Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 52

Lục Hòa đưa Sander vào nhà, trong lòng thực sự có chút sợ hãi. Dù sao thì người kia cũng là sếp, mà theo nguyên tắc nghiêm khắc của hắn, mượn chỗ ăn nhờ ở đậu hợp lý thôi cũng đã cần phép tắc rồi, huống chi cậu còn đem người lạ về nhà, thật sự không phải phép. Nhưng nghĩ đến lát nữa phải thực hiện kế hoạch, Lục Hòa đành cắn chặt răng, quyết tâm làm bất chấp.

Vừa dẫn người vào, Cố Cảnh cũng từ trên lầu đi xuống.

Lục Hòa ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khác thường. Bình thường Cố tổng có..... vẻ mặt khó chịu như vậy không?

"Cố tổng." Lục Hòa vẫn lễ phép chào, không để tâm đến thái độ của sếp.

Cố Cảnh trầm giọng đáp "ừ" một tiếng, rồi ánh mắt lướt qua cậu, nhìn về phía Sander đằng sau: "Người phía sau em, không giới thiệu một chút sao?"

Lục Hòa giật mình, lập tức hiểu ra. Sếp đang khó chịu là vì cậu vừa đưa người lạ về nhà mà không báo trước! Nhìn thái độ Cố Cảnh, còn có thể thấy hắn thực sự đang rất để ý.

Nhớ lại kế hoạch đã bàn bạc từ trước với Sander, Lục Hòa vội giải thích: "Đây là bạn thân của em, Sander. Hôm nay em đi chơi với cậu ấy nên quên không để ý đến giờ giấc. Cậu ấy là người ngoại tỉnh, tài xế không ở đây, em định nhờ tài xế đưa cậu ấy về trước....."

Lục Hòa khéo léo ngừng lại đúng lúc, Sander lập tức tiếp lời: "Nhưng tôi từ chối. Tiểu Hòa ở lại một mình sẽ không an toàn, nên tôi định đưa cậu ấy về trước để tránh phiền phức. Lát nữa tôi sẽ đi."

Sander nói xong, vẫn mỉm cười lễ phép, tỏ ra điềm tĩnh, văn nhã, khiến mọi hành động đều có vẻ tinh tế và khéo léo.

Cố Cảnh nhìn Sander một lúc lâu, vẫn im lặng. Ánh mắt hắn vẫn bình thản như đại dương mênh mông, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Cố tổng, anh không phiền chứ?" Lục Hòa lại chớp mắt hỏi, không giấu được chút lo lắng.

Cố Cảnh thu hồi tầm mắt, dừng lại trên người Lục Hòa, giọng nhàn nhạt phát ra hai từ, "Tùy em."

Nghe thấy hắn cũng không có chút tức giận nào, Lục Hòa vui tươi hớn hở, không kiềm được mà mỉm cười. Cậu quay người, theo kế hoạch dẫn Sander vào phòng khách, ngồi xuống: "Ngồi một chút đi, để tớ đi lấy nước cho cậu."

Nói xong, Lục Hòa xoay người hướng phòng bếp đi.

Chờ đến khi cậu vừa đi khuất, Sander liền nhìn về phía cách đó không xa, nơi một nam nhân vẫn đứng im không hề nhúc nhích, chủ động mở miệng: "Tôi có nghe Tiểu Hòa nói qua về anh, anh là sếp của cậu ấy đúng không?"

Cố Cảnh không nói gì, sắc mặt lạnh lùng, nhìn anh nhưng cũng không đáp lời.

Sander coi như hắn đang cam chịu, tiếp tục nói: "Tôi cũng nghe cậu ấy nói, anh thường đối xử với cậu ấy khá tốt. Tiểu Hòa ngày thường không mấy yêu quý bản thân, thích thức đêm, lại chẳng ăn uống đầy đủ, dạ dày còn không tốt."

"Tôi thấy cậu ấy thường hay qua loa với chính mình, hôm nay lại gặp lại cậu ấy, không ngờ Tiểu Hòa vẫn còn đầy sinh lực đến như vậy. Nghĩ đến lại thấy, hẳn là do có anh giám sát cậu ấy sửa những thói hư tật xấu đó, trong thời gian này cảm ơn anh đã chiếu cố cho Tiểu Hòa."

Anh nói, giọng điệu hoàn toàn nhẹ nhàng, ân cần, nhưng lại vô cùng tự nhiên, bình thản.

Cố Cảnh nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Em ấy còn nói gì với cậu nữa không?"

Sander dựa người vào ghế sofa, toàn thân toát lên vẻ lười biếng.

"Gần như là tất cả. Lâu rồi không được gặp tôi, cậu ấy có hơi kích động, có gì trong lòng đều không giữ được, nói hết ra ngoài." Sander vừa nói vừa cười đầy cưng chiều, "Cậu ấy vốn dĩ luôn như vậy, vừa ngốc nghếch, lại ngoan ngoãn khiến người ta không thể nào từ chối nổi."

Cố cảnh rũ tay xuống bên người, vô thức co lại, cuối cùng siết chặt thành nắm đấm, lực mạnh đến mức mạch máu xanh nổi lên rõ rệt.

Sander nhìn thấy, nhưng vẫn giả vờ như không thấy.

Cố Cảnh hít một hơi thật sâu, biểu hiện trên mặt vẫn giữ nét bình thản, giọng điệu trấn tĩnh: "Cậu với em ấy là loại quan hệ gì?"

Sander thầm cười trong lòng, hắn vẫn điềm tĩnh, trông trưởng thành ổn trọng, nhưng đối với Lục Hòa, cuối cùng vẫn bị mắc câu mà thôi.

"Tiểu Hòa vừa nói rồi, tôi là bạn thân nhất của cậu ấy." Sander thành thật trả lời, nhưng lại chuyển giọng, "Nhưng cậu ấy lại chậm hiểu tình cảm kinh khủng, chỉ có mình cậu ấy nghĩ chúng tôi là bạn thôi, bạn chung của hai đứa đều mặc định chúng tôi đang yêu nhau rồi."

Bỗng nhiên, từ miệng Sander vang lên mấy từ "Lục Hòa đang cùng người khác yêu đương", Cố cảnh đột nhiên nghiến chặt răng, ánh mắt chớp nhoáng trở nên âm u.

"Yêu nhau?" Hắn lạnh lùng chế nhạo, "Với cậu?"

Sander nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của hắn, nghĩ thầm vì tình yêu của bạn thân mà anh phải đối mặt với cảnh tượng đáng sợ thế này, hy sinh của anh quả thật quá lớn.

"Tiểu Hòa vốn chậm hiểu về tình cảm, ban đầu tôi cũng định nói rõ với cậu ấy rồi, chỉ là lúc đó cậu ấy vừa về nước học kinh doanh kế thừa gia nghiệp, nên đã bỏ lỡ." Anh giả vờ tiếc nuối, "Nếu không thì vừa rồi cậu ấy đã giới thiệu tôi là bạn trai chứ không phải là bạn bè với anh đâu."

Cố Cảnh ổn định cảm xúc, một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Em ấy thích ai, tôi biết rõ hơn bất kỳ ai. Cậu không có cửa thắng đâu."

Sander gật đầu làm loạn, nghĩ thầm: Người đàn ông này sao lại nhẫn nhịn được đến thế nhỉ? Đối mặt với khiêu khích của mình, đáng lẽ phải lao tới đấm mình mới phải chứ?

"Tiểu Hòa sao lâu như vậy còn chưa ra?" Sander nghi ngờ mà nỉ non, rồi hướng về phía Lục Hòa vừa đi khỏi, gọi một tiếng: "Bảo bối? Cậu làm sao thế?"

Nghe thấy xưng hô ấy, Cố Cảnh vừa cố gắng ổn định cảm xúc bỗng chốc lại chùng xuống ngay trong nháy mắt.

Lục Hòa ở phòng bếp nghe được giọng của Sander, liền theo kế hoạch bưng ly nước đi ra.

"Đến rồi đến rồi, cậu có bệnh sạch sẽ, sợ cậu chê, nên tớ phải rửa ly một lúc."

Nghe thấy Lục Hòa tự nhiên đáp lời đi ra, trái tim Cố Cảnh chợt ngừng đập.

"Cảm ơn, bảo bối." Sander cười, nhận lấy ly nước Lục Hòa đưa cho.

Lục Hòa vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Sander, còn giữ nguyên xưng hô ấy.

Cố Cảnh cảm thấy hình ảnh ấy vô cùng chói mắt. Chỉ một đoạn ngắn đối thoại cũng đã khiến cho hắn thấy chói tai rồi.

Trước đây, khi hắn từng gọi Lục Hòa "bảo bối", mỗi lần Lục Hòa phản ứng đều thẹn thùng. Hắn tưởng Lục Hòa ngại ngùng, da mặt mỏng, nên hiếm khi đáp lại xưng hô này.

Nhưng lúc này, Lục Hòa lại đáp lại một cách tự nhiên, như thể sớm đã quen thuộc với việc được gọi là "bảo bối" vậy. Cảm giác ấy khiến Cố Cảnh nhận ra: Lục Hòa đã thích nghi với xưng hô này, còn hắn thì..... chưa từng nghĩ tới.

Đối với người khác có thể tự nhiên phản ứng, nhưng đối với Cố Cảnh, Lục Hòa vẫn còn chưa tiếp xúc quá nhiều, nên việc được gọi "bảo bối" nhiều lần như vậy lại khiến cậu không khỏi đỏ mặt.

Tưởng tượng đến viễn cảnh ấy, Cố Cảnh nhịn không được mà cắn chặt môi, cảm giác khó chịu từ sâu trong lòng bỗng trào lên, ăn mòn từng ngũ tạng.

Nhận thấy Cố Cảnh vẫn đứng đó không rời, Lục Hòa hơi nghi hoặc: "Cố tổng, anh còn chưa về phòng sao?"

Nghe thấy giọng của Lục Hòa, Cố Cảnh mới tạm thời lấy lại được tinh thần.

Nhưng khi nghe câu đó, hắn lại nhíu mày. Đây là ý gì? Ngay cả ở nhà của mình, hắn cũng phải đứng ngoài hay sao? Chắc tại hắn đứng ở đây khiến Lục Hòa thấy chướng mắt, làm cản trở không gian của hai người.

Trong đầu Cố Cảnh vẫn giữ một chút cứng rắn. Nếu không kiểm soát được, hắn có thể sẽ làm ra chuyện gì đó vô cùng quá đáng.

Hắn che giấu cảm xúc thật, bình tĩnh nhìn Lục Hòa một cái, nhận ra bản thân nếu không đi ngay sẽ rất khó để kiềm chế. Cuối cùng, hắn đành xoay người, không nói lời nào, quay trở về phòng của mình.

Chờ hắn đi rồi, Lục Hòa mới thở dài nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Sander.

"Cậu vừa mới nói gì với sếp của tớ vậy?"

Tuy vừa nãy cậu không nhìn ra được cảm xúc của sếp, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

Sander suy tư một lúc, rồi "xì" một tiếng: "Chưa nói gì cả." Anh liếc theo hướng Cố Cảnh rời đi, như thể mọi chuyện đều mơ hồ với cậu. "Bảo bối, sếp của cậu chắc chắn vẫn còn có tình cảm với cậu đấy, chỉ là......"

Câu nói đứt quãng này khiến trái tim Lục Hòa thắt lại: "Chỉ là gì?"

Sander đáp: "Chỉ là sếp cậu đang nhẫn nhịn quá mức!"

"Ừm..... ừm??" Lục Hòa không hiểu, bật ra hai âm tiết đầy bối rối.

Sander giải thích: "Tớ cảm thấy anh ta thật sự không thoải mái. Nếu không nhịn, nhất định sẽ bùng phát, đến lúc đó..... sẽ rất kinh khủng."

"Bảo bối, hình như tớ đã vô tình hại cậu rồi....."

Lục Hòa chưa lý giải được ý tứ trong lời nói của Sander, chỉ chớp chớp mắt sáng lên một chút, im lặng.

Sander lập tức đứng dậy: "Linh tính mách bảo tớ rằng sếp cậu sắp bộc phát rồi, anh ta một trăm triệu phần trăm là thích cậu, thích đến....." muốn chặt đầu anh ra.

Câu sau quá tàn nhẫn, Sander không dám nói ra: "Bảo bối, tớ đi về trước đây. Cậu..... cậu đừng trách tớ, tối nay cậu chắc chắn sẽ làm hòa được với anh ta thôi." Chỉ là phương thức có thể sẽ hơi quá khích.

"Tớ đi trước nhé."

Nói xong, anh nhanh như chớp rời đi, để lại Lục Hòa đứng bàng hoàng giữa cơn gió lộn xộn trong lòng.

Lục Hòa: "......"

Cậu không kịp sắp xếp lại cảm xúc, chỉ còn nghe văng vẳng được một câu: "Đêm nay cậu sẽ làm hòa được với sếp."

Lục Hòa nhìn về hướng phòng Cố Cảnh, thấy cánh cửa lớn vẫn đang khóa chặt. Cậu có chút hoài nghi, tự nhủ cảm giác này có lẽ không đúng..... nhưng sao vẫn cảm thấy khả năng này không lớn lắm.

Ngay lúc đó, như để xác nhận lại lời của Sander trước khi đi, cánh cửa đóng chặt kia bỗng bật mở.

Lục Hòa vẫn còn đứng ngây người, thì từ trong phòng, người nọ đã bước ra.

Thẳng đến khi người đã đứng ngay trước mặt, Lục Hòa mới bỗng dưng phản ứng lại. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn biểu tình của đối phương, cậu lại lập tức ngây người.

Lục Hòa từ trước tới nay chưa từng thấy Cố Cảnh phô bày sắc thái như lúc này. Cậu vốn đã biết đôi mắt của sếp rất đẹp, chứa một loại sức mạnh hoang dã, như mãnh thú ẩn hiện trong sâu thẳm.

Nhưng lúc này, lớp ánh mắt bình tĩnh ấy dường như tan biến, mãnh thú bên trong tựa hồ như đã thoát khỏi xiềng xích, tràn ra không hề e dè trước mặt Lục Hòa. Nhìn ánh mắt nguy hiểm ấy, khiến Lục Hòa theo bản năng mà lùi lại hai bước.

Chỉ là hai bước vẫn chưa đủ. Trước mặt cậu, người đàn ông kia như hổ rình mồi, ánh mắt càng đỏ lên, hung dữ, dường như là đã bị chọc giận.

Cố Cảnh đưa tay nắm lấy vai phải của cậu, giọng trầm thấp, khiến cho người đối diện phải run rẩy: "Em tránh cái gì?"

Nhớ tới lần trước, khi cậu bỏ lỡ cơ hội gần gũi, Lục Hòa lập tức dừng bước, căng da đầu, thốt: "Không..... không có!"

"Không phải nói là vẫn đang theo đuổi anh sao?" Cố Cảnh nhìn thẳng, từng chữ từng chữ đều sắc bén.

Lục Hòa sửng sốt, không ngờ chủ đề có thể nhảy tới nhanh như vậy, ngây người một lát rồi nhanh chóng đáp: "Em vẫn đang theo đuổi anh mà!"

Lời vừa thốt ra, thần sắc Cố Cảnh dường như rung động một chút, rồi ánh mắt tối sầm lại. Chớp mắt sau, Lục Hòa đã bị người kia ôm chặt lấy trong vòng tay.

Cảm giác bị Cố Cảnh ôm lâu như vậy khiến Lục Hòa vừa sợ hãi vừa không kìm được, vô thức dựa sát cơ thể vào của người kia.

Cậu bị ôm vào phòng của Cố Cảnh, vừa bước vào liền dùng chân đá mạnh, "Phanh—" một tiếng, đóng sập cửa.

Lục Hòa bị ôm đặt xuống giường, tim đập rộn ràng, trong lòng căng thẳng tột độ.

Cố Cảnh không để ý tới cậu, chống chân lên mép giường, mở tủ đầu giường và rút ra một hộp đồ vật nào đó mà không rõ khi nào được bỏ vào.

Lục Hòa đã trưởng thành, cậu biết đó là gì. Cậu căng mắt quan sát, thấy sếp ung dung lấy thứ bên trong hộp ra, rồi quay đầu, ánh mắt rực cháy nhìn thẳng về phía mình.

"Lục Hòa, người trưởng thành theo đuổi người khác phải có cách của người trưởng thành."

Nhận thức được người kia đang tính làm gì, Lục Hòa lắp bắp, kinh hãi. Khi ngước mắt lên, đối diện là đôi mắt đẹp đến mức khiến cậu ngây người, đôi mắt cậu yêu thích nhất, đã không còn bình tĩnh như trước, mà tràn đầy một sức nóng như mạch nước ngầm mãnh liệt, đầy d*c v*ng.

Cậu sững sờ trong giây lát, rồi giọng trầm thấp của người đàn ông kia lại vang lên lần nữa: "Hiện tại, em có hai lựa chọn."

Cố Cảnh chống tay lên mép giường, nửa quỳ ngay trước mặt Lục Hòa, thân thể hắn đè sát xuống, vô cùng áp đảo: "Hoặc là cự tuyệt anh....."

"Hoặc là tiếp nhận anh."

Trong đầu Lục Hòa, mọi suy nghĩ rối loạn. Cậu hoàn toàn khẩn trương, đầu óc như tê liệt, không thể phản kháng, chỉ biết lặng người trước lựa chọn đầy uy lực từ người nọ.

Bình Luận (0)
Comment