Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 34

Đúng như dự kiến, hai chiếc nút tay áo đó quả nhiên nghiệm thu thành công mỹ mãn. Kỹ nghệ nhiều năm của Trương Công Tượng cùng với tay nghề tinh xảo đã làm ra đôi khuy tay áo đẹp đến mức có thể gọi là kiệt tác.

Nhìn đôi khuy tay áo tinh xảo trước mặt, Lục Hòa hài lòng khẽ cong khóe môi.

Phần chính của khuy tay được thiết kế theo kiểu nút tròn truyền thống, viền khuy được bao quanh bởi hai con rắn nhỏ sống động, đầu to đuôi nhỏ. Thân rắn được viền những viên đá quý màu đỏ sẫm như máu chim bồ câu, các viên hồng ngọc ấy từ đầu rắn hướng về đuôi mà dần to lên, còn ngay chính đỉnh đầu rắn lại khảm một viên demantoid hình vuông.

Hai con rắn ấy đầu rắn đuổi theo đuôi rắn của con kia, vòng quanh viên đá tsavorite ở chính giữa, bao bọc lại thật chặt.

Tỷ lệ của viên tsavorite này thực sự quá hoàn hảo, màu sắc là màu xanh Kazanii đậm được yêu thích nhất, hơn nữa viên đá này được cắt gọt hoàn mỹ, tinh thể trong suốt, ánh lửa rực rỡ, chỉ cần nhẹ nhàng lắc một chút là cả chiếc nút tay áo lập tức trở nên rực rỡ bắt mắt, tản ra một vẻ đẹp hoang dại xen lẫn lãng mạn.

Lục Hòa có thể tưởng tượng ra được cảnh sếp đeo cặp nút tay áo này vào sẽ hợp đến mức nào.

Cậu còn đang tỉ mỉ quan sát hai chiếc nút, sau khi xác nhận đúng như mong muốn, không nhịn được mà tán thưởng với Trương Công Tượng: "Anh Trương, tay nghề của anh cũng quá điêu luyện rồi!"

Trương Công Tượng cười híp mắt đi tới gần: "Thiết kế của tiểu thiếu gia và khâu lựa chọn nguyên liệu đều rất tốt, bằng không cũng không đạt được hiệu quả đẹp như thế này."

Lục Hòa cẩn thận thu lại hai chiếc nút tay áo, liền nghe Trương Công Tượng nói: "Tiểu thiếu gia định tặng nó cho người kia sao? Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, làm quà tặng có vẻ cũng rất hợp."

Lục Hòa gật đầu: "Có lẽ sẽ tặng vào dịp Tết Nguyên Đán" Nói xong, cậu lại lấy ra bản thiết kế chiếc nhẫn đưa cho Trương Công Tượng xem.

Sau khi xem xong, Trương Công Tượng lại nở nụ cười: "Tiểu thiếu gia, chiếc nhẫn này cũng là muốn tặng cho người kia phải không?"

Lục Hòa không chút do dự: "Ừm, tôi đã lên kế hoạch cho bản thiết kế này cũng được một thời gian rồi, kích thước làm cỡ 23, anh xem có làm được không."

Trương Công Tượng nhìn nó hồi lâu mới đáp: "Có thể làm được, nhưng thời gian chế tác sẽ tương đối lâu, cái này cậu lại còn muốn khảm đá viền toàn bộ, chẳng phải là đang kiểm tra tay nghề của Trương Công Tượng tôi đây sao?"

Lục Hòa ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vất vả cho anh rồi, chi phí chế tác không thành vấn đề, chỉ cần có thể đạt được hiệu ứng như thế này là được rồi."

"Chiếc nhẫn này nếu làm bình thường thì cũng không cần bao nhiêu thời gian, nhưng nếu phải khảm viền đá thì chắc phải sang năm mới có thể nghiệm thu được."

Lục Hòa vội nói: "Không sao, thời gian đều không thành vấn đề, khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ ở trong nước... đi làm."

Lại một lần nữa nghe thấy từ "đi làm" từ miệng vị tiểu thiếu gia này, Trương Công Tượng không nhịn được mà bật cười ha hả.

Sau khi trò chuyện thêm với Trương Công Tượng một hồi, Lục Hòa mới thu xếp quay về nhà.

Trên đường về, cậu cứ liên tục mở chiếc hộp quà ra, nhìn đi nhìn lại đôi khuy măng sét lấp lánh bên trong, vừa xem vừa tưởng tượng tới dáng vẻ của sếp khi nhận được món quà này sẽ như thế nào.

Cậu dự định sẽ tặng vào dịp Nguyên Đán, cho nên sau khi về đến nhà liền cẩn thận đặt hộp quà vào trong phòng mình.

Cố Cảnh hôm nay cũng ở nhà. Mấy ngày gần đây hắn không quá bận, thường xuyên về nhà ăn cơm cùng Lục Hòa.

Lục Hòa làm như không có chuyện gì xảy ra, sau khi đặt hộp quà cẩn thận vào phòng thì nhanh chóng ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Những ngày bình thường trôi qua vẫn y như cũ, nhưng không biết có phải là vì đang mong ngóng được tặng món quà kia hay không mà Lục Hòa càng lúc càng chờ mong Tết Nguyên Đán đến thật nhanh.

Rốt cuộc, nửa tháng sau, thời gian cũng nhảy đến dịp Tết Nguyên Đán.

Sáng hôm đó, Lục Hòa vô cùng phấn khích, vừa mới thức dậy, còn chưa kịp thay áo ngủ đã hào hứng chạy ra khỏi phòng.

Vì đang trong kỳ nghỉ nên Cố Cảnh không cần đến công ty, nhưng sáng nay hắn có một cuộc họp trực tuyến với cấp trên nên không vội ra khỏi phòng, định ở trong phòng tham dự xong rồi mới ra ngoài.

Đến khi cuộc họp sắp kết thúc thì cửa phòng hắn bỗng vang lên tiếng gõ.

Cố Cảnh đeo tai nghe, đứng dậy ra mở cửa.

Giờ này còn đến gõ cửa phòng hắn, không cần đoán cũng biết là ai.

Quả nhiên, đứng ngoài cửa chính là vị thiếu gia nhỏ nhà hắn. Lúc này cậu trông vô cùng vui vẻ, đôi mắt hơi cong cong, trong con ngươi tròn tròn ngập ánh sáng, nụ cười tươi tắn đầy sức sống, tay còn giơ lên một chiếc hộp quà màu đen.

"Cố tổng, chúc mừng năm mới!"

Cố Cảnh có hơi bất ngờ, trong khoảnh khắc liền khựng lại không phản ứng.

Tiểu thiếu gia nhà hắn thấp hơn hắn đến nửa cái đầu, hơn nữa áo ngủ cậu mặc lúc này còn được cài nút hờ hững, phần trước ngực lộ ra một mảng trắng tuyết, xương quai xanh tinh xảo, còn có một nốt ruồi nhỏ nổi bật rõ ràng ngay phía trên.

Yết hầu Cố Cảnh vô thức chuyển động.

"Cố tổng, đây là quà tặng năm mới của em tặng anh!" Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm mà không đáp lời, Lục Hòa liền to giọng nhắc lại.

Có thể vì đã mong chờ ngày hôm nay từ lâu nên giờ phút này cậu trông vô cùng phấn khích. Nếu biến thành một chú cún con thì e rằng cái đuôi sau lưng đã vẫy liên hồi rồi.

Âm thanh của cậu cuối cùng cũng đã kéo Cố Cảnh trở lại với thực tại. Cúi đầu nhìn xuống, hắn mới phát hiện ra thiếu gia nhỏ này còn chưa mang giày, chân trần mà chạy đến tận đây.

Cố Cảnh khẽ thở dài một hơi, không nhận lấy chiếc hộp quà màu đen kia.

Lục Hòa còn đang nghi hoặc, ngay giây tiếp theo đã bị sếp vòng tay qua ôm ngang hông nhấc bổng lên.

Cậu chỉ kịp vòng tay ôm lấy cổ đối phương, miệng vẫn chưa ngừng nói: "Cố tổng, anh không tò mò em tặng anh cái gì sao?"

"Em chờ mãi mới đến được ngày hôm nay, đoán xem là gì nào?"

Cố Cảnh bật cười khẽ hai tiếng, ôm người đặt xuống giường của mình rồi mới lên tiếng: "Tò mò thật, đó là gì thế?"

Lục Hòa ngồi trên chiếc giường mềm mại, giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ở trong này nè! Anh mau đoán xem đó là gì đi?"

Cố Cảnh xoay người đi về phía tủ quần áo. Lúc đầu hắn không nhìn kỹ hộp quà, nhưng cũng lướt qua một chút, trông như kiểu hộp đựng khuyên tai hiện đại, nhưng nếu là vòng tay thì hộp lại có chút nhỏ.

"Là khuyên tai sao?" Hắn đoán. Nhưng vấn đề là, hắn đâu có đeo khuyên tai.

Hắn mở ngăn tủ lấy một đôi tất mới, quay trở lại giường thì đã nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của thiếu niên vang lên: "Thiếu chút nữa là đúng rồi, là một đôi!"

Cố Cảnh đi đến mép giường, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Lục Hòa, sau đó quỳ một gối xuống, một tay đỡ lấy bàn chân thon dài đặt ở mép giường của cậu, tay kia cẩn thận đỡ lấy mắt cá chân trắng nõn rồi giúp cậu đi tất vào.

Lúc này Lục Hòa mới nhận ra vừa rồi mình phấn khích quá mức, quên luôn cả việc mang giày, nhưng giờ phút này toàn bộ sự chú ý của cậu lại đổ dồn vào chiếc hộp quà, đến khi được đeo chiếc tất còn lại, vẫn chưa thôi nói: "Cố tổng, anh không muốn đoán thử thêm lần nữa sao?"

"Nút tay áo à?" Cố Cảnh thong thả hỏi sau khi đã mang tất cho cậu xong.

Lục Hòa lập tức nhảy phốc xuống giường: "Đúng rồi! Anh đoán trúng rồi!"

Cố Cảnh mỉm cười, không nói rằng mình đã từng thấy cả đống bản thiết kế nút tay áo nháp trong thư phòng mấy hôm trước.

Chỉ thấy Lục Hòa nhanh chóng mở chiếc hộp nhỏ kia, để lộ ra một đôi khuy măng sét sáng lấp lánh bên trong.

Cố Cảnh nhìn đôi khuy ấy mà không khỏi sững sờ.

Cặp đá tsavorite với ánh lửa tuyệt đẹp được mài thành hình tròn trơn bóng, dưới ánh sáng tự nhiên tỏa ra hào quang chói mắt, theo cử động khẽ khàng của thiếu niên, ánh sáng ấy lại phản chiếu vô cùng lung linh.

Quả thật là một đôi khuy măng sét rất đẹp. Cố Cảnh dám khẳng định đây là món khuy tay áo khiến hắn vừa ý nhất từ trước tới nay.

Lục Hòa cười tít mắt nhìn hắn: "Anh có thích không? Đây là do em đặc biệt thiết kế riêng cho anh đó."

Cố Cảnh gật đầu: "Thích, rất thích. Cảm ơn, bảo bối."

Lại là cách gọi này. Mỗi lần nghe thấy, Lục Hòa đều cảm thấy như có dòng điện nhỏ chạy khắp người, khiến đầu óc, trái tim, thậm chí toàn thân cậu đều run lên theo đó.

Rõ ràng người khác gọi cậu là "bảo bối" cậu cũng đều không có cảm giác gì, chỉ có sếp, chỉ có khi giọng nói dễ nghe ấy của sếp cất lên gọi cậu như vậy, cậu mới cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu vội vàng nói tiếp: "Hay là anh thay áo sơ mi trước đi, thử đeo xem vào sẽ như thế nào?"

Chỉ là lời vừa dứt, cậu liền thấy cấp trên giơ ngón trỏ đặt bên môi, làm động tác ra hiệu giữ im lặng.

Lục Hòa không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, im miệng không nói nữa.

Giây tiếp theo, Cố Cảnh quay lại bàn làm việc, bật micro trong cuộc họp trực tuyến, nói vài câu.

Lục Hòa nghe một lát mới phản ứng lại, hóa ra sếp lúc này vẫn đang họp.

Nhưng chẳng bao lâu sau, đối phương đã tháo tai nghe xuống, lại một lần nữa đi về phía mép giường, vẻ mặt như thể công việc trong tay đã được xử lý xong.

"Em có làm phiền anh làm việc không?" Lục Hòa ngồi trên giường hỏi.

"Không sao." Cố Cảnh vừa cười vừa xoa đầu cậu, rồi nói tiếp: "Để anh đi thay áo sơ mi."

Lục Hòa gật đầu, liền thấy sếp đi tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơ mi trắng. Hắn không vào trong phòng tắm mà đứng quay lưng về phía Lục Hòa, cởi áo ngủ trên người ra.

Lục Hòa nhìn chằm chằm vào đường nét cơ bắp đẹp đẽ sau lưng của người đàn ông, mắt từ từ trợn to.

Thân hình của cấp trên thật sự rất đẹp, sau khi cởi áo ngủ thì càng dễ thấy hơn. Vai rộng eo thon, cơ bắp tuy không cuồn cuộn nhưng từng khối lại vô cùng rõ ràng. Khi hắn vươn tay làm động tác gì đó, những đường cơ trên vai lưng cũng theo đó mà căng lên, như dây cung đang giương sẵn chờ bắn, tràn ngập sức mạnh hoang dại.

Lục Hòa lúng túng nuốt nước miếng.

Cậu... cậu cảm thấy sếp thật sự rất gợi cảm, giống như viên tsavorite đến từ sa mạc, tràn đầy dã tính và lãng mạn. Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên trong đầu cậu đã khiến bản thân cậu có chút kinh ngạc.

Chính cậu cũng không hiểu được vì sao lại cảm nhận được sức mạnh hoang dại từ một người điềm tĩnh, chừng mực như cấp trên.

May mà chẳng bao lâu sau, chiếc sơ mi trắng đã che đi hình ảnh khiến người ta phải sục sôi máu nóng ấy. Lục Hòa hít sâu một hơi, cố gắng để khiến bản thân trông không quá căng thẳng.

Ngay sau đó, sếp bắt đầu cài cúc áo sơ mi, từng nút từng nút một, rồi bước về phía của cậu.

Không gian quá yên tĩnh, Lục Hòa có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, nhịp đập như thể hòa vào bước chân của người đàn ông đang tiến lại gần:

"Thình thịch— thình thịch—"

Cho đến khi sếp đứng trước mặt cậu, nghi hoặc hỏi một câu: "Sao vậy?"

Lục Hòa lúc này mới giật mình nhận ra, cậu biết gò má của mình đang trở nên nóng bừng, cũng biết trạng thái hiện tại của bản thân không ổn, liền vội nói: "Không có gì, để em đeo đôi khuy tay này giúp anh."

Nói rồi vội cúi đầu xuống, lật đật lấy khuy măng sét trong hộp quà ra.

Cố Cảnh nhìn biểu hiện này của cậu liền biết cậu đang xấu hổ.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, dạo gần đây thiếu gia nhỏ này sao lại dễ thẹn thùng đến vậy, rõ ràng trước kia từng dũng cảm theo đuổi hắn, tình cảm cũng bộc lộ rõ ràng như vậy, sao giờ lại như con mèo nhỏ thế này?

Khuy tay xuyên qua bốn lỗ trên ống tay áo, cuối cùng "tách" một tiếng khóa lại. Sau khi đeo xong cả hai chiếc, Lục Hòa lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Cảnh bằng ánh mắt si mê.

Đẹp quá, quá hợp..... Nếu lúc này ánh mắt của sếp có thêm một chút hung dữ nữa thì sẽ càng hoàn hảo hơn. Nhưng cho dù là dáng vẻ dịu dàng như bây giờ thì vẫn cực kỳ mê người.

Cố Cảnh thấy bộ dạng ấy của cậu, tâm tình liền tốt hẳn lên, cười hỏi: "Đẹp không?"

Lục Hòa gật đầu lia lịa: "Đẹp lắm, rất hợp."

"Là do bảo bối thiết kế đẹp nên đeo lên mới đẹp như vậy đấy." Cố Cảnh lại trêu cậu một câu.

Lần này thì Lục Hòa thật sự ngồi không yên nữa. Cậu bật dậy, cười gượng hai tiếng rồi chạy về phía cửa. Đang định đi thì lại nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại ấp úng giải thích: "Em nhớ ra lát nữa còn phải đi ngâm suối nước nóng với anh, em về rửa mặt trước đã."

Nói xong liền nhảy tót đi mất như một con thỏ.

Cố Cảnh: "......" Dạo này thật sự không chịu được trêu chọc sao?

Cúi đầu nhìn xuống phản ứng thường ngày của mình vào buổi sáng, Cố Cảnh cũng bất đắc dĩ mà cười khẽ, rồi cũng bước vào phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment