Lục Hòa đi đến phòng trà, pha cho mình một cốc nước lạnh.
Mặc dù trong văn phòng có sưởi, nhưng nước lạnh vừa vào họng, cảm giác lạnh buốt như băng vẫn khiến cả người Lục Hòa rùng mình một cái.
Tuy vậy, hiệu quả của nước lạnh cũng rất rõ ràng. Cái lạnh buốt ấy tựa hồ cũng đã làm đóng băng cả một phần cảm giác nào đó trong người cậu.
Ngay sau đó, cậu rốt cuộc cũng từ từ trấn định lại được thứ cảm xúc đang nóng bức không thể gọi tên vừa rồi khi còn ở trong văn phòng kia.
Cái loại cảm xúc đó thật sự quá đáng sợ. Lục Hòa lần đầu tiên phát hiện thì ra mình còn có thể sinh ra loại phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Cậu đứng yên trong phòng trà một lúc lâu, đợi đến khi bản thân cảm thấy trạng thái gần như đã trở lại bình thường mới định rời đi.
Chỉ là vừa bước ra chưa được mấy bước, ngoài phòng trà liền có người tiến vào.
Thấy rõ người đến là Lan tỷ, Lục Hòa lập tức khựng lại.
"Tiểu Hòa, mười mấy phút trước chị đã thấy em vào phòng trà rồi đấy." Lan tỷ cầm theo ly sứ bước vào, nhìn cậu chớp mắt mà trêu ghẹo, "Sao vậy? Ở trong này lâu như thế, chị còn tưởng là em đã ngủ gật trong đây rồi cơ."
Lục Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giờ này mà em còn ngủ được thì mới là lạ......"
Nhưng Lan tỷ không nghe thấy, lại hỏi tiếp: "Làm gì đấy? Vào phòng trà trốn việc à?"
"Nơi này còn có camera đấy nhé, mà em lại làm việc trong văn phòng giám đốc, trốn việc kiểu này cũng không chuyên nghiệp chút nào đâu......"
Lục Hòa hơi chột dạ, "Em chỉ muốn uống ít nước thôi mà......"
Lan tỷ lập tức phản đòn: "Mười mấy phút, em uống nước theo kiểu nhỏ từng giọt chắc?"
Vừa nói, chị vừa tự pha cho mình một ly cà phê. Phát hiện máy pha sắp hết hạt, Lan tỷ lại đến kệ lấy thêm hạt cà phê đổ vào máy.
"Không có gì thì mau quay lại làm việc đi, lúc nãy Cố tổng cũng vừa ra ngoài một vòng, cả đám trong phòng đều nhìn em như sắp rớt tròng mắt đấy."
Lục Hòa gật đầu, định quay người đi, nhưng lại nghĩ đến mấy ngày gần đây mình thỉnh thoảng lại có vài phản ứng... không quá bình thường, nên liền dừng bước.
Cậu quay đầu lại nhìn Lan tỷ, "Lan tỷ, em muốn hỏi chị một vấn đề."
Lan tỷ lúc này đang cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, mắt không rời màn hình, nói ngắn gọn: "Hỏi đi."
"Gần đây em thường xuyên cảm thấy tim đập nhanh, có lúc còn cảm thấy trong người nóng bừng, em....."
Chưa nói hết câu, Lan tỷ đã ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không đến nỗi như vậy chứ? Em còn trẻ mà đã tim đập nhanh? Chị cũng đâu có thấy em thức đêm tăng ca gì ở công ty đâu......"
Lục Hòa: "......"
"Không phải, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị như vậy thôi, có lúc còn cảm thấy miệng khô lưỡi khô....." Đặc biệt là khi vừa nãy nhìn thấy môi của sếp....., cậu thật sự cảm thấy miệng khô tới mức muốn uống cả một hồ nước.
"Giữa mùa đông lạnh như vậy, sao lại bị nóng mặt với khô miệng được chứ......" Lan tỷ vừa lẩm bẩm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó.
"Chị biết rồi!" Lan tỷ hạ giọng, "Chắc là em đang bị nóng trong người."
Lục Hòa mặt mũi ngơ ngác, "Nóng..... nóng trong?"
"Đúng rồi đấy, chắc chắn là nóng trong. Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Về nhà ép vài ly nước khổ qua uống hạ hỏa là sẽ ổn thôi."
"Người trẻ tuổi đừng tự dọa mình. Như lần trước chị bị cảm mạo, tra mạng thì nó nói có nguy cơ..... bị viêm phổi! Vậy mà giờ chị vẫn khỏe mạnh bình thường đây này."
Nói rồi Lan tỷ cất điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn cậu: "Tóm lại là vừa rồi em trốn ở đây lâu như vậy, chắc là sợ mình bị mắc bệnh gì đúng không? Không có gì đâu, uống nhiều nước vào là được."
Lúc Lục Hòa quay lại văn phòng, trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi: chẳng lẽ dạo này thật sự là mình bị nóng trong thật sao?
Đúng lúc đó, ánh mắt của sếp đang từ bàn làm việc ngẩng đầu lên liếc về phía cậu như đang dò xét. Lục Hòa tưởng hắn sẽ hỏi mình chuyện nào đó, nhưng không, đối phương chẳng nói lấy một câu, chỉ thu ánh mắt về.
Như thể chỉ cần xác nhận cậu vẫn nguyên vẹn quay lại là được.
Tối đó, tại nhà Cố Cảnh.
Tan tầm về, Lục Hòa thật sự nghe lời đi siêu thị mua ít khổ qua. Mùa này khổ qua không vào mùa, mấy quả cậu mua đều là hàng siêu thị.
Về đến nhà, cậu liền nhờ dì Phỉ ép giúp mấy quả khổ qua thành nước.
Sau khi tắm xong, thay đồ ngủ bước ra, thức ăn đã được dọn lên bàn, còn ly nước khổ qua thì được đặt ngay đúng chỗ mà cậu thường hay ngồi, trông hoàn toàn không hề ăn nhập gì với cả bàn cơm đầy đồ ngon kia.
Giọng dì Phỉ từ nhà bếp vọng ra, "Tiểu Lục, tối nay Cố tổng cũng sẽ về ăn cơm đó. Ly nước khổ qua ta đã ép rồi, để ngay chỗ con thường ngồi nhé~"
Lục Hòa nhìn chằm chằm cái ly nước màu xanh rì kia, gương mặt nhăn lại như bị ánh xanh ấy chiếu thẳng vào mặt mà biến sắc.
Cậu đưa cốc lên gần mũi ngửi thử, mùi hương thanh mát tự nhiên giống như cỏ xanh và rau củ khiến Lục Hoà có chút bất ngờ, không ngờ nước khổ qua lại có mùi dễ chịu như vậy.
Cậu cẩn thận thè lưỡi, nhẹ nhàng l**m một tí, chỉ một tí thôi, gương mặt xinh đẹp của thiếu gia nhỏ lập tức nhăn nhó lại không thể giãn ra được.
Lục Hòa với vẻ mặt không chịu nổi đặt cốc nước khổ qua trở lại bàn.
Đắng quá, cậu không thể nuốt nổi.
Cố Cảnh vừa về đến nhà đúng lúc nhìn thấy chú cún con nhà mình đang ngồi trong phòng khách,đối mặt với một ly chất lỏng xanh đen kỳ quái, lè lưỡi ra đau khổ.
Trong nhà rất ấm áp, hắn cởi áo khoác treo lên giá, đi thay dép thoải mái rồi mới vào nhà rửa tay.
Trong phòng khách, Lục Hòa lại nhấp thêm một ngụm nhỏ. Mặt mày khổ sở mà xanh lét cả lên. Cuối cùng cũng hiểu lời "nhấp nhập thức" mà Lan tỷ nói sáng nay là có ý gì, với tốc độ nhấp nhấp kiểu này, chắc phải uống đến sang năm mất.
Suy nghĩ một lúc, Lục Hòa nghiến răng một cái, lấy hết can đảm, ngửa đầu ra "ực ực ực" uống liền một nửa ly.
Cổ cậu thon dài trắng ngần, mỗi động tác nuốt càng khiến đường nét cổ họng nổi rõ, yết hầu nhỏ cũng chuyển động theo.
Nhưng vừa uống nửa ly, Lục Hòa liền nhăn mặt đứng bật dậy, đem phần còn lại để sang một bên. Đầu lưỡi thò ra như bị tra tấn, không mở mắt nổi. Mà đầu lưỡi ấy... giờ đã bị nhuộm một lớp xanh nhạt, pha với màu gốc..... nhìn như kiểu màu lam có sắc tố lỗi vậy.
Cố Cảnh đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn chú cún nhỏ nhà mình đang lè lưỡi đau khổ, ánh mắt hắn ngày một tối sầm.
Biểu cảm này rõ ràng phải là kinh dị, thế mà để lên mặt Lục Hòa lại biến thành đáng thương thế kia.
Cố Cảnh lặng lẽ kìm nén những suy nghĩ đó, cuối cùng cũng bước đến trước mặt Lục Hòa, nhấc cốc nước bị ghẻ lạnh trên bàn lên.
"Cái gì đây?"
Lục Hòa lè lưỡi thở phì phò, biểu cảm khổ như chó con bị dìm nước, vừa nghe thấy giọng của sếp đã lập tức đáp lại mà không cần suy nghĩ: "Nước khổ qua."
Cố Cảnh nhướn mày, "Sao đột nhiên em lại uống nước khổ qua vậy?"
"Dạo gần đây em... bị nóng trong." Nói xong hai câu, Lục Hòa cảm thấy lưỡi mình không còn đắng nữa, nhưng khi nhìn vào nửa cốc nước trên tay của sếp, khuôn mặt cậu lại tiêp tục nhăn nhó.
Cố Cảnh: ?
"Nóng trong?" Hắn nghi hoặc lặp lại.
Lục Hòa không nói gì mà chỉ gật đầu, hiện tại lại càng trông giống một chú cún nhỏ đáng thương hơn.
Cố Cảnh mặt co giật, "....."
Thời gian gần đây, thiếu gia nhỏ đều ăn uống đầy đủ dưới sự giám sát của hắn, nóng trong kiểu gì được chứ?
Đang băn khoăn, hắn lại thấy Lục Hòa kéo tay áo của mình, "Cố tổng, em cũng đã uống được hơn nửa ly rồi, chắc là... hạ hỏa rồi....."
Lục Hòa nhìn cốc nước khổ qua với vẻ chống đối, cậu cảm thấy nếu bắt mình uống hết thứ này, chắc cậu sẽ khóc đến long trời lở đất mất.
Cố Cảnh cảm thấy vừa buồn cười vừa thương. Không hiểu sao thiếu gia nhỏ lại cảm thấy mình bị nóng trong, nhưng hắn nhìn ra được cậu đang rất kháng cự với việc uống hết cái ly này.
Vì thế, hắn liền đưa ly nước đó lên miệng mình ma uống một hơi cạn sạch.
Lục Hòa tròn mắt nhìn Cố Cảnh mặt không biến sắc uống xong cả ly, nếu không phải chính mình đã thử qua, cậu còn tưởng đó là nước lọc vô vị.
"Không... đắng sao?" Lục Hòa hỏi, như không tin vào mắt mình.
Ví muốn giữ cho tiểu thiếu gia một chút thể diện, Cố Cảnh do dự một chút rồi mới nói, "Có chút."
Lục Hòa ngây người. Sếp vừa rồi mặt không đổi sắc mà uống một hơi, vậy mà bây giờ lại nói "có chút đắng" sao?
Nhưng thực ra Cố Cảnh cũng không lừa cậu. Hồi xưa, lúc còn cùng Lục Tiến liều mạng phấn đấu, hắn từng lấy cà phê đen lạnh uống thay nước. Vị giác đã bị tê liệt trước vị đắng từ lâu. Nhưng nước khổ qua này quả thực đắng hơn bình thường, đến chính hắn cũng phải nhíu mày một chút.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của thiếu gia nhỏ, Cố Cảnh bật cười, "Đi ăn cơm thôi."
Sau khi cơm nước xong, Lục Hòa không có việc gì làm. Gần đây ý tưởng thiết kế mới cũng đã hoàn thành, cậu không vào thư phòng nữa mà lăn lên giường chơi trò chơi nhỏ vừa mới tải xuống gần đây.
Phía bên kia, Cố Cảnh vừa tắm xong, trong lúc đang lau tóc thì thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ hắn gọi.
Suy nghĩ một lúc, hắn liền gọi lại.
Bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
"A Cảnh, dạo này con bận lắm sao?"
Nghe thấy câu mở đầu quen thuộc ấy, Cố Cảnh liền đoán được mẹ mình lại sắp vào "vấn đề chính" rồi.
"Vẫn bận." Hắn lạnh nhạt trả lời hai từ.
"Dạo gần đây con có liên lạc với Tiểu Quyên không? Hai đứa như thế nào rồi?" Cố phu nhân đi thẳng vào trọng tâm.
Cố Cảnh nhíu mày, thở dài đầy bất lực, "Mẹ, con và cô ấy thật sự không phải kiểu quan hệ đó. Cô ấy... thích con gái."
Đầu dây bên kia lặng đi một lúc. Một hồi lâu sau, Cố phu nhân lại thở dài, "Cũng phải thôi, mấy cô gái nhỏ ai mà chẳng khiến người ta thích. Con thì mắt cao, lại lạnh nhạt chuyện tình cảm. Mẹ thật sự không biết rốt cuộc là kiểu người thế nào mới chịu ở bên con cả đời đấy."
"Hồi con còn trẻ, mẹ vẫn nghĩ con là thiên chi kiêu tử, đẹp trai, sự nghiệp tốt lại có chí tiến thủ, cảm thấy đến tiên nữ cũng xứng đôi với con. Nhưng bây giờ....." Bà lại thở dài, "Con càng lúc càng lạnh nhạt, người thì càng ngày càng cứng rắn, trong mắt chỉ có công việc. Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, giờ đừng nói là tiên nữ, đến cả những cô gái bình thường mẹ cũng thấy được rồi. Con lại chẳng chịu bỏ chút tâm tư nào tìm một người để có thể sống cùng. Cứ thế này, đến bốn, năm chục tuổi thì ai còn muốn nữa chứ."
Cố Cảnh im lặng lắng nghe, đợi mẹ nói xong mới từ tốn mở lời, "Mẹ, thực ra bây giờ con đã có người yêu rồi."
Đầu dây bên kia im bặt rất lâu, rồi cuối cùng vang lên giọng ngạc nhiên chưa định hình nổi: "Vừa rồi mẹ có nghe nhầm không đó?"
Cố Cảnh cười khẽ, "Không đâu mẹ. Có điều..... người yêu của con, em ấy là con trai."
Cố phu nhân sững người trong giây lát, rồi rất nhanh phản ứng lại: "Con trai cũng được! Miễn là con chịu mở lòng yêu đương là được rồi! Mẹ không quan tâm đối tượng của con là nam hay nữ, mẹ chỉ mong con có người bầu bạn mà thôi."
"Mấy năm nay, mấy chú bác của con cứ nói con quá cứng rắn, tham vọng lại lớn, về sau rất khó tìm được người yêu. Nghe xong mẹ cũng lo lắm....."
"Vậy khi nào con dẫn đứa trẻ đó về cho mẹ gặp mặt?" Cố phu nhân hỏi tiếp.
Cố Cảnh im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng mới đáp, "Sang năm đi mẹ. Cuối năm nay công ty bận quá."
Sang năm, hắn sẽ đưa thiếu gia nhỏ nhà mình về.
Còn phải tìm dịp thích hợp đến gặp mặt người nhà bên đó một chuyến nữa.
Nghĩ đến đây, danh sách WeChat của hắn lại được bật sáng, là Trợ lý Trần nhắn tới.
Sắp ra mắt phụ huynh rồi, việc cầu hôn cũng nên sớm đưa vào lịch trình thôi.