Lục Hòa không còn trốn tránh sếp nữa. Nếu sếp đã nói rõ là hiện tại không có người yêu, vậy Lục Hòa cũng tự thuyết phục bản thân rằng, thứ tình cảm mà cậu dành cho cấp trên cũng chỉ là một chút ỷ lại mà thôi.
Sếp không có người yêu, vì vậy những sự phụ thuộc của cậu vào sếp cũng không quá đáng xấu hổ. Cậu đã nghĩ như vậy.
Thực ra, ngay cả bản thân Lục Hoà cũng không thể nói rõ được mình đang có tình cảm gì với sếp lúc này. Cậu cảm thấy mình nên coi sếp như một người anh trai đáng tin cậy để dựa vào. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy hình như không đúng lắm.
Còn tình cảm của sếp dành cho cậu là gì, cậu lại càng không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ đến lớn, thứ tình cảm mà cậu tiếp xúc nhiều nhất là sự yêu thương của gia đình và sự thiên vị của bạn bè. Định nghĩa của cậu về tình cảm quá mơ hồ.
Cha mẹ yêu thương cậu, cậu biết đó là tình thân. Anh trai chiều chuộng cậu, cậu biết đó là tình anh em. Bạn bè thiên vị cậu, cậu biết đó là tình bạn.
Lục tiểu thiếu gia trong suốt 22 năm qua vẫn luôn sống kín đáo, vùi đầu vào nghiên cứu thứ mình yêu thích, không giao du rộng rãi, lại càng hiếm khi tiếp xúc với cảm tình nào khác ngoài mấy loại cơ bản đó.
Cho đến một ngày, cậu gặp được Cố Cảnh. Khi ấy, cậu mới phát hiện ra, mấy kiểu tình cảm ở trên, cho dù có gom hết lại cũng không đủ để hình dung được cảm xúc hiện tại của cậu dành cho người kia.
Nhưng cậu thực sự không thể nghĩ ra được đó là thứ tình cảm gì.
Cậu thậm chí còn từng nghĩ đến một khả năng hơi quá đà, đó là cấp trên có thể thích cậu, theo kiểu "tình yêu" ấy.
Chỉ là cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu chưa được bao lâu đã bị Lục Hòa b*p ch*t từ trong trứng nước.
Bởi vì hiểu biết của cậu về tình yêu cũng rất hạn hẹp. Cậu đã đọc rất nhiều câu chuyện tình yêu cổ điển, nhưng thứ tình cảm đầy tính nghệ thuật đó lại khiến Lục Hòa cảm thấy còn xa vời với tình yêu trong thực tế.
Thậm chí, sự hiểu biết của hắn về tình yêu phần lớn cũng là từ những lần bị người khác tỏ tình, từng bị người khác nghĩ không tốt về mình. Nhưng sếp rõ ràng chưa từng có những lời nói hay hành động như vậy với cậu.
Huống chi, cả công ty đều biết cấp trên là kiểu thẳng nam, cách vài hôm lại phải đi xem mắt, chính bản thân hắn cũng đang tìm kiếm một nửa kia cho mình. Sao có thể nảy sinh tình yêu với cậu được?
Cho nên Lục Hòa lại tự mình quay về điểm xuất phát.
Thật ra, chỉ cần hỏi người xung quanh một chút là đủ biết, cách cậu và sếp ở bên nhau bây giờ trông chẳng khác nào một cặp vợ chồng.
Lục Hòa nghĩ mãi vẫn không thông, dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao thì hiện tại cậu và cấp trên đã quay lại với kiểu quan hệ mà cậu quen thuộc - sự ỷ lại. Tạm thời cứ như vậy đi, có vấn đề gì thì đợi đến lúc nó xảy ra rồi tính sau.
Lục Hòa còn đang miên man suy nghĩ, thì một cánh tay bất ngờ vòng ra từ phía sau ôm chầm lấy cậu, "Đang nghĩ gì vậy?"
Lục Hòa giật mình hoàn hồn, nhìn đôi tay đang giao nhau rủ xuống trước ngực mình, vội nói: "Không nghĩ gì cả."
Thật ra vẫn còn một cách nữa, đó là trực tiếp đi hỏi sếp. Nhưng cậu thật sự không dám, bởi vì hiện tại như thế này đã rất tốt rồi. Nếu câu trả lời từ sếp không như mong đợi, thì cậu cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
"Còn bảo không nghĩ gì, bây giờ vẫn đang ngẩn người ra đây này." Giọng nói nhàn nhạt của Cố Cảnh vang lên bên tai.
Hôm nay là cuối tuần, Lục Hòa không cần đi làm, nhưng Cố Cảnh thì vẫn phải đến công ty. Trước khi ra cửa, hắn vẫn như thường lệ lề mề không chịu đi ngay, vòng qua vòng lại rồi ôm người kia thật chặt vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào mái tóc mềm mại của Lục Hòa.
Giọng nói của sếp vang lên sát bên tai, khiến vành tai Lục Hòa có chút nhột, muốn tránh ra phía sau, nhưng lúc này cậu đang ở trong lồng ngực của người kia, hành động đó lại giống như nhào hẳn vào lòng đối phương vậy.
Cố Cảnh bật cười khẽ, giọng cười rất thấp, cũng rất ngắn nhưng lại thật vui vẻ.
Lục Hoà ngoan ngoãn ngồi dựa vào trong lòng hắn.
"Tối nay anh phải đi tiệc xã giao, không cần đợi anh đâu." Cố Cảnh nói. "Mấy ngày nay không có anh giám sát, có chịu ăn uống đàng hoàng không?"
Lục Hoà gật đầu, "Có ạ."
Cố Cảnh đi làm.
Lục Hòa ngoan ngoãn về phòng ngủ một giấc nướng, tỉnh lại rồi nằm trên giường lướt vài trang web, liền thấy Trương Công Tượng đã gửi tin nhắn mới. Cậu liếc mắt nhìn qua, đại khái là cái nút tay áo kia đã sắp được làm xong, bảo cậu mấy hôm nữa nếu rảnh thì đến nghiệm thu.
Ăn trưa xong, Lục Hòa lại ngồi xuống ghế làm việc trong thư phòng, một lần rồi lại một lần cân nhắc bản thảo thiết kế của chiếc nhẫn.
Một buổi chiều trôi qua, cậu vẫn không thể thiết kế ra một bản thảo nào khiến bản thân hài lòng cả.
Lục Hoà buông xuôi, hiện tại cậu không tìm được cảm hứng, vậy thì bản thảo thiết kế chiếc nhẫn kia đành phải gác lại đã, nếu cứ tiếp tục cố gắng vô ích thế này thì chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Thế là Lục Hòa không dây dưa nữa, ném bản thảo lên bàn, lấy di động ra bắt đầu lướt vài trang web thời trang nổi tiếng.
Cả ngày nghỉ hôm đó cậu không làm gì, ngoài việc chơi điện thoại thì chỉ có chơi điện thoại, lướt web rồi chơi vài trò chơi nhỏ, chẳng mấy mà đã hết ngày.
Đêm khuya, Lục Hoà vẫn dựa vào chiếc ghế làm việc trong thư phòng, chơi một trò chơi trị liệu tinh thần mà cậu mới vừa thích gần đây, đột nhiên cảm thấy miệng hơi khô, cậu liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, định đến bếp rót ly nước uống.
Vừa bước ra phòng khách, từ cửa chính đã truyền đến âm thanh nhập mật mã.
Tiếp đó, cửa mở ra, Cố Cảnh sau một ngày làm việc rốt cuộc cũng đã về đến nhà.
Lục Hoà cầm điện thoại đứng sững người giữa phòng khách, nhìn Cố Cảnh từ từ bước vào.
Cho đến khi Cố Cảnh đã đứng trước mặt cậu, cậu cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người sếp, nhón chân đưa tay lên vuốt má hắn.
1
Quả nhiên là lạnh thật.
Vừa định rút tay lại, đã thấy bàn tay mát lạnh của sếp phủ lên tay mình.
Cố Cảnh nắm lấy bàn tay ấm áp trắng nõn đó áp vào má của mình, "Nghĩ gì thế?"
Lục Hoà nói: "Bên ngoài trời lạnh như vậy, lần sau anh ra ngoài nên quàng thêm khăn, sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Anh có quàng." Cố Cảnh nói. "Nhưng để quên ở văn phòng không mang về."
Lục Hoà rút tay lại, "Hôm nay anh cũng uống nhiều rượu sao? Em ngửi thấy mùi rượu."
Không giống mùi bia hay rượu vang như trước kia, hôm nay trên người cấp trên mang theo một hương vị đặc trưng của rượu trắng đậm nồng khiến người ta say mê, hương thơm nồng, vừa ngửi đã biết là rượu có nồng độ rất cao.
Cố Cảnh không trả lời câu hỏi đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cậu, sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một tia sắc bén khó nhận ra.
Lục Hòa nhận ra trạng thái đối phương có vẻ không bình thường, lo lắng nhìn chằm chằm hắn, rồi ở giây kế tiếp, liền thấy được một mặt cực kỳ hiếm gặp của người đàn ông kia.
1
Đôi mắt mà cậu vốn đã rất thích, giờ phút này hơi hơi híp lại, bên trong ẩn chứa cảm xúc nguy hiểm, là một loại uy áp tự nhiên của mãnh thú đang nhàn nhã nhìn con mồi, mà chính cậu lại chính là con mồi không có đường trốn thoát.
Lục Hòa bị ánh mắt nguy hiểm đó dọa đến ngẩn người, toàn thân vô thức run nhẹ một chút.
Cậu theo bản năng cảm thấy vị sếp trước mắt lúc này vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
Người đàn ông đối diện dĩ nhiên cũng nhận ra bản thân hôm nay không thể khống chế được trạng thái, nên không bất ngờ trước phản ứng của cậu.
Cố Cảnh hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn nguy hiểm ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một mảnh dịu dàng, một thứ thâm tình đậm đặc đến mức không thể tan rã.
Ánh mắt này đặt trên người cấp trên, thật ra cũng không bình thường lắm. Lục Hòa từng thấy vẻ mặt sủng nịch của cấp trên dành cho mình, nhưng cho dù dịu dàng đến đâu cũng chưa từng giống như hiện tại, ánh mắt đen tối, sâu kín, lại chan chứa tình cảm nồng nàn.
Lần cuối cậu thấy cấp trên lộ ra ánh mắt như vậy, là vào cái đêm bọn họ từ quán bar trở về, cái đêm mà cấp trên đã uống say.
Lục Hòa chính là vào khoảnh khắc đó mới ý thức được đêm nay, trạng thái của sếp thật sự rất không bình thường.
"Cố tổng, anh say rồi." c** nh* giọng nhắc nhở.
Cố Cảnh đối diện không hề phủ nhận, "Ừm."
Sau khi uống rượu xong, giọng nam nhân trầm thấp càng thêm từ tính, Lục Hòa nghe được thì giật mình, cuống quýt nói: "Vậy để em đi pha cho anh một ly nước mật ong, giải rượu một chút....."
Chỉ là cậu còn chưa kịp tránh ra, chân mới vừa bước ra một bước đã bị nam nhân kia từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy.
"Đừng đi vội." Giọng Cố Cảnh thấp thấp vang lên bên tai.
Lục Hòa bị ôm chặt trong lòng ngực hắn, cảm nhận được từng luồng ấm áp không ngừng truyền đến từ phía sau lưng, lỗ tai lập tức ngứa ngáy lên. Cậu không thể tránh cũng không tránh được, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Cố tổng, anh..... anh đừng thổi khí vào bên tai em nữa....."
Một tiếng cười khẽ lướt qua bên tai.
Lục Hòa cảm nhận được cơ ngực sau lưng khẽ rung lên, cậu còn tưởng sếp sẽ buông ra, nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp, vành tai bỗng truyền đến một cảm giác mềm ấm xa lạ.
"Ách..... ưm—" Âm thanh vừa bật ra khỏi miệng, Lục Hòa đã kinh hãi, xấu hổ đến mức vội vàng đưa tay che miệng mình lại.
Vừa rồi là chuyện gì vậy? Rốt cuộc là cái gì đã chạm vào vành tai của cậu?
Nhịp tim không ngừng tăng nhanh, trong lúc mơ hồ cậu còn nghe thấy giọng khàn khàn của sếp: "Nơi này..... mẫn cảm như vậy sao?"
Lục Hoà lúc này như đang lạc trong một màn sương mù dày đặc, cậu không biết mình làm sao thế này, tất cả những gì xung quanh đều khiến cậu không kịp phản ứng.
Vành tai một lần nữa bị trêu chọc, cái cảm giác xa lạ lại khiến người ta trầm mê ấy khiến Lục Hòa rúc vào lòng ngực nam nhân, toàn thân khẽ run rẩy: "Ưm....."
Cảm giác ấm áp vẫn tiếp tục, Lục Hòa hoàn toàn không biết sếp đã làm gì với mình, chỉ cảm thấy cả người kia càng lúc càng kỳ lạ, cái cảm giác ấy khiến cậu như mất phương hướng, vừa mê man vừa sợ hãi.
"Cố..... Cố tổng!" Lục Hòa sợ hãi gọi khẽ một tiếng.
Phía sau, động tác của nam nhân dừng lại, sau đó cậu cảm thấy đối phương nghiêng đầu, sườn mặt cọ vào mặt của cậu, "Lúc này..... em còn gọi là Cố tổng sao?"
Giọng điệu dịu dàng mà không chứa lấy chút thương lượng, khiến đầu óc Lục Hòa lần nữa trống rỗng. Một lúc sau, cậu khẽ run lên hỏi lại: ".....Vậy, phải gọi là gì?"
Nam nhân không trả lời ngay, hắn im lặng vài giây, dường như đang cho Lục Hòa thời gian tự suy nghĩ - suy nghĩ xem nên gọi hắn thế nào.
Lục Hòa giờ phút này đầu óc hỗn loạn đến cực điểm, chỉ còn sót lại một tia tỉnh táo cố gắng suy nghĩ. Nhưng nghĩ rất lâu..... cậu cũng không nghĩ ra được nên gọi là gì.
Từ khi bắt đầu vào làm ở Hồng Đạt đến giờ, cậu luôn gọi đối phương là "Cố tổng", ngoài cái tên đó ra, cậu thật sự không nghĩ ra cách xưng hô nào khác.
Ngay lúc cậu còn đang ngẩn người, luồng khí nóng lần nữa thổi bên tai, như là trừng phạt vì cậu vẫn chưa chịu lên tiếng.
Lục Hòa giật nảy mình, đột nhiên nhớ tới hồi trước anh trai từng nói với cậu..... rằng cậu đã từng gọi người đàn ông sau lưng này là.....
"...Cố..... Cố ca ca....." Lục Hòa nhẹ giọng nói ra.
Khoảnh khắc đó, Lục Hoà cảm nhận được người đàn ông phía sau đột ngột dừng lại.
Sau đó, còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị đối phương ôm chặt hơn.
".....Ngoan lắm."
Sếp còn nói thêm hai chữ phía trước, nhưng giọng quá nhỏ, Lục Hòa không nghe rõ.
Lục Hoà bị ôm chặt hơn, cậu chìm đắm trong lòng sếp, ngửi mùi hương lạnh lẽo của hắn cùng hương rượu nồng nàn, bắt đầu nghi ngờ bản thân, rõ ràng là cậu không uống rượu, sao lại có cảm giác như đang say như vậy? Nếu không thì vì sao đôi chân cậu lại nhũn ra, cả người mềm nhũn tựa vào lòng ngực người kia, không thể nào gượng dậy nổi?
Cố Cảnh lại mở miệng, Lục Hòa căng thẳng lắng nghe, sợ bỏ lỡ điều gì quan trọng. Lần này, cấp trên rõ ràng bật thốt ra hai chữ ấy —
"Bảo bối....." Cố Cảnh thì thầm, "Bảo bối ngoan quá....."
Khoảnh khắc ấy, Lục Hòa thật sự cảm thấy chân mình mềm nhũn đến mức không còn đứng vững nổi nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe không biết bao nhiêu người gọi mình là "bảo bối", vậy mà chỉ lần đầu tiên nghe từ miệng sếp thốt ra hai chữ ấy, đầu óc cậu liền ong lên, suy nghĩ cũng trở nên rối loạn.
Lục Hoà mơ hồ chìm đắm vào trong vòng tay này, lại vô thức nhớ lại những lời đồng nghiệp từng thì thầm bên tai mình, nói rằng Cố tổng không dễ gần, càng không tùy tiện tiếp xúc với ai.
......Như vậy..... Như vậy mà gọi là "không tùy tiện tiếp xúc" sao?