Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 31

Lục Hoà không nhớ rõ mình đã về phòng như thế nào.

Cậu chỉ nhớ lúc đó mình đã dựa vào trong ngực của sếp, toàn thân như rút sạch sức lực, mềm nhũn tựa vào trong vòng tay của đối phương, giống như một con cá mắc cạn, vừa bất lực lại vừa mông lung.

Cuối cùng, có lẽ là sếp đã bế cậu trở về phòng. Trong phòng, cậu được đặt lên giường một cách dịu dàng, trong lúc mơ mơ màng màng dường như đã trông thấy được trong mắt của cấp trên hiện lên một loại cảm xúc rối rắm khó tả.

Mâu thuẫn, thâm tình, nhưng lại như có gì đó đè nén, kiềm chế lại.

Sau cùng, sếp chống tay vào mép giường mà nhìn cậu rất lâu, nói một câu mà cậu nghe không hiểu rồi rốt cuộc vẫn rời đi, trước khi đi còn giúp cậu khép cửa phòng lại.

Ly nước mật ong ấm kia cuối cùng vẫn không kịp đưa ra, cậu nằm trên giường, ánh mắt mông lung nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi đi của sếp.

"Nếu như hôm nay chúng ta đều hoàn toàn tỉnh táo thì tốt biết mấy."

Lục Hòa đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.

Tại sao sếp lại nói như vậy? Lẽ nào lúc đó hai người bọn họ đều không tỉnh táo sao?

Nếu thực sự tỉnh táo, thì cấp trên sẽ làm gì với cậu?

Vì sao lại hy vọng tỉnh táo cơ chứ?

Mỗi lần nhớ lại ánh mắt sáng rực của sếp khi chống tay bên người cậu, đầu óc Lục Hòa cứ như đột nhiên bị ngắt điện, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì thêm được nữa.

Cuối cùng, cậu vẫn không hiểu ra, cứ như vậy mà thiếp đi trên giường trong trạng thái mơ hồ.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, Lục Hòa tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng cuối cùng cũng phải bò dậy khỏi giường.

Hôm nay là ngày thứ hai trong kỳ nghỉ cuối tuần của cậu, sau khi thu dọn xong liền ra khỏi phòng. Lúc không thấy được bóng dáng quen thuộc bên bàn ăn phòng khách, Lục Hòa bỗng khựng lại một chút.

Hỏi dì Phỉ mới biết, sáng nay cấp trên có một cuộc họp rất gấp cần tham dự, nên đã rời nhà từ sớm để quay lại công ty.

Sau khi nghe xong, chính Lục Hòa cũng không nhận ra chính mình cũng đã nhẹ nhàng thở ra.

Không khí kỳ lạ giữa cậu và sếp tối hôm qua, cậu cũng không rõ phải giải thích như thế nào, nên nhất thời cũng chẳng biết phải đối mặt với sếp ra sao.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Hòa lại chui vào thư phòng.

Phải nói thật, tuy rằng bầu không khí khi tiếp xúc với sếp hôm qua khiến cậu có chút lúng túng, không biết nên làm gì, nhưng ít ra trong vài khoảnh khắc, nó lại mang đến cho cậu một nguồn cảm hứng rất lớn.

Cúi đầu nhìn vào bản thiết kế chiếc nhẫn suốt mấy ngày qua vẫn khiến cậu không hài lòng, Lục Hòa đoán rằng hôm nay mình chắc chắn có thể hoàn thiện được nó rồi.

Cái nét dã tâm mơ hồ kia thật sự không dễ nắm bắt, nhưng cậu cũng đã nghĩ ra được cách làm thế nào để thể hiện nó qua thiết kế—

Dã tâm trong ánh mắt của sếp, luôn bị giấu kín sau vẻ lạnh lùng khi mở mắt nhìn vào người khác, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cả gương mặt của hắn liền trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cậu nhớ đến dáng vẻ ôn nhu của hắn trong những lúc hiếm hoi kia, không khỏi bị kéo vào cái vũng lầy êm ái ấy.

Nhưng một khi đã lún sâu vào cái vũng lầy ấy rồi mà nghiêm túc quan sát, mới phát hiện ra bản thân đã bị vẻ ngoài giả tạo ấy đánh lừa, vũng lầy kia thật ra chẳng hề dịu dàng như tưởng tượng, dưới lớp mặt nước tĩnh lặng ấy chính là những cơn sóng ngầm hung dữ không dễ phát hiện.

Lục Hoà mày mò cả một ngày, cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế chiếc nhẫn ấy.

Lần này, cậu vô cùng hài lòng với bản thảo. Vô cùng.

Cậu dự định mấy hôm nữa đến chỗ nghệ nhân Trương kiểm tra nút tay áo, sẽ mang theo cả bản thiết kế này.

Tối nay, Cố Cảnh không phải tham gia buổi tiệc xã giao nào, hiếm hoi về ăn tối cùng Lục Hoà.

Chỉ là khi nhìn thấy thiếu gia nhỏ ngồi bên cạnh gần như vùi cả mặt vào bát cơm, Cố Cảnh vẫn không kìm được mà bật cười khẽ một tiếng, chẳng vì lý do gì cả.

Hắn hiểu phản ứng này của Lục Hoà. Đêm qua, hình ảnh thiếu niên run rẩy trong lòng ngực hắn, bộ dạng ấy hắn vẫn còn ấn tượng rất rõ. Khi đó hắn đúng là có hơi say, lại nhớ tới tiểu thiếu gia khi xưa mềm mại, vô cùng yếu ớt, hắn liền sợ bản thân trong lúc vô thức đã làm gì ép buộc cậu. Cuối cùng, hắn vẫn là không ra tay.

Dù sao tiểu thiếu gia nhà hắn chỉ nghe một câu nặng lời thôi mà hốc mắt đã đỏ hoe như một con cún nhỏ, hắn sao có thể trong trạng thái chưa hoàn toàn tỉnh táo mà làm gì chú cún con ấy được?

Nhưng mà—

Hắn lại liếc nhìn Lục Hòa, người vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, giữa mày thoáng hiện lên một tia nghi hoặc. Tiểu thiếu gia nhà hắn trước đây cũng dễ xấu hổ như vậy sao?

Trước kia còn to gan dùng ánh mắt si mê lồ lộ mà nhìn chằm chằm vào hắn, từng công khai tuyên bố cho cả công ty biết mình thích hắn, lúc ấy dám tự tin công khai đến vậy, sao bây giờ lại dễ thẹn thùng thế này?

Không kịp suy nghĩ thêm, nhìn thấy thiếu gia nhỏ cúi rạp cả người xuống như thể đang muốn chui vào nồi cơm to, sống chết không chịu ngồi thẳng dậy, hắn liền buông đũa xuống, vươn tay đỡ lấy vai người kia từ phía sau, chậm rãi kéo thẳng lên.

"Trong cơm có đá quý à? Em cúi sát thế để làm gì?"

Nghe giọng nói trầm ấm của sếp vang lên từ phía sau, Lục Hoà lập tức cứng người, sau đó mới từ từ ngồi thẳng dậy theo lực đỡ của đôi tay phía sau.

Cậu lén nhìn sếp, đến khi vừa thấy ánh mắt của hắn đang yên lặng mà dán chặt vào mình, không hiểu sao trong lòng liền có chút chột dạ, vội thu ánh nhìn lại.

"Sao thế?" Cố Cảnh lại hỏi.

Câu này ngay cả chính Lục Hòa cũng không trả lời được. Gần đây cậu luôn cảm thấy mình có chút kỳ lạ, trước giờ chưa từng có loại cảm giác chột dạ này. Ngay cả khi ở công ty nhà mình bị cha mẹ bắt gặp đang trốn việc cũng chưa từng chột dạ đến như vậy.

Chỉ là.....

Cậu lại len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Chỉ là vì sao sếp lúc nào cũng có thể giữ được vẻ mặt bình thản như thế? Chẳng lẽ hắn cảm thấy chuyện xảy ra tối qua là hoàn toàn bình thường sao?

Cố Cảnh nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lục Hòa, nhưng không nói gì thêm, chỉ gắp cho cậu một miếng thịt cá bỏ vào chén.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, tiểu thiếu gia như thế này xem ra dễ ngượng thật, lần sau chắc hắn nên tiết chế lại một chút, bằng không lại dọa người chạy mất thì phiền.

Lục Hòa mất một lúc để tự thuyết phục bản thân: nếu sếp cũng không cảm thấy có gì đó bất thường, vậy thì cậu cứ mãi như vậy chẳng phải là quá ra vẻ rồi sao?

Sau khi tự động viên bản thân, cậu liền ngồi thẳng lưng, mỉm cười với Cố Cảnh, sau đó cứ như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà nghiêm túc ăn cơm.

Toàn bộ quá trình ấy đều bị Cố Cảnh thu hết vào đáy mắt: "......"

Sáng sớm hôm sau, Lục Hòa vẫn giống như thường lệ, không có chút biểu hiện nào là mất tự nhiên. Ăn sáng xong lại cùng sếp đến công ty.

Buổi sáng, Lan tỷ còn mang bánh quy nhỏ mới mua hôm qua chia cho đồng nghiệp quanh phòng. Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Cảnh lại dẫn theo Lục Hòa cùng đi làm, mà sắc mặt hai người đều ung dung bình thản, Lan tỷ mới thở phào nhẹ nhõm.

Không chỉ có chị, mấy đồng nghiệp xung quanh cũng lần lượt thở ra một hơi.

Vài hôm trước, không rõ có phải trợ lý tiểu Lục và Cố tổng đã xảy ra chuyện gì hay không, mà bầu không khí giữa hai người bọn họ lúc nào cũng là lạ. Có người còn nhớ lại bữa cơm chung hôm đó, không khỏi lắc đầu cảm khái.

Tuy cuối cùng Cố tổng vẫn là người mời bọn họ, nhưng ai nấy đều thầm nghĩ: tốt nhất là đừng nên có lần sau.

Lục Hòa đi theo sau Cố Cảnh, đến lúc đi ngang qua khu làm việc lớn, Lan tỷ liền lén dúi vào tay cậu hai gói bánh quy.

Chị không đưa cho Cố Cảnh, không phải vì không muốn, mà là không biết phải đưa thế nào. Lỡ đâu bị từ chối, hay tệ hơn là bị nhắc nhở không được mang đồ ăn đến khu làm việc, vậy thì sẽ mất mặt lắm.

Huống chi, với thân phận của Cố tổng bây giờ, chẳng lẽ còn thiếu bánh quy để ăn sao?

Hai gói bánh quy nhỏ trong tay khiến Lục Hòa có chút sửng sốt, sau đó cậu lại rất tự nhiên mà đặt chúng lên bàn làm việc.

Trong góc văn phòng giám đốc, Lục Hòa - người vừa ngồi trên chiếc ghế làm việc êm ái, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Bản thiết kế mẫu của chiếc nhẫn đã được thông qua, tạm thời cậu không có việc gì phải làm, liền lấy điện thoại ra lướt vài trang web mà mình hứng thú.

Sau khi bị sếp giám sát chặt chẽ, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng bị điều chỉnh lại thành gần như hoàn hảo. Rất ít khi cậu cảm thấy kiệt sức trong giờ làm, chơi điện thoại một lúc liền có thể nạp lại năng lượng.

Hai gói bánh quy mà Lan tỷ đưa cho cậu hồi sáng vẫn nằm ở góc bàn, là loại bánh quy bơ phồng. Lục Hòa nhìn thêm mấy lần, đột nhiên nhớ ra dạo này khẩu vị của mình đã bị kiềm chế rất nhiều, đã một thời gian ngắn cậu không ăn vặt gì rồi.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, hai gói bánh quy trên bàn kia liền càng nhìn càng thấy thèm. Như bị ma xui quỷ khiến, cậu len lén liếc về phía bàn làm việc của sếp.

Sếp đang chăm chú duyệt văn kiện, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ quay sang nhìn cậu.

Điều này đã cho Lục Hòa một dũng khí rất lớn.

Cậu cẩn thận duỗi tay lấy một gói bánh quy trong số đó, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của cấp trên.

Lục Hòa chậm rãi xé bao bì bánh quy, nhưng rõ ràng là Lục tiểu thiếu gia chưa từng có kinh nghiệm "ăn vụng", lúc bóc lớp vỏ nilon lại phát ra tiếng động không hề nhỏ.

Trong không gian yên tĩnh cực độ của văn phòng, âm thanh ấy quả thực vô cùng thu hút sự chú ý, chỉ là, người đàn ông bên bàn làm việc kia dường như hoàn toàn không nghe thấy, động tác tay không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục chăm chú xử lý văn kiện.

Lục Hòa nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nhét bánh quy vào miệng, quai hàm bắt đầu cử động, trong văn phòng lập tức vang lên tiếng "rắc rắc".

Cậu nheo mắt lại đầy thỏa mãn.

Hương vị này tuy không được tính là lành mạnh, nhưng lại vô cùng ngon miệng. Gần đây cậu ăn toàn những món thanh đạm, khẩu vị gần như bị ép đến tê liệt, hôm nay cuối cùng cũng được đánh thức trở lại. Lục Hòa hớn hở ăn hết một gói nhỏ nhưng vẫn chưa đã thèm, liền bóc gói thứ hai ra.

Chỉ là, gói thứ hai vừa mới bị xé ra, bàn làm việc bên kia lập tức truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Chỉ được ăn một gói."

Động tác của Lục Hòa lập tức khựng lại, cả người cứng đờ, đến độ cổ vừa định ngẩng lên cũng giật giật từng chút một.

Cố Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, thậm chí mắt cũng chưa từng liếc qua phía bên này.

Lục Hòa cúi đầu nhìn gói bánh quy đã mở trong tay, mùi bơ ngọt ngào đặc trưng vẫn đang bay phảng phất, cậu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà..... em đã lỡ bóc ra rồi."

Cố Cảnh thừa biết trong đầu thiếu gia nhỏ nhà mình đang tính toán cái gì, bật cười khe khẽ rồi thấp giọng nói: "Vẫn không được."

Hắn phải vất vả lắm mới dưỡng cho thiếu gia nhỏ có lại được chút tinh thần và khí sắc, sao có thể để cậu lén ăn vụng rồi lại phá hết công sức được cơ chứ.

"Nghe lời, chờ thân thể em hồi phục tốt hơn một chút, lúc đó muốn ăn gì cũng được."

Lục Hòa ỉu xìu, nhưng gói bánh quy này đúng là... đã mở ra thật rồi mà.

Cậu ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía bàn của cấp trên.

Cố Cảnh có hơi nghi hoặc, nhưng không nói gì.

Mãi đến khi thiếu gia nhỏ nhà hắn dừng lại bên cạnh, cầm một miếng bánh quy, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa đến sát môi hắn. Cố Cảnh mới khựng lại, cuối cùng cũng rời mắt khỏi văn kiện, quay đầu nhìn Lục Hòa.

Tiểu thiếu gia nét mặt bình thản, chớp chớp mắt nhìn hắn mà nói: "Gói này đã mở ra rồi. Anh không cho em ăn, vậy thì... anh ăn đi."

Nói xong còn nhìn miếng bánh quy kia bằng ánh mắt đầy thèm thuồng.

Cố Cảnh cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy mềm lòng. Thật ra hắn không thích ăn mấy món ăn vặt như vậy, nhưng nhìn thấy em nhỏ chớp đôi mắt ngây ngô như vậy, trong lòng lại không khỏi ngứa ngáy, liền há miệng ra cắn lấy miếng bánh.

Lục Hòa vốn chỉ chăm chú nhìn miếng bánh quy, nhưng khi nó chạm vào môi sếp - đôi môi đẹp đẽ và đầy đặn kia khiến ánh mắt cậu không tự giác bị hút về.

Môi của sếp... thật đẹp.....

Cậu ngẩn ngơ nhìn Cố Cảnh ăn hết hơn nửa miếng bánh quy, mê muội đến mức quên cả rút tay về.

Mãi cho đến khi môi trên của sếp chạm nhẹ vào ngón tay cậu.

Khoảnh khắc đó, đầu óc của Lục Hoà lập tức trở nên trống rỗng, giật mình buông tay ngay.

Cậu như một đứa trẻ làm chuyện sai, buông tay xong vẫn đứng đực ra một bên, ngoan ngoãn mà ngây ra như phỗng.

Cố Cảnh thì cứ như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, thản nhiên ăn nốt phần bánh còn lại.

Lục Hòa biết bản thân lại bắt đầu không bình thường rồi. Cậu không dám để sếp nhìn ra điểm khác lạ của mình, đến khi hồi thần trở lại liền lập tức quay người về bàn làm việc.

Cậu cảm thấy mặt mình đang nóng bừng. Cậu cư nhiên lại vừa mới..... lại có loại suy nghĩ kỳ lạ đó với môi của sếp!

Cậu vậy mà, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại nảy ra cái ý niệm muốn... chạm vào đôi môi ấy!

Lục Hòa cảm thấy mình đúng là bị điên rồi.

Cố Cảnh l**m môi, ánh mắt âm thầm liếc về phía người thiếu niên đang ngồi ở trong góc phòng, trong đáy mắt ẩn hiện một tầng cảm xúc tối tăm khó đoán.

Bình Luận (0)
Comment