Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 35

Mặc dù hôm nay hai người thực sự sẽ đi tắm suối nước nóng, nhưng cả hai đều không vội. Lục Hòa thậm chí còn thong thả ở nhà gọi video cho Trương Công Tượng, trao đổi về tiến độ chế tác chiếc nhẫn cùng một số chi tiết cần xử lý.

Mãi đến hơn 10 giờ sáng, Lục Hòa mới thu dọn xong hành lý gọn gàng và xuất hiện ở phòng khách. Cố Cảnh một tay cầm lấy túi hành lý, một tay nắm lấy tay cậu đi ra khỏi cửa.

Biệt thự suối nước nóng mà trợ lý Trần đã đặt nằm ở vùng ngoại ô.

Hôm nay Cố Cảnh cũng cho anh ta nghỉ phép, vì vậy lần đi nghỉ ở biệt thự suối nước nóng này là do Cố Cảnh đích thân làm tài xế.

Suốt dọc đường đi, Lục Hòa ngồi ở ghế phụ lặng lẽ nghe nhạc, nghe một hồi cảm thấy hơi buồn ngủ, liền dựa đầu vào ghế mà lim dim thiếp đi. Tới gần điểm đến, cậu mới lơ mơ tỉnh lại.

Trợ lý Trần đã thuê trọn cả khu biệt thự suối nước nóng từ trước, cho nên khi bọn họ đến nơi, không gian xung quanh yên tĩnh gần như không có một chút tiếng động nào, vừa đúng với sở thích của Lục Hòa.

Gần đến trưa, sau khi vào biệt thự, hai người cũng không vội đi ngâm suối nước nóng mà chọn đi dùng bữa trước.

Thực đơn đã được trợ lý Trần sắp xếp từ trước, các món ăn phần lớn đều là đặc sản nhưng hầu hết các món đều có vị cay nồng, hoặc là sẽ có hơi nhiều dầu mỡ, chỉ có vài món thanh đạm.

Lục Hòa trong khoảng thời gian gần đây đã quen ăn những món thanh đạm dưới sự giám sát của sếp nên hiện tại cậu cũng theo bản năng mà gắp mấy món nhẹ bụng kia.

Cố Cảnh liếc nhìn các món ăn trên bàn, hơi cau mày gọi nhân viên phục vụ đến nói vài câu gì đó. Sau cùng người kia liền gật đầu, liếc nhìn Lục Hòa một cái rồi rời đi.

Tuy mấy món ăn không mấy hợp khẩu vị nhưng Lục Hòa cũng không đổi sang món khác. Trước kia Cố Cảnh đã dặn cậu khi ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, như vậy dạ dày sẽ dễ tiêu hóa hơn.

Ăn xong, cậu bắt đầu sốt ruột muốn đi ngâm suối nước nóng.

Nhưng Cố Cảnh vẫn bắt cậu nghỉ ngơi một chút. Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi yên hơn mười phút rồi mới về phòng thay đồ bơi.

Sau khi thay xong, cậu chọn một bồn riêng tư hơn để ngâm mình. Khi Cố Cảnh thay đồ rồi bước vào đã thấy Lục Hòa đã ngâm mình trong bể nước nóng.

Bể không quá lớn, Lục Hòa chỉ mặc một chiếc quần bơi đen, để lộ ra làn da trắng ngần giờ đã ửng hồng vì hơi nóng. Cậu thả lỏng người, lim dim mắt thư giãn.

Mực nước chỉ tới ngang ngực, làn da trắng nõn của thiếu niên được nước ấm nhuộm lên một tầng hồng nhạt, khuôn mặt cũng đỏ ửng đầy sức sống.

Khung cảnh mùa đông ở ngoại ô yên tĩnh đến lạ, mọi cảnh vật đều phảng phất như bị thời gian dừng lại. Trong làn nước suối nóng mờ ảo hơi sương, chỉ có thiếu niên với làn da trắng hồng đang yên lặng ngâm mình trong đó, hơi nước quấn quanh tạo thành một lớp lụa mỏng mông lung, khiến cậu trông như một tinh linh lạc giữa chốn tiên cảnh trầm mặc.
Bất kỳ ai chứng kiến cảnh tượng này cũng sẽ không kìm được mà nín thở, không nỡ phá vỡ bức tranh yên bình và đẹp đẽ ấy.

Cố Cảnh đứng sững một lúc, cho đến khi ánh mắt dần phủ một tầng u ám sâu thẳm, hắn khẽ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra lại trở về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Cố Cảnh bước đến bên bồn, Lục Hòa nghe thấy tiếng động liền mở mắt nhìn ra thì thấy sếp đang im lặng mà nhìn chằm chằm vào mình.

Thực ra tuy cậu đã thấy được phần thân trên trần của sếp nhiều lần, nhưng mỗi lần đó lại đều khiến mặt cậu trở nên đỏ bừng. Lần này ánh mắt cậu từ từ dời xuống, đến khi dừng lại ở một vị trí nào đó thì cả người bỗng nhiên cứng đờ trong chớp mắt.

Đôi mắt khẽ mở to, phản ứng lại rồi thì giống như một chú cún nhỏ hoảng hốt, vội vã dời ánh nhìn đi nơi khác.

Thật... thật sự rất đáng sợ.

Nhiệt độ suối nước nóng có phải đã đột nhiên tăng lên không? Nếu không vì sao cậu lại cảm thấy toàn thân nóng ran thế này?

Cố Cảnh dường như chẳng nhận ra được phản ứng của cậu, hắn chậm rãi bước vào bồn, cuối cùng nằm nửa người ngay bên cạnh Lục Hòa.

Lục Hòa: "......"

Không hiểu sao, trực giác lại mách bảo cậu rằng khoảng cách của cậu với sếp lúc này quá gần, trông cực kỳ nguy hiểm!

Cậu gượng cười chào: "Cố tổng, anh cuối cùng cũng đến rồi," vừa lặng lẽ dịch người qua bên cạnh, cố gắng kéo giãn khoảng cách với sếp.

Cố Cảnh cũng để ý thấy hành động này của cậu nhưng chỉ hơi nhíu mày, chẳng nói gì thêm.

Dù không hiểu tại sao, nhưng dạo này thiếu gia nhỏ nhà hắn rất dễ xấu hổ.

Cho đến khi Lục Hòa di chuyển sang phía đối diện, cách hắn cả một bể nhỏ.

Cố Cảnh: "......."

Hắn không nhịn được nữa mà hỏi: "Sao dạo này da mặt em lại mỏng như vậy?"

Lục Hòa vừa lùi lại một bước thì giật mình trước câu hỏi bất ngờ của sếp. Cậu ngớ người không hiểu tại sao liền "hả?" một tiếng.

Mãi sau mới vỡ lẽ ra được, cậu chợt nhận ra ý nghĩa ẩn sau câu hỏi đó. Ban đầu, Lục Hòa chỉ muốn giữ khoảng cách với sếp để tránh bị phát hiện ra trạng thái bất thường của mình khi tiếp xúc gần.

Nhưng dường như cậu đã quên mất một điều hiển nhiên: cả hai người bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa sếp của cậu rõ ràng là thẳng. Việc cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng vốn là chuyện bình thường. Cử chỉ né tránh của cậu chỉ càng khiến đối phương nghĩ rằng cậu đang ngại ngùng mà thôi.

Đứng trước hai lựa chọn hoặc là chứng minh mình không xấu hổ, hoặc là thẳng thắn thừa nhận khiến Lục Hòa có chút ấp úng: "Có chút ạ."

Cố Cảnh: "......"

Hắn không hỏi thêm nữa, xấu hổ thì cứ xấu hổ vậy, chắc một thời gian nữa chú cún bạo dạn thẳng thắn ngày xưa sẽ trở lại thôi.

Hai người cùng ngâm mình trong suối nước nóng, tận hưởng dòng nước ấm lưu thông kinh mạch, ngâm được một lúc, Lục Hòa thoải mái đến mức lim dim mắt, nhìn như giây tiếp theo sẽ có thể ngủ quên luôn trong bồn.

Một lát sau bị hơi nóng làm cho tỉnh táo hơn, trán rịn mồ hôi mỏng, Lục Hòa đứng dậy nói: "Em đi uống chút nước hạ nhiệt một chút, lát nữa sẽ quay lại ngâm tiếp."

Nghe vậy, Cố Cảnh cũng đứng lên theo, hắn cũng cần nghỉ ngơi một lát.

Hai người cứ vậy thay phiên ngâm một lúc rồi nghỉ một lát, sau vài lần như thế, Lục Hòa bắt đầu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đầu óc cũng có chút choáng váng. Da cậu vốn trắng, sau khi ngâm nước nóng thì cả người đều đã ửng hồng.

Tuy có chút choáng váng, nhưng tổng thể vẫn rất thư giãn, dễ chịu.

Cậu lại đứng lên lần nữa: "Cố tổng, em nghĩ em ngâm đủ rồi."

Cố Cảnh cũng đứng dậy theo cậu.

Lục Hòa sắp bước ra khỏi bồn suối, quay đầu lại nhìn sếp ở phía sau đang bước theo, tiện miệng hỏi: "Cố tổng, anh cũng xong rồi sao?"

Cố Cảnh nhẹ giọng: "Ừm."

Lục Hòa gật đầu, cố gắng để bản thân bớt choáng hơn một chút. Có lẽ do ngâm quá lâu nên không chú ý, chân cậu bỗng giẫm phải bậc đá dính nước, trượt một cái.....

Cậu còn chưa kịp phản ứng, cả người đã nghiêng ngả ngã ra phía sau. Khoảnh khắc ấy, Lục Hòa mơ hồ nghĩ: cái mông này của cậu có khi sẽ "nở hoa" mất thôi.

Nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến lại không hề xuất hiện, đã có một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy cậu từ phía sau.

Là vòng tay mà cậu quen thuộc nhất. Lục Hòa yên tâm dựa vào, thở phào nhẹ nhõm trong vô thức.

Chỉ là vừa thở ra một hơi, lồng ngực cậu lập tức nghẹn lại một hơi khác.

Mông thì không sao, nhưng mà... ngay khoảnh khắc vừa rồi, cậu cảm nhận được một điều rất kỳ lạ.

Là gì nhỉ?

Đầu óc Lục Hòa "ầm" một tiếng, nổ tung.

"Đi đứng cẩn thận một chút, chậm thôi." Giọng Cố Cảnh trầm khàn vang lên bên tai cậu.

Giây tiếp theo, Lục Hòa cả người bật dậy, lập tức thoát khỏi vòng ôm của người đàn ông kia.

Hành động bất ngờ này của cậu khiến Cố Cảnh có chút giật mình: "Sao vậy?"

Lục Hòa chột dạ đến mức muốn độn thổ, không dám nhìn vào mắt Cố Cảnh, nhưng theo bản năng, cậu vẫn liếc mắt nhìn về phía "thủ phạm" đã khiến cậu hoảng hốt kia.

Càng..... càng đáng sợ hơn!

Lục Hòa dám cá, nếu cậu mà là một ngọn núi lửa đang hoạt động thì giờ này chắc chắn đã phun trào dung nham rồi.

"Không có gì, em về thay đồ trước."

Cố Cảnh nhìn bóng dáng cấp tốc rút lui kia: "......"

Hắn thấy rõ hành động nhỏ vừa rồi của thiếu gia nhỏ, nhưng mà.....

Da mặt đã mỏng đến mức này rồi sao? Vậy sau này phải làm sao đây, chỉ nhìn thôi đã muốn ngất xỉu rồi à?

Nghĩ đến cảnh đó, Cố Cảnh bất giác bật cười trong bất lực.

Để tiểu thiếu gia có đủ không gian lấy lại bình tĩnh, Cố Cảnh đứng bên ngoài thêm một lúc lâu mới đi vào phòng.

Tiểu thiếu gia đã thay đồ xong, lúc này đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Lục Hòa: "Hôm nay con không có ở nhà."

Lục Hòa: "Công ty đang được nghỉ lễ, con đi ngâm suối nước nóng cùng với Cố tổng."

Không rõ đầu dây bên kia nói gì, Lục Hòa trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: "Chưa biết nữa, Tết còn lâu mà, đợi đến khi nào công ty cho nghỉ thì con sẽ về."

Cố Cảnh cũng không nghe thêm, chỉ đi vào thay đồ. Khi thay xong bước ra, cuộc điện thoại của Lục Hòa cũng vừa kết thúc.

Hắn hỏi như không: "Bạn của em à?"

Nghe thấy giọng của hắn, Lục Hòa lại bất giác nhớ đến hồi ức ban nãy, phải cố gắng lắm mới có thể xua tan đi được đoạn ký ức xấu hổ đó, lúc sau cậu mới mở miệng nói: "Không phải, là ba mẹ của em. Hôm nay là Tết Nguyên Đán nên bọn họ muốn hẹn em với anh trai cùng ăn bữa cơm gia đình."

Cố Cảnh không hỏi gì thêm.

Lúc ăn tối, Lục Hòa liếc nhìn bàn thức ăn, kinh ngạc phát hiện hầu như đều là những món thanh đạm, vừa đúng với khẩu vị mà cậu thích.

Thấy cậu nhìn đĩa thức ăn chăm chú, Cố Cảnh cười: "Trưa nay anh đã bảo họ đổi lại thực đơn rồi. Trưa em đã ăn rất ít rồi, buổi tối phải ăn cho đàng hoàng."

Đáp lại hắn là dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu của thiếu gia nhỏ.

Ăn tối xong, hai người quay lại căn phòng riêng lúc chiều, căn phòng đó rất lớn, bên ngoài nối liền với bể suối nước nóng và một khoảng sân rộng.

Hai người học theo trào lưu đang rất hot trên mạng dạo gần đây - đốt bếp lò ngoài trời để pha trà.

Lục Hòa bình thường không hay chơi mấy trò này, hôm nay trông cậu lại có vẻ khá hứng thú, cậu bỏ vài quả quýt nhỏ lên lò, thêm ít hạt dẻ, sau đó vô thức nghiêng người dựa sát vào người phía bên cạnh.

Đây là một thói quen đã được hình thành trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần Cố Cảnh đang ở bên cạnh, đôi khi cậu sẽ theo bản năng mà nghiêng đầu tựa vào trong lòng của đối phương.

"Cố tổng, anh có muốn ăn gì không? Để em đặt lên lò cho anh." Giọng Lục Hòa dịu dàng vang lên.

Cố Cảnh không buồn trả lời, chỉ thuận tay nhấc khay đựng đồ nướng kiểu cửu cung lên, gắp mấy hạt đậu phộng đưa cho Lục Hòa: "Bỏ đại mấy thứ lên là được rồi."

Đêm mùa đông ở ngoại ô thực sự rất lạnh, mỗi lần nói chuyện, hơi thở của họ đều mang theo làn khói trắng mờ. Cố Cảnh cúi đầu xuống nhìn thiếu gia nhỏ đang nép vào trong lòng mình, giơ tay giúp cậu kéo cổ áo khoác lên.

Hai người cùng sưởi ấm bên bếp lò, thời gian như chậm lại, không gian của buổi đêm yên tĩnh vô cùng.

"Mới nãy em nói với ba mẹ là công ty nghỉ rồi sẽ về nhà, là thật sao?" Một lúc lâu sau, Cố Cảnh mới mở lời.

Lục Hòa rúc vào trong lòng hắn, thực ra đã bắt đầu lơ mơ buồn ngủ. Cậy ngái ngủ nghe thấy câu hỏi liền lẩm bẩm đáp lại: "Ừm....."

Cố Cảnh lại nói: "Vậy lúc về nhà sẽ dẫn anh theo chứ?"

Từ khi lái xe đến đây, cả ngày hôm nay Lục Hòa vẫn chưa được chợp mắt. Có thể là do buổi chiều ngâm suối nước nóng làm kinh mạch lưu thông, nên lúc này cậu bỗng cảm thấy hai mí mắt của mình nặng trĩu.

Lại nghe thấy Cố tổng hỏi, hình như là đang hỏi rằng về nhà có dẫn hắn theo không.

"Ừm......" Nếu hắn muốn đi thì tất nhiên là được rồi.

Cố Cảnh: "Vậy sau khi gặp phụ huynh của em xong, em cũng phải theo anh đi gặp mặt gia đình anh nhé?"
1

Có điều câu hỏi này không nhận được câu trả lời. Cúi đầu nhìn xuống, thiếu gia nhỏ đã thiếp đi trong lòng hắn từ lúc nào rồi.

Cố Cảnh khẽ bật cười bất lực.

Không sao cả. Dù sao sớm muộn cũng sẽ phải gặp thôi.

Bình Luận (0)
Comment