùng, cậu chỉ còn biết run rẩy kháng cự, khóc lóc cầu xin đừng gọi nữa.

Nhưng Cố Cảnh lại cố ý chèn ép, trầm giọng cười: "Chỉ cho phép người khác gọi em là bảo bảo, còn anh thì không được sao?" Nói xong, động tác lại càng dữ dội hơn.

Nghĩ đến tối qua, Lục Hòa thật sự khóc không ra nước mắt, uất ức đến nghẹn, rầu rĩ lặp lại: "Em đổi ý rồi..... hu hu hu....."

Cố Cảnh thu tay lại, chậm rãi mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.

Trong khoảnh khắc ấy, tim Lục Hòa như bị chuông cảnh báo đập vang. Cậu hoảng hốt chui tọt vào trong chăn, cuộn kín mít, lấy chăn quấn chặt cả người lại.

Vừa trùm kín, cậu vừa r*n r*: "Cố ca ca, em thực sự không chịu nổi nữa, hôm nay em xin hối hận một ngày thôi..... không phải, để em đổi ý một tuần được không....."

Cố Cảnh lại thấy buồn cười. Hắn từ trong ngăn tủ lấy ra chiếc hộp quen thuộc, cái hộp gần như ngày nào hắn cũng mở ra ngắm một lần.

Lần này, rốt cuộc cũng có thể thật sự lấy ra dùng rồi.

Hắn đưa tay kéo chăn trên người Lục Hòa, khẽ cười: "Đừng trùm nữa."

Lục Hòa nhất quyết không chịu ló đầu ra: "Không sao không sao mà! Nếu anh đồng ý cho em đổi ý một tuần, em sẽ tự chui ra..... Aaa! Đừng kéo chăn của em!"

Thân hình nhỏ bé của cậu sao có thể đấu nổi được sức lực của Cố Cảnh. Chỉ bằng vài động tác thuần thục, không tốn bao nhiêu sức, Cố Cảnh đã lật tung phân chăn đang chắn ở nửa người của cậu.

Lục Hòa nhìn hắn, ánh mắt giống như đang đối diện với kẻ địch.

Chăn bị vén mất, Lục Hòa chỉ có thể ra sức túm chặt lấy áo ngủ trên người mình, mà càng buồn bực hơn, bộ áo ngủ này lại trùng khớp y hệt với bộ trên người Cố Cảnh.

Cậu trơ mắt nhìn Cố Cảnh chậm rãi bước lên giường, sau đó bình thản mở hộp quà ra, lấy từ trong đó một chiếc nhẫn mảnh nhỏ vừa tay. Không hỏi thêm ý kiến của cậu, Cố Cảnh đã trực tiếp bắt lấy tay phải của Lục Hòa, lồng chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út.

Lục Hòa ngẩn ngơ chớp mắt, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cả người đều ngây dại, không kịp phản ứng.

Chỉ thấy Cố Cảnh ôn nhu cúi đầu, nắm lấy tay cậu, thành kính khẽ in lên chiếc nhẫn một nụ hôn.

"Không được đổi ý."

Lục Hòa cả người ngây ngốc, như thể vẫn chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi Cố Cảnh buông tay, cậu mới chậm rãi rút tay về, tầm mắt vẫn dừng lại trên ngón áp út tay phải, nơi chiếc nhẫn lấp lánh nằm yên, thật lâu vẫn chưa mở miệng nói gì.

Thấy tiểu thiếu gia lại sắp phát ngốc, Cố Cảnh liền nắm lấy tay cậu, đồng thời nhét hộp quà vào trong tay cậu.

Lục Hòa nhìn chiếc hộp trong tay, bên trong còn có một chiếc nhẫn lớn hơn, kiểu dáng giống hệt với chiếc mà cậu đang đeo, rõ ràng là nhẫn đôi. Cậu ngẩn người nhìn một lát, rốt cuộc mới lấy lại tinh thần.

Cậu bắt chước động tác của Cố Cảnh ban nãy, nắm lấy tay đối phương, cẩn thận đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của hắn.

Vừa mới đeo xong, Lục Hòa còn đang suy nghĩ có nên giống Cố Cảnh, hôn một cái lên nhẫn để biểu đạt tâm ý, thì bất ngờ Cố Cảnh đã rút tay về, tiếp đó ôm cậu siết chặt vào trong lòng, cúi xuống in lên khóe môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.

"Bảo bối." Cố Cảnh vùi mặt vào cần cổ của cậu, giọng khàn khàn thấp trầm, "Cuối cùng em cũng là của anh rồi."

Trong lòng Lục Hòa cũng dâng lên một tia xúc động hiếm có. Một luồng ấm áp xa lạ từ nơi sâu thẳm chậm rãi dâng trào, khiến cậu chậm một nhịp mới nhận ra đó chính là hạnh phúc.

Cậu khẽ đáp: "Ừm, em cũng là của anh rồi."

Cố Cảnh ngẩng đầu, lại hôn lên môi cậu một cái, mỉm cười: "Bảo bối, chờ đến khi nào em thoải mái hơn chút, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn nhé."

Nhắc đến chuyện này, gương mặt Lục Hòa lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận, kêu lên: "Tại ai! Là ai đã khiến em đau như thế này hả?!"

Cố Cảnh cười, nhắc lại: "Sai rồi, bảo bối, tối hôm qua rõ ràng là em đã rất sướng mà"

Lục Hòa á khẩu, không nói nên lời. Trước nay cậu chưa từng thấy Cố Cảnh lộ ra một mặt như vậy, vừa bá đạo lại vừa lưu manh. Cậu vặn vẹo đầu, hừ nhẹ: "Anh giấu kỹ thật đấy, lão già lưu manh!"

Cố Cảnh lại cong môi cười: "Thích không? Em có thích lão già lưu manh này không?"

Lục Hòa cứng họng: "Không thích, một chút cũng không thích!"

Cố Cảnh cúi xuống hôn cậu, ép hỏi: "Không thích thật sao?"

Lục Hòa l**m môi, vẫn mạnh miệng: "Không..... không thích."

Cố Cảnh lại lần nữa cúi xuống, hôn lên nốt ruồi nơi xương quai xanh của cậu: "Thật sự không thích?"

Bị hắn hôn đến ngứa ngáy chịu không nổi, Lục Hòa rốt cuộc cũng đầu hàng: "Thích! Thích! Anh mau đứng lên trước đi!"

Cố Cảnh hơi hơi nới rộng khoảng cách, hỏi cậu: "Còn chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Khóe miệng Lục Hòa giật giật, nhỏ giọng lầm bầm: "Mông....."

Không rõ Cố Cảnh là đang cố ý trêu hay thật sự chưa nghe rõ, hắn lại cúi sát hơn, hỏi: "Chỗ nào?"

Lục Hòa lập tức ném hết liêm sỉ, phá nát sự kìm nén, lớn tiếng hét: "Mông! Mông em không thoải mái! Rất đau!"

Nói xong, hắn lại cảm thấy thẹn thùng, liền đẩy Cố Cảnh ra, co rụt trở lại trong chăn.

Cố Cảnh nhịn không được, khẽ cười.

Lục Hòa nhìn thấy, lập tức nhịn không nổi mà lên án: "Anh còn dám cười! Đồ không biết xấu hổ! Khổ thân em mông đau như vậy, còn bị anh chê cười."

Cố Cảnh không trêu chọc thêm nữa, chỉ vươn tay xoa xoa đầu cậu lộ ra ngoài chăn, dịu giọng dỗ: "Anh đã bôi thuốc cho em rồi, rất nhanh sẽ không còn đau nữa."

Lục Hòa bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, không muốn để ý tới hắn.

Cố Cảnh lại nói: "Dậy ăn sáng trước đã."

Nghe vậy, sắc mặt Lục Hòa lập tức hơi mất tự nhiên, cậu lí nhí: "Anh..... Anh ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ ra sau."

Cố Cảnh dĩ nhiên không chịu đi: "Làm sao vậy, còn không dậy nổi sao? Muốn anh bế em ra ngoài không?"

Thấy anh thực sự định ôm mình, Lục Hòa vội nói: "Em tự đi được!"

Thế là Cố Cảnh dừng lại, chỉ yên lặng nhìn động tác của cậu.

Chỉ thấy Lục Hòa sắc mặt đỏ bừng, thần sắc lúng túng, liếc hắn một cái, ấp úng: "Quần..... quần của em đâu....."

Nhìn dáng vẻ quẫn bách kia của thiếu gia nhỏ, Cố Cảnh rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cúi đầu khẽ bật cười.

Thấy bờ vai hắn rung nhẹ vì cười, Lục Hòa nghiến răng: "Cố Cảnh! Nếu anh còn cười thì em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa đâu!"

Cố Cảnh liền bế cậu lên dỗ dành: "Quần hôm qua của em không mặc được nữa, để anh tìm cái mới cho em."

Lục Hòa vùi trong ngực hắn, càng nghĩ càng thấy rối rắm.

Sự thay đổi của sếp có quá mức khác thường không? Trông hắn hoàn toàn giống hệt một tên lưu manh thực thụ vậy.

Hay là, vốn dĩ bản chất của sếp chính là như vậy, còn cái vẻ ngoài bình tĩnh ổn trọng kia, chẳng qua chỉ là để giả vờ với cậu mà thôi?

Bình Luận (0)
Comment