Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 33

Không biết là do tâm lý hay cốc nước khổ qua tối qua thực sự có tác dụng hay không mà sáng hôm sau khi Lục Hòa thức dậy, cậu liền cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn không ít.

Lúc đến công ty thì vẫn còn khá sớm trước giờ làm việc, các đồng nghiệp như thường lệ vẫn túm tụm trò chuyện chuyện nhà cùng với tám chuyện vặt.

Gần đây sắp đến Tết Nguyên Đán, đề tài của mọi người cũng dần chuyển sang kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ.

"Nghe nói chi nhánh khác dịp Nguyên Đán đều tổ chức hoạt động này nọ, chỉ có công ty của chúng ta là phát quà xong cho nghỉ luôn thôi..."

"Chỉ có vào mấy dịp thế này tôi mới cảm thấy Cố tổng nhà mình thật tốt, không bắt tham gia mấy hoạt động chiếm mất thời gian nghỉ, nghỉ là nghỉ thật sự, muốn làm gì thì làm. Tết này tôi còn tính mời nữ thần của tôi đi ăn một bữa nữa đấy."

"Chung Trì, đó là do cậu còn trẻ thôi. Mấy thanh niên bọn cậu tràn trề sức sống, thích mấy hoạt động vui chơi, hẹn bạn bè tụ tập. Chứ như Lan tỷ đây, đến tuổi này rồi, muốn hẹn bạn đi ăn một bữa cơm còn khó, ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng mấy ai rảnh mà ra ngoài chơi được."

"Lan tỷ, chị nói vậy là sai rồi," Người lên tiếng là một cậu nhân viên hơi tròn trịa, cả công ty đều gọi cậu ta là Tiểu Béo, "Người trẻ không phải ai cũng ham ra ngoài chơi đâu, như em đây này, được nghỉ là ở lì trong nhà không ra khỏi cửa luôn."

Cậu ta đeo kính gọng nhỏ, đi làm mang theo túi vải bố, bên trên đính vài chiếc huy chương kim loại nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng chính mấy cái huy chương đó lại khiến cho chủ nhân của chúng say mê như điếu đổ.

Trước đây chị Lan từng hỏi Tiểu Béo: rốt cuộc mấy cái huy chương đó có gì đặc biệt khiến cậu ngày nào cũng gọi "bà xã bà xã" suốt? Tiểu Béo chỉ mỉm cười thần bí, bảo chị không hiểu được đâu.

Quả thật chị Lan không thể nào hiểu nổi, nhưng từ khi biết được những miếng huy chương bằng kim loại trông bình thường kia có giá từ vài chục, vài trăm đến cả nghìn tệ, thậm chí Tiểu Béo còn từng bỏ ra hơn nửa năm tiền lương chỉ để mua một mô hình giới hạn, nhìn ảnh thì cũng chẳng khác gì đồ chơi hoạt hình trẻ con là mấy, thấy Tiểu Béo mê mẩn như vậy, chị chỉ còn biết đứng nhìn từ xa mà ngưỡng mộ thôi.

Thứ này đúng là như thuốc phiện vậy, dính vào rồi là không dứt ra nổi. Chị Lan bật cười: "Em đúng là nên ra ngoài đi chơi nhiều hơn đi, còn trẻ mà trông tinh thần còn tiều tụy hơn cả chị."

Lục Hòa vừa hay đi ngang qua lúc mọi người đang trò chuyện đến đoạn đó. Chị Lan liền quay sang hỏi: "Tiểu Hòa, Tết Nguyên Đán này em định làm gì? Người trẻ như em chắc cũng thích ra ngoài chơi lắm phải không?"

Thật ra hôm nay Lục Hòa vẫn đi cùng Cố Cảnh đến công ty. Lúc này Cố Cảnh đang đi phía trước. Nhưng dạo gần đây mọi người cũng quen rồi. Cố tổng không nói lời nào thì nhìn đúng là có hơi đáng sợ thật, nhưng suy cho cùng hắn cũng chưa từng nói gì gay gắt, mà bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, Cố tổng cũng không phải kiểu người sẽ khiển trách nhân viên vào thời điểm này.Dù sao bây giờ cũng chưa đến giờ làm, nếu Cố Cảnh có muốn răn đe cũng không phải lúc này.
Hơn nữa, bọn họ cũng để ý thấy, trước đây Cố tổng lúc nào cũng đến công ty rất sớm, sớm đến mức khi họ còn chưa tới vị trí làm việc thì hắn đã bắt đầu bận rộn trong văn phòng giám đốc rồi. Trước kia mọi người vẫn luôn bảo Cố tổng nghiêm khắc, nhưng chưa từng có ai chê trách tác phong làm việc của hắn, vì sự nghiêm khắc ấy là không thiên vị, bất kể là nhân viên hay chính bản thân, Cố tổng đều tự đặt ra yêu cầu rất cao với công việc.

Bởi vì ngày thường ít tiếp xúc, nên mọi người vừa kính trọng lại vừa sợ ông chủ này.

Chỉ là mấy ngày gần đây, gần một tháng nay, Cố tổng gần như đều đi làm cùng Lục Hòa. Sau khi quen rồi, mọi người mới nhận ra, hình như Cố tổng cũng không đáng sợ như họ luôn tưởng.

Đặc biệt là có đôi khi buổi trưa ra ngoài ăn cơm tình cờ bắt gặp Lục Hòa, bên cạnh cậu lúc nào cũng là Cố Cảnh. Khi đó, điều khiến mọi người thật sự kinh ngạc nhất chính là Cố tổng - người thường ngày luôn nghiêm khắc khiến ai nấy đều phải sợ hãi, lại có thể mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn và ôn nhu khuyên người bên cạnh ăn nhiều hơn một chút như thế.

Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, mấy đồng nghiệp chỉ biết nhìn nhau, ánh mắt đều mang vẻ khó mà nói thành lời. Có lẽ những lời mà Lục Hòa từng nói với bọn họ trước kia đều là thật, rằng Cố tổng đúng là một người ấm áp, dễ gần nhưng điều đó chỉ đúng với một mình Lục Hòa mà thôi.

Từ đó về sau, mọi người tuy không còn quá sợ hãi Cố tổng như lúc ban đầu, nhưng cũng chỉ là trong thời gian nghỉ ngơi mà thôi. Đến khi vào giờ làm việc, Cố tổng vẫn sẽ quay về là một ông chủ nghiêm khắc, không dễ dãi chút nào.

Trong khu vực làm việc chung, chị Lan vừa hỏi xong, lại có vài người quay sang nhìn về phía Lục Hòa: "Tôi nghĩ kiểu người như Tiểu Hòa chắc cũng không thích ra ngoài chơi đâu, nhưng cũng không phải là kiểu suốt ngày ru rú trong nhà. Nhìn giống kiểu người trẻ tuổi nghiêm túc, dù là đang thực tập cũng sẽ tự giác chạy đến thư viện để trau dồi bản thân hơn."

Nhận được một lượt đánh giá tích cực như vậy, Lục Hòa cũng hơi ngượng ngùng mà khẽ lắc đầu cười: "Em có lẽ sẽ giống anh Tiểu Béo thôi, ở nhà chơi game, lướt video cho qua ngày....."

Không biết là nghe trúng từ nào đó, chị Lan lập tức nhíu mày nhảy dựng lên: "Đừng! Em đừng học theo Tiểu Béo. Em xem nó kìa, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị 'bà xã' trong game hút cạn cả rồi. Em mà cũng thành ra cái dạng ấy, tới lúc đó mặt mũi tiều tụy quay lại công ty làm việc, chị còn không dám nhận ra đấy!"

Bước chân của Cố Cảnh phía trước cũng khựng lại một chút, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng rõ ràng là hắn có khựng lại, rồi rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tiếp tục bước đi, cũng không có ai để ý đến khoảnh khắc hắn vừa thoáng thất thần ấy.

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng điệu đầy phẫn nộ của Tiểu Béo: "Lan tỷ!"

Rồi là giọng nói hối lỗi của chị Lan: "Tiểu Béo, em đừng kích động, chị không có ý đó... tan làm rồi chị sẽ dẫn em đi mua thêm một 'bà xã' mới... được không?"

Lục Hòa cúi đầu khẽ bật cười, rồi đi theo sếp cùng bước vào văn phòng.

"Nguyên Đán thật sự định ở nhà chơi điện thoại sao?"

Vừa mới đóng cửa văn phòng xong, Lục Hòa liền nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của sếp vang lên từ phía sau.

Cậu chớp mắt, thành thật trả lời: "Thời gian rảnh em đa phần đều thích ở nhà ạ."

Cố Cảnh biết điều đó. Từ khi cậu thiếu gia nhỏ này chuyển sang ở cùng hắn, hắn đã âm thầm để tâm đến rồi.

Ngoại trừ hai lần trước dẫn cậu ra ngoài công tác, thêm một lần đi xem triển lãm trang sức, thì gần như mỗi kỳ nghỉ khác, thiếu gia nhỏ đều chỉ quanh quẩn ở trong nhà.

Nếu không ở thư phòng vùi đầu thiết kế trang sức, thì cũng nằm trong phòng lướt điện thoại, hầu như chẳng có lấy chút hứng thú nào để bước chân ra khỏi cửa.

Có lần vào một dịp nghỉ dài, hắn đã từng đề nghị cậu nên ra ngoài gặp gỡ bạn bè nột chút, đừng suốt ngày ở nhà như thế, dễ sinh ra áp lực. Nhưng khi đó, thiếu gia nhỏ chỉ nói bạn bè phần lớn đều ở nước ngoài, nên xin miễn cho lời khuyên này, rồi vẫn tiếp tục nằm ở nhà qua hết kỳ nghỉ.

Cố Cảnh mím môi, trong đầu lại bất chợt hiện lên câu nói trước kia Lục Tiến từng nói với mình: thiếu gia nhỏ bình thường không thích ra ngoài, nhờ hắn nếu có cơ hội thì dẫn cậu đi chơi nhiều một chút.

Ánh mắt hắn khẽ lóe lên, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Kết quả là, từ sáng sớm, trợ lý Trần đã nhận được một tin nhắn từ sếp tổng:

Cố tổng: Gần đây có hoạt động nào phù hợp cho người hay ở lì trong nhà ra ngoài thư giãn không?

Trợ lý Trần: ".....?"

Giữa cái mùa lạnh thấu xương này, đừng nói là người, ngay cả động vật cũng chỉ muốn cuộn mình trong ổ mà ngủ đông, thì lấy đâu ra cái hoạt động nào hợp để người ta ra ngoài thư giãn?

Không có! Trợ lý Trần vô cùng chắc chắn mà gật đầu trong lòng, mùa này chẳng có hoạt động nào thích hợp hơn ở nhà ngủ nướng cả.

Nhưng người hỏi là Cố tổng, anh ra có thể trả lời như vậy hay sao?

Không dám!

Thế là Trợ lý Trần mở app màu đỏ nọ, gõ tìm kiếm: "Hoạt động mùa đông thích hợp thư giãn ngoài trời".

Tìm một hồi, thật sự anh ta đã lục ra được kết quả.

Anh ta gửi cái thiệp giới thiệu cho sếp, kèm dòng tin nhắn:

Trợ lý Trần: Cố tổng, ngài xem thử xem biệt thự suối nước nóng này thế nào?

Cố tổng: Được.

Cố tổng: Giúp tôi đặt trước, hai người.

Trợ lý Trần: OK.jpg

Sau đó, Cố Cảnh không nói thêm một lời, trực tiếp chuyển tiếp hình ảnh của suối nước nóng cho Lục Hòa.

Lúc đó Lục Hòa đang xem video, thấy thông báo liền nhấn mở. Nhưng sau khi nhìn xong, cậu lại như rơi vào sương mù, chỉ thấy phía trên hiện lên dòng tin nhắn không thể hiểu nổi.

Lsla: ⊙_⊙?

Sếp cực kỳ tốt: Tết Nguyên Đán có muốn đi tắm suối nước nóng không?

Lsla: Nhưng em không tính đi ra ngoài......

Sếp cực kỳ tốt: Anh muốn đi, em đi cùng anh nhé?

Lục Hòa nhìn dòng cuối cùng do sếp gửi, lúng túng chớp chớp mắt.

Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn sang người đang ngồi sau bàn làm việc. Cố Cảnh hơi cúi đầu nhìn điện thoại, từ góc độ này Lục Hòa không thể thấy rõ được biểu cảm trên mặt của hắn.

Nhưng khi liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, cậu lại cảm thấy được rõ sự khác biệt rất lớn giữa tin nhắn đó và hình ảnh của sếp, như thể tin nhắn đó không phải do sếp gửi vậy.

Lục Hòa ngẩn người mất một lúc. Cuối cùng, vẫn là chậm rãi gõ chữ trả lời.

Lsla: Được, em sẽ đi với anh.

***

Đến chạng vạng lúc tan tầm, Lục Hòa đang định về nhà như thường lệ thì đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước Trương Công Tượng có hẹn cậu bớt chút thời gian để qua nghiệm thu chiếc khuy áo kia, thế là bước chân liền khựng lại.

"Cố tổng." Cậu đi đến trước mặt Cố Cảnh, "Hôm nay em muốn qua chỗ bạn một chuyến, tối nay có thể sẽ không về sớm được....."

Nói xong, Lục Hòa lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao cậu phải báo cáo lịch trình của mình với sếp chứ?

Trước đây mỗi lần qua chỗ Trương Công Tượng, cậu đều là tự đi, không phải cũng chẳng cần nói với ai sao? Vì sao lần này lại phải đặc biệt nói với Cố Cảnh?

Cậu đang suy nghĩ, thì người đàn ông trên bàn làm việc kia ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Bạn? Bạn nào? Đi làm gì?"

Tư duy vừa mới lóe lên một chút, nhưng ngay khi nghe thấy giọng thủ trưởng của sếp, tất cả dòng suy nghĩ của Lục Hòa liền lập tức "tạch" một tiếng mà ngắt đoạn.

Nghe một loạt câu hỏi của sếp, Lục Hòa cũng thấy lạ. Cậu chớp mắt, đáp: "Là một người bạn cũ, lần trước anh đến đón em, em đang ở cửa hàng của anh ấy. Không làm gì đâu ạ, chỉ là đến xem thành phẩm thiết kế thôi."

Nếu khâu nghiệm thu đạt yêu cầu, cậu có thể mang đôi khuy áo đó về.

Cố Cảnh im lặng một lúc, lại hỏi: "Tối nay không về sớm được..... vậy khoảng mấy giờ sẽ về đến nhà?"

Lục Hòa đáp: "Chuyện đó... em cũng không chắc nữa." Nếu nghiệm thu suôn sẻ thì sẽ xong sớm, còn không thì có thể sẽ phải cùng Trương Công Tượng phân tích lại vấn đề thêm một lúc.

Thấy giữa hai hàng lông mày của Cố Cảnh đã thấp thoáng dấu hiệu đè nén cảm xúc, Lục Hòa vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng em sẽ cố gắng về sớm. Nếu tối nay anh có về nhà ăn cơm thì không cần đợi em đâu."

Nói xong, cậu xoay người định rời đi thì nghe thấy phía sau gọi lại một tiếng: "Đợi đã."

Lục Hòa quay đầu lại, không hiểu chuyện gì. Vẫn còn đang nghi hoặc thì thấy Cố Cảnh bước đến, lấy từ giá treo áo bên cạnh xuống một chiếc khăn quàng cổ màu vàng cam nhạt.

Cố Cảnh đi tới trước mặt cậu, cử chỉ vô cùng cẩn thận quàng chiếc khăn lên cổ Lục Hòa, quấn kín lại, sau đó chỉnh lại cho ngay ngắn.

"Bên ngoài lạnh, nhớ về sớm một chút."

Rồi đưa tay nhẹ nhàng véo má của cậu: "Anh sẽ đợi em ở nhà."

Cảm giác ấm áp từ bàn tay sếp lưu lại trên mặt, khiến Lục Hòa hơi giật mình. Cậu thậm chí còn cảm nhận rõ được lòng bàn tay của sếp có chút thô ráp.

Lục Hòa hít một hơi thật nhẹ, hơi thở bị giữ lại trong chiếc khăn, khiến cậu nhất thời không phân biệt được nổi mặt mình đỏ bừng là do vừa rồi bị chạm vào hay là do đang ở trong lớp khăn kín ngột ngạt.

Đến khi cậu hoàn hồn lại thì bàn tay ấm áp ấy đã rời khỏi má của mình, vòng lên đầu nhẹ nhàng xoa tóc cậu: "Đi đi."

Lục Hòa ngơ ngác bước ra khỏi văn phòng, lúc đi ngang khu vực làm việc chung còn nghe thấy vài đồng nghiệp chào hỏi, nhưng đầu óc lúc ấy cứ như bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không nhớ mình có đáp lại hay không, chỉ biết rảo bước ra khỏi công ty.

Gió lạnh bên ngoài đột ngột ập vào khiến đầu óc choáng váng của cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

Lúc này, trên cổ cậu đang quấn chiếc khăn mà sếp vừa đích thân khoác lên, trên đó còn vương lại mùi hương nhàn nhạt rất đặc trưng của hắn.

Trước đó Lục Hòa đã biết trên người sếp có mùi hương hơi lạnh, lại pha chút mát mẻ dễ chịu. Cậu có thể cảm nhận được loại hương này, nhưng lại không thể nói chính xác được đó là mùi gì, vì dường như không có thứ gì có thể thay thế hay mô phỏng giống hệt như nó được.

Sau khi lên xe, Lục Hòa liền vùi nửa khuôn mặt mình vào khăn quàng cổ, như thể sa vào trong mùi hương ấy.....
+

.....cũng giống như cảm giác giờ phút này, sếp đang âm thầm ôm lấy cậu vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment