Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Hòa tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai. Cậu nằm trên chiếc giường đôi rộng rãi, thẫn thờ một lúc lâu, mãi đến khi sếp từ phòng tắm đi ra, dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu ấy mới được kéo về.
Cố Cảnh vừa tắm xong, thuận tiện gội sạch đầu, mái tóc ướt sũng rủ xuống, che đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, khiến cả người hắn có thêm vài phần lười biếng tà mị. Cố Cảnh vừa lau tóc vừa đi tới mép giường.
Thấy tiểu thiếu gia nào đó đang chống tay nằm nghiêng trên giường, ánh mắt không hề che giấu chút si mê mà nhìn chằm chằm vào mình, tâm tình Cố Cảnh liền tốt hẳn lên, khóe môi cong nhẹ.
"Nhà ai có con heo lười thế này, giờ còn chưa chịu dậy cơ à?" Hắn tiện tay vắt khăn lông lên cổ, rồi duỗi tay ra vò mái tóc mềm rối bù như ổ gà của tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh ngủ.
Suốt quá trình đó, ánh mắt của Lục Hòa vẫn không rời khỏi người hắn, đôi mắt đen láy như muốn nuốt trọn lấy người kia.
"Đừng nhìn nữa, coi chừng lát nữa anh không cho ra khỏi cửa nữa đâu." Cuối cùng, Cố Cảnh cũng không chịu nổi ánh nhìn đó, bàn tay đang đặt trên đầu chú cún con bỗng trượt xuống, che đi đôi mắt sáng rực đến dọa người ấy lại.
Lục Hòa bị che mắt, khẽ chớp chớp hàng mi dài, lông mi cũng vì thế mà nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của người kia.
Cố Cảnh chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ran, thậm chí ngay cả trái tim bên ngực trái cũng theo đó mà nhộn nhạo.
Lục Hòa đưa tay nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, nhẹ nhàng kéo xuống, tầm nhìn của cậu lại trở nên rõ ràng hơn.
"Cố tổng, hay là hôm nay anh cứ để tóc xõa như thế này đi, đừng vuốt keo nữa, để như vậy nhìn đẹp lắm." Lục Hòa kéo tay người kia xuống rồi không chịu buông, còn lười biếng mà nhè nhẹ nhéo mấy đốt ngón tay nổi bật khớp xương kia.
Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi người Cố Cảnh, lúc nói chuyện lại lộ ra vẻ mặt như đang cầu xin, phối hợp với mấy động tác nhỏ trên tay, khiến Cố Cảnh dẫu muốn từ chối cũng không thể thốt nên lời.
"Được." Cố Cảnh đáp lại nhẹ nhàng.
Lục Hòa được đằng chân lại muốn lân đằng đầu, tiếp tục đề nghị: "Hay là anh để kiểu tóc này đi làm luôn đi, kiểu trước kia trông anh nghiêm nghị quá, cho nên mọi người mới không dám lại gần."
Cố Cảnh không nói gì, chỉ cúi người ôm hắn từ trên giường lên, nửa quỳ xuống đỡ lấy đôi chân trần của tiểu thiếu gia đang buông lỏng ở mép giường, nhẹ nhàng xỏ dép lê vào cho cậu. Xong xuôi mới bế cậu lên lại lần nữa.
Vừa đi về phía phòng tắm, hắn vừa nói: "Lúc làm việc thì không được, để lại ấn tượng không nghiêm túc cho người khác là không ổn."
Lục Hòa nghe vậy liền hiểu, cái "người khác" mà hắn nói đến là những người cần gặp khi xã giao. Nghĩ đến hình tượng của anh trai ruột mình cũng nghiêm túc giống vậy, cậu đành thỏa hiệp, không cố chấp nữa.
Lục Hòa lại bị bế lên.
Thật ra, nếu Lục Hòa nhạy cảm hơn một chút, hẳn sẽ nhận ra được quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới bình thường thì đâu có mỗi ngày ôm ấp như thế này. Ngay cả với anh trai ruột, từ khi lớn lên, cậu cũng chưa từng được bế kiểu đó thêm lần nào.
Chỉ là mấy ngày nay cậu đã quen với việc bị cấp trên ôm lấy. Ban đầu, ở Giang Nam, lúc bệnh đau dạ dày tái phát liền được ôm, cậu đau đến chẳng còn sức để ý. Về sau, buổi tối không chịu đi ngủ bị sếp ép bế về phòng, khi ấy tâm trí cậu còn lo chống đối chuyện đi ngủ sớm, cũng chẳng quá để tâm đến việc bị ôm. Đến cuối cùng, cậu đã quen với thói quen không nói hai lời liền ôm người đi của người nọ. Chỉ cần bị bế lên, cậu sẽ theo phản xạ mà duỗi tay ôm lấy cổ đối phương, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực khiến người ta yên tâm kia.
Lục Hòa được bế vào phòng tắm, rửa mặt xong xuôi dưới sự chỉ đạo của Cố Cảnh, sau đó đối phương mới rời khỏi đó.
Buổi triển lãm trang sức hôm nay bắt đầu lúc 10 giờ sáng. Lục Hòa bị người kia ép ăn xong bữa sáng đủ dinh dưỡng rồi mới được đưa đi trước.
Sau khi kiểm vé xong, Lục Hòa cầm một tờ bản đồ hướng dẫn, hăng hái kéo theo Cố Cảnh cùng nhau bước vào.
Triển lãm lần này chia làm nhiều khu vực: khu ngọc phỉ thúy và ngọc thạch, khu đá quý rực rỡ sắc màu, khu đá quý hữu cơ, khu trưng bày những thiết kế trang sức độc nhất vô nhị, và cả khu vực chủ đề đặc biệt của lần triển lãm này.
Thời gian còn sớm, hai người cũng không vội, Lục Hòa tính toán sẽ từ từ đi dạo từng khu một cách kỹ càng.
Triển lãm lần này cũng khá nổi tiếng, có lẽ là do công tác truyền thông trước đó đã được làm rất tốt nên bên trong thu hút được không ít người đến tham quan.
Lục Hòa từ tốn thưởng thức từng món trang sức trong triển lãm.
Mỗi khi bắt gặp món nào mình thích, cậu sẽ đứng lại trước quầy trưng bày thật lâu, chớp đôi mắt, rồi quay đầu lại trò chuyện mấy câu với người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng mình, nói ra lý do vì sao cậu lại thích món đó.
Mỗi lần như vậy, Cố Cảnh đều sẽ cong môi, mỉm cười đáp lại vài lời.
Mà mỗi khi thiếu niên quay đầu lại tiếp tục ngắm nghía trang sức, ánh mắt Cố Cảnh vẫn không rời khỏi người cậu mà dõi theo dáng vẻ sống động, tràn đầy sinh khí của thiếu niên ấy.
Nếu có ai để ý, nhất định sẽ nhận ra người đàn ông cao lớn, tuấn tú kia trông chẳng giống đến đây để xem triển lãm, mà giống như là đang đi cùng người yêu chỉ để bồi cho người kia vui vẻ.
Lúc này, Lục Hòa đang vô cùng hứng thú thưởng thức một bộ trang sức lấy ngọc trai ốc xà cừ làm chủ đạo, trong đó có một đôi khuyên tai và một chuỗi vòng cổ, nhưng bắt mắt nhất chính là chiếc vương miện được đặt ở chính giữa.
Chiếc vương miện này có thiết kế truyền thống, phần giữa nhô lên, hai bên lõm xuống, ở trung tâm là một viên ngọc trai ốc xà cừ cực lớn màu hồng hạc được mài theo hình cuộn sóng đối xứng. Đường cong uốn lượn nhấp nhô của viên ngọc được khắc tinh xảo thành dáng san hô, tạo thành phần khung chính sinh động như thật cho chiếc vương miện.
Viên ngọc trai hồng hạc chính giữa là loại đang được ưa chuộng nhất, hoa văn hình ngọn lửa bên trong cực kỳ rõ nét, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ, nổi bật như hừng đông trên mặt biển.
Ngoài viên ngọc chính ra, phần san hô còn được nạm thêm bốn viên ngọc trai nhỏ hơn, kích thước không đồng đều, hai viên ở bên trái, hai viên ở bên phải, xen kẽ tạo thế cân bằng. Trên những nhánh san hô được khắc như hình lá còn đính đầy đá vụn màu xanh biển óng ánh.
Lục Hòa xem đến mê mẩn.
Cậu cúi đầu nhìn vào nhãn trưng bày phía bên dưới ——
Riêng phần ngọc trai ốc xà cừ trong bộ trang sức này đã có tổng trọng lượng lên tới 104.08 carat.
Đây là một thiết kế cá nhân, độc nhất vô nhị. Thiết kế được làm thành hình dáng như vậy, khiến Lục Hòa không khỏi sùng bái mà gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào quầy trưng bày, trong mắt lộ rõ sự yêu thích.
Cố Cảnh đứng phía sau cậu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đang đắm chìm của thiếu niên, rồi chuyển sang nhìn bộ trang sức trên quầy triển lãm.
"Thích sao?" Cố Cảnh hỏi.
Từ đầu đến giờ, chỉ có Lục Hòa là người chủ động trò chuyện khi gặp món trang sức vừa mắt. Đây là lần đầu tiên trong buổi triển lãm, Cố Cảnh chủ động lên tiếng trước. Lục Hòa giật mình hoàn hồn trở lại, gật đầu nói: "Thích chứ, rất nhiều trang sức ở đây đều rất đẹp."
Nói rồi, cậu liền thu ánh mắt về từ quầy trưng bày, xoay người tiếp tục bước lên phía trước.
Cố Cảnh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thêm lần nữa bộ trang sức ngọc trai ốc xà cừ kia, ánh mắt đảo qua tấm nhãn thuyết minh một cách lặng lẽ, rồi mới ung dung sải bước đuổi theo thiếu niên phía trước.
Lục Hòa chưa đi được bao xa, thân thể đột nhiên khựng lại.
Tay cậu vẫn buông thõng hai bên bất ngờ bị nắm lấy, cảm giác ấm áp và mạnh mẽ truyền đến khiến toàn thân cứng đờ. Bàn tay này là của ai, cậu không cần quay đầu cũng biết rõ.
Cậu quay đầu nhìn người phía sau, chỉ thấy Cố Cảnh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không, ánh mắt cũng không hề né tránh. Lục Hòa há miệng, định nói gì đó, nhưng đối diện với vẻ bình thản ấy, cậu lại chẳng biết nên mở lời thế nào.
Cố Cảnh cũng cảm nhận rõ ràng được lúc hắn nắm tay đối phương, người kia rõ ràng đã khựng lại trong thoáng chốc. Nhưng điều khiến hắn an tâm chính là, phản ứng đó không phải là phản kháng.Cảm giác ấy, hắn không ghét. Cố Cảnh nghiêng đầu liếc sang ánh mắt có chút hoang mang của thiếu niên mà hỏi khẽ: "Sao thế?"
Nghe người kia hỏi bằng giọng nhẹ như không ấy, Lục Hòa ngược lại lại càng không dám nói gì nữa.
"Không có gì." Nói rồi, cậu lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước như thường.
Thế nhưng, trong đầu của Lục Hòa bây giờ thật sự rất rối loạn. Từ lúc bị nắm tay, dọc đường tham quan triển lãm, cậu xem trang sức cũng chẳng còn tâm trạng như ban đầu nữa, ánh mắt thì nhìn, nhưng lòng lại đặt ở nơi khác.
Tại sao sếp lại đột nhiên nắm lấy tay cậu?
Lục Hòa thực sự rất bối rối.
Bình thường cậu rất hiếm khi nắm tay người khác. Ký ức gần nhất về việc nắm tay với người khác còn dừng lại ở năm bảy tuổi, khi được cha mẹ dắt đi công viên giải trí. Sau đó gần như chưa từng nắm tay ai nữa. Gặp anh trai thì ôm một cái, rồi sóng vai đi thôi. Bạn bè thân thì có thể khoác vai, còn không thân thì chỉ đi bên cạnh, giữ khoảng cách tự nhiên.
Cậu vốn đã quen với việc ở một mình, thích tự thu mình trong không gian yên tĩnh, làm những điều mình thích. Ngày thường tiếp xúc thân thể với người khác đã rất hiếm, huống hồ là nắm tay, một cảm giác quá mức thân mật, quá đỗi xa lạ đối với cậu.
Cho nên.....
Cậu lại bắt đầu nghi ngờ, có phải quan hệ giữa cậu và Cố tổng đang quá mức thân thiết rồi không.....
Lòng bàn tay bị nắm lấy, độ ấm rõ ràng không thuộc về mình ấy cứ truyền sang khiến đầu óc cậu càng thêm rối bời.
Lúc này, người trong khu triển lãm cũng dần đông lên. Lục Hòa giật mình nhận ra mình đã bước vào một khu khác lúc nào không hay.
Người càng nhiều, không gian xung quanh cũng theo đó mà càng trở nên chật chội.
Còn chưa kịp suy nghĩ xong cái vấn đề rối rắm kia, cậu đã bị người phía sau kéo một cái, cả người liền nhào thẳng vào trong lòng Cố Cảnh.
"Đợi một chút rồi hẵng đi, đông quá." Giọng nói quen thuộc của Cố Cảnh vang lên từ phía đỉnh đầu. Lục Hòa ngơ ngác dựa vào lồng ngực vững chãi kia, máy móc gật đầu.
Bọn họ vẫn còn đang nắm tay nhau. Đối với Lục Hòa mà nói, cảm giác xa lạ này tồn tại quá mãnh liệt. Thế nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra được tại sao cấp trên lại muốn nắm tay cậu?
"Anh ơi, ở đây đông quá....."
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, êm tai, lọt thẳng vào tai Lục Hòa khiến cậu theo phản xạ mà quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng đang đứng sóng vai gần đó.
Ngay giây tiếp theo, người đàn ông vừa được gọi là "anh" quay đầu lại, đưa tay dắt lấy tay người bên cạnh mình, vẻ mặt dịu dàng sủng nịch:
"Không sao, có anh nắm tay em rồi, Tiểu Bảo sẽ không bị lạc đâu."
Nói xong, hai người liền tay trong tay chậm rãi len ra khỏi đám đông.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, ngay khoảnh khắc ấy, Lục Hòa như được khai sáng!
Cậu vừa nãy không nghe nhầm, người nọ gọi đối phương là "anh". Như vậy không khó đoán, họ là anh em. Vì nơi này quá đông đúc, nên anh trai kia mới nắm tay em trai để tránh đi lạc.
Thì ra là vậy!
Lục Hòa đột nhiên thấy lòng mình đã sáng tỏ như được gột rửa.
Sếp chính là kiểu người có thể dựa vào như một người anh trai đáng tin cậy. Bình thường đối xử với cậu cũng cực kỳ chu đáo, như vậy mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Cố tổng cũng giống như giữa hai người anh em tốt mà thôi!
Nghĩ đến câu "Đông quá, chờ một chút rồi đi" mà Cố Cảnh vừa nói, Lục Hòa lúc ấy mãi không hiểu, giờ cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa ẩn trong câu nói đó.
Cấp trên nắm tay cậu..... chẳng qua cũng chỉ là vì lo lắng đám đông chen lấn, sợ cậu bị đẩy ra hoặc đi lạc mà thôi!
Sau khi thông suốt, Lục Hòa quay đầu lại, hướng về phía người đang đi phía sau ném cho một ánh nhìn đầy ngưỡng mộ.
Quả là người có tầm nhìn xa! Không ngờ sếp còn có thể đoán trước được khu vực phía trước sẽ đông người đến mức này!
Còn đang ngơ ngác nhận lấy một ánh mắt sáng rực sùng bái của cún nhỏ, Cố Cảnh: "......?"
Sau khi đã hiểu rõ chân tướng, Lục Hòa cuối cùng cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa. Thậm chí, cậu còn chủ động siết nhẹ lại ngón tay đang nắm lấy tay mình, vẻ mặt lạc quan, giống như vừa lĩnh ngộ được một triết lý nhân sinh vậy.
Đi xuyên qua khu vực đông người, Lục Hòa dần buông lỏng cảnh giác, tâm trí cũng quay trở lại với các món trang sức xung quanh. Nhưng cậu còn chưa kịp tập trung xem tiếp, đã bị người kia dắt tới khu nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Lục Hòa có chút khó hiểu, vừa định hỏi sếp có phải đi mỏi rồi không, thì đã thấy người kia nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống ghế tựa.
Tuy không rõ lý do, nhưng gần đây cậu đã quen với việc nghe theo những mệnh lệnh không lời của cấp trên. Dù sao thì Cổ tổng vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt, chưa từng làm chuyện gì tổn hại tới cậu cả.
Vừa mới ngồi vững, Cố Cảnh liền lấy từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay nam, nhẹ nhàng vén phần tóc mái bết mồ hôi trên trán cậu lên, dùng khăn tay chậm rãi lau đi lớp mồ hôi mỏng trên làn da trắng nõn.
Lúc này Lục Hòa mới phát hiện ra cậu đổ mồ hôi,
Bầu không khí trong triển lãm quá ngột ngạt, người lại đông, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên không ít. Không đổ mồ hôi mới là lạ.
Cố Cảnh cẩn thận lau sạch từng chút một, động tác vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Đi một lúc đã đổ mồ hôi rồi. Như thế thì ốm người mất, phải ngồi nghỉ một chút mới hồi lại sức được."
Nhìn ánh mắt dịu dàng của cấp trên, Lục Hòa hơi tròn mắt lại.
Lục Hòa cảm thấy tim mình như bị ai đó gõ một cái, nhịp đập đột nhiên tăng tốc mà chẳng hiểu vì sao. Đầu óc cậu lại rối loạn cả lên.
Loại cảm giác mơ hồ giữa cậu và sếp này..... lại bắt đầu xuất hiện rồi.