Từ đêm đó trở đi, Lục Hòa rõ ràng cảm nhận được rằng sếp đã không còn lạnh nhạt với cậu như hai ngày trước nữa. Nhưng nói sếp đã hoàn toàn thay đổi thái độ với cậu cũng không đúng. Giờ đây, mối quan hệ giữa hai người bọn họ dường như đang đứng ở một vị trí khá..... khó xử: lùi một bước thì là bạn bè, tiến một bước lại thành người yêu, mà họ lại dường như đang đứng ngay trên ranh giới mong manh ấy.
Với hai lần thất bại trước đó, Lục Hòa giờ không dám chủ động dò hỏi về mối quan hệ giữa mình và Cố Cảnh nữa. Cậu sợ rằng sếp sẽ từ chối mình, lại một lần nữa bỏ mặc cậu đứng một mình.
Vì vậy, hiện tại cậu vẫn giữ vị thế là người theo đuổi Cố Cảnh, mỗi ngày đều lén lút dán mình bên cạnh, vừa vụng về vừa cố chấp, chờ đợi cơ hội.
Qua vài lần quan sát, cuối cùng Lục Hòa đành rút ra một kết luận không mấy vui vẻ: mối quan hệ giữa cậu và sếp vẫn luôn ở trạng thái không nóng không lạnh, cảm tình chẳng tiến triển được thêm chút nào.
Đến giờ nghỉ trưa, Lục Hòa lại cùng các đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Kể từ lần trước Lục Hòa nói rằng mình đang theo đuổi một người, trông như đã bắt đầu hành trình "tán tỉnh", chủ đề của bàn ăn cũng tự nhiên xoay quanh tiến độ theo đuổi của cậu.
Trên bàn ăn, Chung Trì như mấy ngày trước mở lời hỏi: "Tiểu Hòa, cậu đã theo đuổi tới đâu rồi? Người kia có phản ứng gì không?"
Nhắc tới chuyện này, Lục Hòa không nhịn được thở dài.
Mấy người nhìn sắc mặt cậu, mọi người cũng đoán ra được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Lan tỷ an ủi: "Không sao đâu, Chung Trì cũng phải hơn nửa năm mới có chút tiến triển trong việc theo đuổi 'nữ thần' của cậu ta, em mới có vài ngày thôi, không vội đâu."
Tiểu Béo phụ họa: "Lan tỷ nói đúng đấy, có thể cách cậu theo đuổi là kiểu chậm nhiệt, nên không dễ được đối phương chú ý ngay."
Lục Hòa im lặng. Cậu cũng không muốn giải thích với đồng nghiệp rằng mình và sếp từng có một mối liên hệ, nên lời an ủi của họ chỉ khiến cậu nghe một cách lặng lẽ mà thôi.
Nhưng Chung Trì lại nghi ngờ nhìn cậu: "Gần một tuần rồi mà đối tượng của cậu vẫn không có phản ứng gì sao?"
Chung Trì được coi là quân sư của Lục Hòa. Nghe quân sư lên tiếng, Lục Hòa mới có chút phản ứng, khóe miệng hơi trễ xuống: "Ừm."
"Vậy cậu phải chú ý. Trước đây tôi đã theo dõi hết kế hoạch theo đuổi của cậu, nhưng nếu đối phương hoàn toàn không có ý tứ với cậu, thì dù cậu có hái sao hay lao xuống biển lửa, tất cả đều vô dụng."
Rồi Chung Trì nhấn mạnh: "Cậu phải xác nhận lại xem đối phương có chút ý tứ gì với cậu hay không. Nếu không, những việc cậu làm hiện tại cũng chỉ là làm phiền đối phương mà thôi."
Lục Hòa nghe vậy liền sửng sốt, nửa ngày vẫn không thốt ra lời.
Mấy người kia nhìn bộ dáng cậu như mất hồn, trao nhau ánh mắt, Chung Trì vẫn lắc đầu, để Lục Hòa yên lặng suy nghĩ.
***
Về việc hiện tại sếp còn có tình cảm với mình hay không, Lục Hòa đã suy nghĩ rất lâu.
Mấy ngày nay, sếp thực sự không còn hờ hững với cậu nữa, nhưng thái độ vẫn luôn giữ một khoảng cách rõ ràng, không vượt rào, cũng không như trước đây lúc nào cũng ôm cậu, lời nói hay hành vi đều không có dấu hiệu thân mật hay ám chỉ đến tình cảm.
Cách cư xử này hoàn toàn giống mối quan hệ giữa anh trai và em trai trong ký ức của Lục Hòa.
Nghĩ đến đây, Lục Hòa lại hoang mang.
Liệu sếp bây giờ, có còn thích cậu nữa không?
Cậu ngồi yên lặng trong một góc văn phòng, không biết đã là lần thứ mấy nhìn về phía bàn làm việc bên kia của người nọ. Người đàn ông gắng gượng giữ thần thái điềm tĩnh, gương mặt căng chặt, như thể cả thế gian này cũng không còn gì có thể khiến hắn động lòng.
Bất quá, buổi chiều hôm nay Lục Hòa không có nhiều thời gian để nghĩ lung tung nữa—
Sander hôm nay đã tới thành phố G.
Mấy ngày qua, Lục Hòa còn băn khoăn không biết nên làm sao để kéo sếp đi cùng, suýt nữa đã quên rằng cậu còn có hẹn với Sander.
Sander không quen thuộc với thành phố G, nhưng giờ người đã đến nơi. Lục Hòa nhìn đồng hồ, còn khoảng hai tiếng nữa mới tan tầm, nhưng Sander trước giờ đến không quá đúng giờ, nên bây giờ cậu về sớm cũng không sao.
Không muốn làm phiền đến cấp trên đang làm việc, cậu chỉ nhắn hai tin thông báo qua điện thoại, rồi đi ra.
Chờ hắn rời đi, đóng cửa văn phòng xong, Cố Cảnh lại nhìn vào điện thoại —
Bảo bối: Cố tổng, em có một người bạn mới đến thành phố G.
Bảo bối: Cậu ấy không quen ở đây nên em phải đi đón trước giờ tan tầm, em về trước nhé.
Cố cảnh nhìn hai tin nhắn đó, hai hàng lông mày nhíu lại, không nhịn được hạ xuống.
Bạn gì mà gấp thế?
***
Lục Hòa hỏi Sander địa chỉ, vừa đi tới thì đã thấy Sander ngồi ở bên trong quán cà phê.
Cậu bước vào, nhìn ra phía cửa sổ quán cà phê, thấy bóng dáng quen thuộc của người bạn kia.
"Sander!" Lục Hòa hứng khởi gọi một tiếng.
Nghe giọng nói ấm áp quen thuộc, cậu trai ngồi ở một góc quay đầu lại.
Sander mặc áo khoác màu nâu, trên cổ đeo một chiếc vòng đá biển xanh đơn giản, người không cầu kỳ trang sức.
Nhưng dáng người anh lại cao ráo, khuôn mặt thư sinh, mũi cao thẳng, đôi môi hồng, cùng đôi mắt phong tình đào hoa khiến bất cứ ai nhìn cũng khó rời mắt. Cặp mắt ấy nheo lại khi nhìn Lục Hòa, ánh lên sự thâm tình.
Khi Lục Hòa đi tới, Sander cuối cùng cũng hạ chân mày, cười nói: "Tiểu Hòa bảo bối, cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau rồi, tớ nhớ cậu lắm!"
Một vị khách khác ngồi gần đó nghe thấy, nhìn cách Sander nói chuyện, vừa thấy ghen tị vừa kinh ngạc trước vẻ điềm tĩnh, văn nhã của anh.
Nhưng Lục Hòa đã quen, tiến tới ôm lấy Sander.
"Nửa năm không gặp, cậu không nhớ tớ sao?" Sander buông tay ra, mở lời hỏi khi ôm Lục Hòa.
Với người ngoài, Sander lúc nào cũng lãnh đạm, trầm tĩnh, nhưng với Lục Hòa — người bạn thân quen nhiều năm, tất cả lớp ngụy trang ấy lập tức tan biến.
Hai người đã là bạn thân từ rất lâu, nên Lục Hòa chỉ nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi đầy tình cảm của Sander: "Có nhớ chứ."
Sander cười, đưa cho Lục Hòa một hộp quà: "Món quà nhỏ tớ đã hứa tặng cho cậu đây."
Lục Hòa mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ ngọc bích thiết kế vô cùng đẹp mắt.
Nhìn thấy Lục Hòa bị món quà mê hoặc, Sander cười nói: "Đây là tác phẩm do tớ thiết kế, tặng cậu để trưng bày đó."
Lục Hòa cũng cười, vui vẻ nhận lấy.
Ngồi trong quán cà phê, bầu không khí thân quen của hai người liền hiện rõ. Sander lại hỏi: "Tiểu Hòa, hiện giờ vẫn chưa tiếp xúc với công việc ở công ty sao?"
Lục Hòa có chút bối rối: "Chưa."
Sander nhíu mày, "Tình hình của cậu sau khi trở về hỗn loạn thật đấy, nếu ba mẹ cậu mà biết chuyện này thì sẽ ra sao đây?"
Lục Hòa đáp: "Chuyện này tớ cũng không dám nói, có lẽ là sẽ gửi đi một món quà khác cho các đồng nghiệp."
"Vậy thì chẳng phải xong đời rồi sao?"
Lục Hòa gật đầu: "Chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu. Nếu thật sự bị phát hiện, có muốn đuổi tớ đi, tớ cũng sẽ không đi."
Sander tò mò hỏi: "Tại sao?"
Lục Hòa rất bình thản: "Bởi vì hiện tại tớ đang theo đuổi cấp trên của mình."
"Cái gì?!" Sander lúc này mặt như bị sét đánh.
Lục Hòa mới nhớ ra mình chưa từng kể chuyện này với Sander, liền sơ lược giải thích lại mối quan hệ giữa cậu và sếp, từ ân oán cho đến tình cảm.
Sander nghe xong vẫn hoảng hốt, phản ứng không kịp.
"Cậu..... cậu có phân biệt được roc cái gọi là tình yêu không?" Sander hỏi thẳng. Quả thật không trách được tại sao anh lại hỏi vậy, trước đây ở Ý, anh cũng đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp khó nói về tình cảm.
Về Lục Hòa, những người thích hoặc yêu thầm cậu, một phần đã bày tỏ thẳng thắn, cậu chỉ lịch sự từ chối, nhưng chính bản thân cậu cũng không rõ cảm giác tình yêu là gì.
Một số người xung quanh Lục Hòa — học trưởng, học đệ, đối với cậu đã có những tín hiệu rất rõ ràng, ngày thường được cậu tặng quà, đi chơi cùng, sinh hoạt hằng ngày cũng để ý quan tâm, Sander nhìn ra được họ còn có những suy nghĩ khác, không chỉ là tình thân đơn thuần.
Nhưng Lục Hòa lại không nhận ra.
Cậu quá đơn thuần. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được sủng ái quá nhiều, chưa từng trải qua tình cảm quá sâu với ai. Những người yêu thầm cậu chỉ mang lại cho cậu chút ân huệ, trong mắt cậu chỉ là bạn bè bình thường.
Về mặt cảm xúc, Lục Hòa vừa ngây thơ lại vừa ngây ngốc. Ai đối xử với cậu tốt, cậu sẽ nhớ, nhưng trong lòng chỉ gán cho người đó cái danh xưng "bạn bè".
Vì vậy, khi nghe Lục Hòa nói mình có tình cảm mãnh liệt với một người đàn ông khác, Sander vô cùng chấn động.
Lục Hòa nghe xong câu hỏi của anh, cười khổ: "Chính vì trước đây tớ không phân biệt được tình cảm, nên giờ sếp mới không muốn nói chuyện với tớ. Anh ấy nghĩ tớ đùa giỡn với tình cảm của anh ấy, nhưng..... tớ thật sự không cố ý, và bây giờ tớ đã phân biệt được nó rồi....."
Sander nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, mở miệng: "Cậu chắc chắn đó là tình yêu, không phải tình cảm bạn bè hay anh em, mà là....."
Chưa kịp nói hết, Lục Hòa đã chen vào: "Chắc chắn. Tớ sẽ không nhầm lẫn với tình cảm bạn bè hay anh em đâu. Tớ cũng..... sẽ không vì là được bạn bè hay anh em cầu hôn mà sinh ra ý muốn đáp lại họ."
Sander nghe xong hít sâu một hơi, "Tớ tin cậu thật sự đã giác ngộ rồi."Rồi lại nói tiếp: "Nếu vị sếp kia từng cầu hôn cậu, chứng tỏ lúc đó anh ta đã thật sự hạ quyết tâm, đời này chỉ có một mình cậu mà thôi. Nên khi cậu nói hiện tại không rõ anh ta còn tình cảm với cậu hay không, tớ nghĩ là còn đó."
Lục Hòa giật mình, khẩn trương hỏi: "Thật vậy sao?"
Sander gật đầu: "Còn về lý do tại sao hiện giờ anh ta lại biểu hiện lãnh đạm như vậy, tớ cũng không rõ lắm. Tớ cũng chỉ nghe được lời mà cậu kể, cũng chưa hiểu hết được cấp trên của cậu là người thế nào."
Nghe Sander cũng không phân tích được nguyên nhân, Lục Hòa lại rũ xuống.
Nhưng....." Sander tiếp lời, "Tớ có cách để cậu biết chắc chắn vị sếp hiện tại còn tình cảm với cậu hay không đấy."
Đôi mắt Lục Hòa lập tức sáng lên, vội hỏi: "Là cách gì vậy?"
Sander im lặng nhìn cậu, lộ ra một nụ cười đầy bí ẩn.
Đàn ông, đương nhiên là hiểu đàn ông nhất rồi.
***
Mười giờ tối, Lục Hòa được tài xế riêng đưa về trước cửa căn biệt thự quen thuộc.
Ngồi ở ghế sau, Lục Hòa nhìn thoáng sang bên Sander, chưa chắc chắn liền hỏi: "Như vậy thật sự ổn chứ?"
Sander trông vẫn khá thoải mái: "Ổn mà. Cậu còn nhớ những gì tớ đã dặn lúc nãy chứ?"
Lục Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
"Khi tớ gọi cậu là 'bảo bối', thì cậu nhớ phải phản ứng lại rõ chưa?"
Sander vẫn thường gọi cậu như vậy, nên với Lục Hòa, việc này chẳng có gì khó cả. Cậu lại gật đầu lần nữa.
Sander cười: "Vậy thì được rồi, mau xuống xe thôi."
Lục Hòa bước xuống xe. Đây là lần đầu tiên cậu trở về nhà muộn như vậy, hẳn là sếp đã về trước rồi.
Cố cảnh thực sự đã ở nhà, hơn nữa giờ phút này hắn còn đang đứng trên ban công lầu hai, lặng lẽ nhìn vào chiếc xe đang đỗ ở trước cổng.
Chiếc xe này khiến hắn rất có ấn tượng, là chiếc xe riêng mà Lục Hòa thường dùng. Hắn không biết Lục Hòa đi gặp bạn bè nào, đi một đêm, nhìn xe vẫn không có phản ứng gì. Một lúc lâu sau, Lục Hòa mới chậm rãi bước xuống xe.
Cố cảnh nhìn động tác thong thả của cậu, bỗng thở nhẹ ra.
Đã trở về là tốt rồi.
Nhưng khi hắn vừa thở ra, liền thấy ghế sau bên kia cửa xe mở ra, và một thân hình cao ráo, chân dài, một người đàn ông xa lạ bước ra, mỉm cười với Lục Hòa rồi chậm rãi tiến về phía cậu.
Cố Cảnh đơ người lại.
Sander xuống xe, đi tới bên Lục Hòa trước, rồi đánh giá sơ lược căn biệt thự trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ tuy chưa từng gặp sếp của Lục Hòa lần nào, nhưng thẩm mỹ của hắn còn tốt. Rồi tầm mắt chạm đến thân ảnh cao ráo trên lầu hai, lập tức cứng lại.
Anh và người đàn ông trên lầu trầm mặc đối mặt với nhau.
Dưới ánh đèn mờ, Sander khó nhìn có thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn, nhưng cặp mắt kia tràn đầy sát khí kia, đồng thời không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Sander. Ánh mắt như băng giá, chỉ liếc một cái thôi cũng đã đủ làm người ta lạnh xương sống.
Sander: "......?" Sao anh cứ có cảm giác mình sẽ khó có thể sống sót qua đêm nay thế này.