Thẳng Nam Cấp Trên Nuôi Dưỡng Tiểu Thiếu Gia, Sau Đó Tự Mình Bẻ Cong

Chương 23

Tuy rằng sự kiện đi xem mắt kia tiểu thiếu gia xem như cũng đã nguôi giận, nhưng Cố Cảnh vẫn muốn dỗ dành thêm chút nữa. Hắn bảo trợ lý Trần để ý xem gần đây có hoạt động triển lãm trang sức nào sắp mở hay không.

Một tuần sau, trợ lý Trần thật sự đã kiếm được hai tấm vé tham quan triển lãm trang sức ở Hồng Kông.

Khi mang hai tấm vé này đưa cho Cố Cảnh, trợ lý Trần còn lén liếc mắt nhìn về phía góc phòng, thấy vị trợ lý nhỏ nào đó lại đang gục đầu ngủ gật tại chỗ làm việc, cuối cùng chỉ khẽ cười mà không nói gì.

Hai tấm vé này mua cho ai, trong lòng trợ lý Trần đều biết rất rõ. Anh ta thu lại ánh mắt, xoay người rời khỏi văn phòng giám đốc.

Lục Hòa vừa mới tỉnh ngủ, liền phát hiện trên bàn làm việc của mình nhiều thêm hai tấm thiệp gì đó. Còn chưa kịp để ý đến cánh tay tê rần, cậu liền cầm lên xem thử.

Phát hiện đó là hai tấm vé triển lãm trang sức sắp khai mạc ở Hồng Kông, Lục Hòa ngẩn người, chớp chớp mắt. Triển lãm này cậu biết, gần đây lướt video toàn bị đẩy quảng cáo về sự kiện này lên. Nếu là trước kia, Lục Hòa sớm đã tính mua vé đi xem, chỉ tiếc dạo này vì bận công việc nên cũng không nghĩ tới.

Cậu ngơ ngác gãi gãi đầu, rồi chụp ảnh vé gửi sang bên kia, nhắn tin cho vị sếp vẫn đang làm việc:

Lsla: [hình ảnh]

Lsla: Cái này là do anh đặt ở đây sao?

Ông chủ cực kỳ tốt: Là anh.

Lsla: Nhưng hôm đó em vẫn phải đi làm mà.

Nhắn đến hai chữ "đi làm" này, bản thân Lục Hòa cũng nhịn không được muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn đi.

Quả nhiên, tin nhắn vừa được gửi đi, bên kia đã truyền tới một tiếng cười khẽ, dù âm rất thấp, nhưng trong văn phòng yên tĩnh, Lục Hòa vẫn có thể nghe được.

Ông chủ cực kỳ tốt: Vậy thì hôm đó anh sẽ duyệt đơn xin nghỉ cho em.

Giây phút này Lục Hòa thật sự rất muốn cho mấy đồng nghiệp ngoài kia biết sếp của bọn họ tốt đến mức nào. Cậu hơi nhếch môi, mang theo chút ý cười nhàn nhạt mà gõ chữ:

Lsla: Nhưng mà có hai vé.....

Ông chủ cực kỳ tốt: Em có thể rủ bạn đi cùng để xem.

Lục Hòa ngẩn ra nhìn giao diện tin nhắn. Bạn bè trong nước hầu như là mấy người bạn học nhiều năm trước, mà giờ cũng chẳng liên lạc nữa. Tự dưng tìm người ta đi chơi, Lục Hòa cũng thấy ngại.

Lsla: Bạn bè của em cơ bản đều ở nước ngoài hết rồi.

Lsla: Cố tổng, hôm đó anh cũng phải đi làm sao?

Ông chủ cực kỳ tốt: ^-^

Lời nhắn của tiểu thiếu gia lần này đã ám chỉ rõ ràng đến thế, Cố Cảnh không thể không nhìn ra được, chỉ là hôm đó quả thực hắn không có thời gian rảnh.

Mấy phút trôi qua cũng không thấy hồi âm, Lục Hòa đại khái cũng đoán được ra là người kia đang có ý gì.

Lsla: Thôi vậy.....

Lsla: o(TヘTo)

Không có ai đi cùng, Lục Hòa cũng thấy hứng thú giảm đi quá nửa. Sau đó, cậu còn đi hỏi trợ lý Trần, trợ lý Trần nghe xong cũng lập tức né tránh ánh mắt, ấp úng bảo là mình cũng bận, không có thời gian.

Hỏi mấy đồng nghiệp khác, bọn họ thì chẳng ai có hứng thú, mà thật ra cũng phải, chẳng ai rảnh mà lại xin nghỉ hẳn một ngày chỉ để bay qua Hồng Kông xem triển lãm cá nhân cả.

Cuối cùng, Lục Hòa còn hỏi cả anh ruột của mình, kết quả cũng nằm trong dự đoán - bị từ chối. Lục Hòa cũng hiểu rõ, với vị trí mà anh trai cậu đang ngồi, có thời gian rảnh mà đi chơi còn khó, nói gì đến chuyện này.

Không còn cách nào khác, Lục Hòa tính nếu hôm đó đến nơi, xem thử quanh đó có ai có duyên thì sẽ tiện tay đưa nốt tấm vé còn lại đi vậy, cũng đỡ lãng phí.

Chỉ là, ngay tối hôm trước khi chuẩn bị xuất phát, Lục Hòa vẫn còn đang ngồi trong thư phòng xem vé máy bay, thì cửa đột nhiên mở ra, sếp bước từ ngoài vào.

Nhìn thấy Cố Cảnh trong khoảnh khắc đó, Lục Hòa nhất thời có chút bối rối.

Mấy ngày nay sếp vô cùng bận, bận đến mức nào ư? Ban ngày phải tranh thủ giờ nghỉ trưa để duyệt văn kiện, buổi tối thì đi tiệc xã giao tới tận khuya mới về, căn bản chẳng còn thời gian nào để thúc giục cậu đi ngủ nữa.

Đến khi Lục Hòa hoàn hồn trở lại, giống như một chú cún nhỏ giật mình, vội vàng liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần 11 giờ đêm.

"Em sẽ đi ngủ ngay đây, đợi xem xong vé máy bay liền đi ngủ ngay." Lục Hòa tự giác giải thích.

Cố Cảnh khó mà nhịn được, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng vì thế mà vơi bớt đi vài phần, thấp giọng nói: "Vẫn còn chưa đặt vé máy bay sao?"

Hắn đi tới, trên người vẫn là mùi hương nước hoa tươi mát, lạnh nhàn nhạt mà Lục Hòa rất quen thuộc, chỉ là, tối nay ngoài mùi hương ấy ra còn vương thêm chút mùi rượu, cũng chẳng có gì bất ngờ cả.

Lục Hòa khẽ nhíu mày, không trả lời câu hỏi mà lại nói: "Anh lại uống rượu nữa à? Để em pha cho anh một ly nước mật ong nhé."

Vừa nói xong định đứng dậy, thì Lục Hòa đã bị người đàn ông phía sau vòng tay ôm chặt eo kéo trở lại.

"Không vội, xem vé máy bay của em trước đi." Cố Cảnh thấp giọng nói.

Hắn ấn cậu ngồi lại vào ghế làm việc, còn bản thân thì chống tay lên bàn, nửa người vòng qua ôm lấy Lục Hòa từ phía sau.

Lục Hòa lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt quen thuộc mà chỉ có ở vị sếp của cậu kia.

Cậu ngẩn người, đến khi sếp chỉ vào màn hình điện thoại mới bừng tỉnh lại.

"Muốn đặt vé vào khi nào?" Cố Cảnh hỏi bằng giọng nhàn nhạt.

Chỉ là lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế này cũng quá mức ám muội - Lục Hòa có cảm giác như sếp đã gần như kề sát bên tai mình nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, khiến cậu bất giác rùng mình.

Quá kỳ lạ rồi, dạo gần đây cậu cứ có cảm giác bản thân bị nhạy cảm quá mức với sếp.....

"Lục Hòa, em đang nghĩ gì thế?"

Bị tiếng gọi nhẹ lay tỉnh, Lục Hòa mới chột dạ định thần lại.

"Dạ..... Không..... không nghĩ gì hết....." Lục Hòa vội nói, "Triển lãm hôm kia mới bắt đầu, nên em tính đặt vé trễ một chút." Chủ yếu là sáng trời lạnh quá, cậu thật sự không muốn phải dậy sớm.

Cố Cảnh ở bên cạnh khẽ gật đầu, lại hỏi: "Còn tấm vé kia em đã đưa cho ai chưa?"

Chuyện tiểu thiếu gia đi khắp công ty tìm người để cho vé xem triển lãm mấy hôm nay đã làm náo loạn không nhỏ, Cố Cảnh cũng nghe trợ lý Trần nhắc tới mấy câu.

Nghe hắn hỏi vậy, Lục Hòa hơi sững ra, sau đó ngượng ngùng nói: "Chưa....."

Ngượng là bởi vì hai tấm vé này là Cố Cảnh cho cậu, ấy thế mà cậu lại không tìm nổi ai đi cùng, chẳng khác nào uổng phí tâm ý của người ta.

Cố Cảnh cười khẽ: "Vậy thì tốt rồi."

Lục Hòa còn đang cố hiểu xem lời này của hắn là có ý gì, thì đã cảm giác người bên cạnh lại áp sát thêm, kế đó là giọng nói trầm thấp vang lên bên tai —

"Hôm trước em nhắn hỏi anh có phải đi làm vào ngày hôm đó không, em bây giờ còn muốn biết nữa không?"

Lục Hòa trước giờ cũng không biết thì ra giọng Cố tổng còn có thể mê hoặc đến mức này. Cậu ngẩn người mất một giây, đợi đến khi nghe rõ nội dung câu hỏi, một suy đoán táo bạo chợt lóe lên trong đầu, khiến cả người cậu bất giác mong chờ đến siết chặt tay.

Kích động đến mức quên luôn khoảng cách giữa hai người lúc này đã gần đến mức nào, Lục Hòa vội vàng quay đầu, muốn xác nhận suy đoán trong lòng mình với đối phương, nào ngờ vừa xoay người, khóe môi liền vô tình chạm vào thứ gì đó mềm ấm.

Cả người Lục Hòa lập tức run lên một cái.

Quá gần rồi.

Gần đến mức khi Lục Hòa quay đầu lại, vừa lúc mặt đối mặt với người kia, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cả hai đang phả vào nhau, gần như quấn lấy nhau.

Lục Hòa chớp mắt một cái, nhất thời chẳng phản ứng nổi.

Mà người đối diện - Cố Cảnh, lúc này dường như cũng chẳng tốt hơn là bao.

Hắn vẫn còn đang lưu luyến cảm giác khi tiểu thiếu gia vừa rồi quay đầu, vô tình chạm nhẹ vào má mình.

Mềm mại, ấm áp, lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, nhanh đến mức chính hắn cũng chưa kịp phản ứng.

Điều duy nhất còn đọng lại rất rõ chính là, môi của tiểu thiếu gia thật sự mềm đến quá đáng.

Dư âm vừa rồi còn chưa tan hết, ánh mắt Cố Cảnh lại rơi xuống đôi môi của Lục Hòa. Đôi môi đỏ ửng kia giờ phút này bị chủ nhân vô thức mím lại. Đôi mắt sắc bén của Cố Cảnh chậm rãi híp lại, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa vương chút tà khí.

Lúc này Lục Hòa cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng nghiêng đầu ra sau, giữ lấy một chút khoảng cách nhỏ xíu giữa hai người.

Cậu vẫn chưa quên Cố Cảnh vừa rồi nói gì, trái tim đập thình thịch vẫn chưa bình tĩnh lại được. Hít sâu một hơi, Lục Hòa mở miệng: "Em..... em vẫn muốn biết. Cố tổng, ngày hôm đó anh có phải đi làm không?"

Cố Cảnh nhìn đôi môi mềm kia lúc đóng lúc mở, thu lại ánh mắt, như không có chuyện gì mà thản nhiên đáp: "Không."

Đôi mắt Lục Hòa lập tức sáng bừng lên: "Vậy hôm đó anh có thể đi cùng em đến triển lãm được không?"

Nhìn dáng vẻ đôi mắt lấp lánh như cún con kia, Cố Cảnh khẽ đưa tay xoa đầu cậu, tóc mềm mại trong lòng bàn tay, nhất thời cảm giác mấy ngày bận đến sắp nứt đầu cũng đều đáng giá.

"Ừm." Cố Cảnh thu tay về, giây sau liền ôm cả người cậu mà bế lên, "Giờ thì em nên đi ngủ rồi."

Lục Hòa theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ đối phương, mấy ngày trước vì không tìm được ai đi cùng mà u uất cả buổi giờ phút này đều tan thành mây khói, tâm trạng đang vui vẻ, giọng nói cũng ngoan ngoãn hơn hẳn: "Vâng ạ!"

Ngày hôm sau, do ban ngày Cố Cảnh vẫn còn phải đi làm, thế nên cuối cùng cậu đã đặt chuyến bay vào buổi chiều tối, lúc đến nơi thì trời cũng đã gần khuya.

Sau khi ăn tối xong xuôi, Cố Cảnh liền đưa người về thẳng khách sạn mà hắn đã đặt từ trước để nghỉ ngơi.

Chỉ là, ở khách sạn này, Cố Cảnh chỉ đặt duy nhất một phòng với chiếc giường đôi lớn.

Chỉ cần Lục Hòa nhạy bén thêm một chút, cậu nhất định có thể nhận ra được tình cảm mà cấp trên dành cho mình, tuyệt đối không phải loại tình cảm thuần túy giữa cấp dưới và cấp trên, cũng chẳng phải kiểu tình anh em đơn thuần.

Chỉ tiếc là, lúc này tâm trạng của cậu quá vui vẻ. Lần đầu tiên kể từ khi về nước được đi xem triển lãm trang sức, lại còn được đi cùng với người mà bản thân thầm mong ước bấy lâu, cảm xúc hưng phấn đã sớm lấp đầy đầu óc, chẳng còn chừa nổi lấy nửa khoảng trống để suy nghĩ sâu thêm.

Mãi đến khi tắt đèn đi ngủ, Lục Hòa vừa nằm xuống giường, bỗng cảm nhận được đệm phía bên cạnh giường khẽ trũng xuống, sau đó một vòng ngực rộng rãi, ấm áp áp sát vào phía sau lưng, từng chút từng chút ôm lấy cả người cậu vào trong lòng.

Mấy ngày nay, giờ giấc sinh hoạt của Lục Hòa đã bị đảo lộn thất thường, bình thường hơn mười một giờ là bắt đầu mệt rũ. Đêm nay cũng vậy, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ, thì lại bị hơi ấm phía sau làm cho giật mình mà trở nên tỉnh táo hẳn.

Cậu im lặng trợn tròn mắt trong bóng tối, cảm nhận được bàn tay to lớn của đối phương đang nhẹ nhàng vòng lấy mình, toàn thân Lục Hòa lập tức căng cứng, chẳng dám động đậy một chút nào.

Hiện tại chẳng phải đang là mùa đông hay sao? Sao cậu lại cảm thấy hình như cả người mình đang nóng lên thế này?

Là do điều hòa mở nhiệt độ quá cao sao? Hay là cái chăn này dày quá?

Lục Hòa mơ màng nghĩ.

Cậu ghé sát vào lồng ngực rắn chắc của người kia, lặng lẽ ngửi thấy trên người sếp vẫn là hương thơm quen thuộc kia, giống hệt với mùi hương trên người của cậu.

Hôm nay hai người đều dùng sữa tắm và muối biển hương bạc hà mà khách sạn đã chuẩn bị, hương thơm nhàn nhạt thanh mát lại vô cùng dễ chịu.

Mùi hương ấy vừa xộc vào, suy nghĩ trong đầu của Lục Hòa lại bị trôi đi rất xa.....

Vừa rồi còn có chút buồn ngủ, sao đột nhiên lại tỉnh táo thế này? Chẳng lẽ là do mùi sữa tắm bạc hà này quá dễ chịu, quá thanh mát, khiến cho người ta tỉnh cả đầu óc?

Chỉ là ý nghĩ này còn chưa kịp bay xa, đã bị một giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy gợi cảm gọi cậu về thực tại.

Cánh tay của sếp vẫn đang ôm chặt lấy cậu, cằm nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm mại, giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai: "Còn chưa ngủ sao?"

Lục Hòa thầm may mắn là lần này mình nghe thấy giọng nói đó mà không đến mức run cầm cập. Cậu ấp úng một hồi lâu mới thấp giọng đáp: "Ngủ..... em ngủ ngay bây giờ đây."

Nói xong câu đó, cậu mới chợt nhận ra, hiện tại cậu và sếp đã gần nhau đến mức nào, lại còn đang ngủ chung một cái giường.

Trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ mông lung mơ hồ, mà chính Lục Hòa cũng không thể nắm rõ. Cậu bắt đầu nghi ngờ, không biết quan hệ giữa mình và sếp có phải là..... đã tốt đến mức hơi quá rồi không.

Giữa bóng tối, trái tim nhỏ bé kia không tự chủ được mà đập nhanh hơn một chút.

Cái ý nghĩ mông lung kia giống như bị quấn kín bằng một lớp băng gạc thật dày, dù có làm thế nào cũng không thể tháo ra được, từng lớp từng lớp quấn chặt lấy, không hé nổi một kẽ hở.

Nghĩ đi nghĩ lại, đến khi cơn buồn ngủ dần kéo về lần nữa, Lục Hòa vẫn chưa thể nghĩ thông.

Ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, trong đầu Lục Hòa rốt cuộc cũng nặn ra được một cái lý do miễn cưỡng cho qua.

Dù sao lần trước cậu cũng từng ngủ chung giường với sếp rồi, cũng chẳng sao cả..... nếu đã có một thì sẽ có hai..... có hai thì..... ừm..... thì cũng sẽ có ba thôi.....

Trời đông giá lạnh, hai người ngủ cùng một chỗ, cũng..... rất ấm.....

Bình Luận (0)
Comment