Lục Hòa lúc này mới biết thì ra sếp của mình với anh trai nhà cậu lại là bạn tốt.
Khó trách anh trai luôn hỏi sếp cậu đối xử với cậu như thế nào, thì ra giữa hai người họ còn có một tầng quan hệ như vậy.
Nếu Cố tổng là bạn của anh trai, vậy cậu lại càng phải đối xử tốt hơn mới được.
Dù sao thì anh trai ngày thường đối với cậu tốt như vậy, mà bạn của anh thì cậu tất nhiên cũng nên thân thiện tử tế, đó là đạo lý căn bản rồi.
Vì thế, bắt đầu từ hôm đó, Cố Cảnh liền thường xuyên nhận được những lời hỏi han ân cần bất thình lình đến từ Lục Hòa.
"Cố tổng, loại cà phê này uống rất ngon, em đã mang từ Ý về đấy, anh thử xem sao." Lúc đang làm việc, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện thêm một ly cà phê nóng hổi.
"Cố tổng, anh làm việc lâu rồi, nghỉ ngơi một lát đi." Đến giờ nghỉ trưa, trên bàn làm việc của hắn lại nhiều thêm một chiếc gối cổ hình chữ U.
"Cố tổng, uống rượu xong mà uống ít nước mật ong thật sự sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đấy." Buổi tối xã giao về nhà, trên bàn trà chẳng biết từ khi nào đã đặt sẵn một ly nước mật ong.
"......"
Cố Cảnh thật sự sắp bị cái tính cách nhiệt tình quá mức của Lục Hòa làm cho phát mệt.
Rõ ràng mấy ngày trước hắn đã nói rất rõ, cắt đứt sạch sẽ, ý là không cần cậu phải báo đáp hay quan tâm gì cả. Vậy mà chẳng hiểu sao, nhóc con này lại càng ngày càng nhiệt tình hơn là thế nào? Cản cũng không được, mà càng cản lại càng hăng.
Điều đáng giận nhất là mỗi lần hắn định lạnh giọng cự tuyệt, vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sáng ngời đầy chân thành của thiếu niên kia, lời nói đến miệng liền nghẹn lại, nuốt ngược trở vào.
Hắn cũng không phải chưa từng cự tuyệt. Nhưng kết quả của việc cự tuyệt, lại là càng trở nên nhiệt tình hơn.
Nghĩ tới lần trước ở phòng pha trà, vô tình nghe được lời đồn nhóc con kia thích hắn, Cố Cảnh lập tức cảm thấy cơ mặt mình lại đang giật giật.
Rõ ràng đến như vậy sao? Cả công ty đều biết rồi à?
Giờ đang là buổi trưa, Cố Cảnh khẽ giơ tay, day day ấn đường, định thả lỏng một chút tinh thần gần đây lúc nào cũng bị nhóc kia quấy nhiễu đến căng chặt.
Ngay lúc hắn vừa nhắm mắt, cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra.
"Anh ——"
Giọng gọi mềm nhẹ, mang theo một chút ý cười quen thuộc.
Cố Cảnh mở mắt, liền nhìn thấy người đứng nơi cửa.
Vì đang là giờ nghỉ trưa, trong văn phòng không bật đèn chính, chỉ có mấy bóng đèn trang trí nhỏ le lói, ánh sáng lờ mờ. Trái lại, đèn hành lang ngoài kia lại sáng rực, Lục Hòa đứng ở cửa, cả người như bị ánh sáng trắng lạnh ngoài hành lang bao phủ, nhưng ánh mắt vẫn đặc biệt sáng.
Chỉ là hôm nay tóc cậu không còn buông tung như thường lệ, vài sợi tóc ướt lòa xòa dính trên trán, trông có chút chật vật mà cũng lạ lạ.
Tay trái cậu cầm theo một cái dù gấp nhỏ nhỏ còn vương nước, tay phải xách theo một cái hộp gì đó, cả người dính nước mưa đi vào.
"Lạnh quá..." Giọng nói khe khẽ vang lên, nhưng giữa không gian tĩnh lặng này lại bị Cố Cảnh nghe rõ từng chữ.
Cố Cảnh khẽ nhíu mày, nhìn người kia từng bước đi vào.
"Đang đi giữa đường thì đột nhiên mưa, may mà gần đó có chỗ bán dù." Lục Hòa vừa nói, vừa đặt cây dù gấp còn nhỏ nước xuống bên cạnh chỗ ngồi của mình, rồi cầm theo cái hộp nhỏ tiến thẳng đến bàn làm việc của cấp trên.
"Em có đi ngang qua tiệm bánh mà mấy đồng nghiệp giới thiệu, họ bảo bánh hạt dẻ ở đấy ăn ngon lắm. Cố tổng, anh có muốn ăn thử không?"
Gần đây thời tiết vẫn luôn thất thường, cuối thu đầu đông, rốt cuộc hôm nay mưa cũng trút xuống một trận.
Những ngày này, thiếu niên kia cũng thường xuyên mang đủ thứ đồ linh tinh đặt lên bàn làm việc của Cố Cảnh, nào là cà phê, kẹo bạc hà, gối cổ..... lâu dần hắn cũng thành quen, cau mày nhưng chẳng mấy khi liếc mắt nhìn.
Hiện tại thiếu niên đứng đối diện bàn, khoảng cách gần đến mức hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết.
Lục Hòa hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu ấm nhạt, giọt nước mưa còn đọng lại rõ ràng trên mặt vải, như từng hạt châu nhỏ long lanh. Tóc mái phía trước ẩm ướt rũ xuống, vài sợi dính lên trán, dáng vẻ ôn nhuận, làn da trắng nõn càng nổi bật trong ánh đèn mờ mờ.
Nhìn từ trên xuống dưới, lúc này trông cậu giống hệt một con cún nhỏ ướt sũng, mềm ngoan mà đáng thương, lại khéo mang thêm chút dáng vẻ của quý tộc.
Lông mi của thiếu niên tựa hồ cũng bị mưa làm ướt, từng sợi từng sợi mảnh dài, hơi cong lên, còn đọng nước. Chỉ có đôi mắt kia là vẫn giống như mọi khi, sáng trong, long lanh như ngọc lưu ly.
Nhận thấy ánh mắt của sếp vẫn dừng lại trên người mình, Lục Hòa có chút ngượng ngùng, đưa tay vuốt vuốt tóc, cười cười: "Chắc là tại mưa tạt ngang nên dễ bị ướt."
"Lại đây." Cố Cảnh trầm giọng gọi một tiếng.
Lục Hòa ngẩn ra một chút, không rõ ý tứ, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Cố Cảnh đứng dậy, một tay nâng lên, nhẹ nhàng vén tóc mái trước trán của thiếu niên, tay kia lại rút lấy tờ khăn giấy đặt bên cạnh.
Sau đó, từng chút một, chậm rãi lau đi giọt nước còn đọng trên trán cậu. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận đến mức giống như đang lau chùi một món đồ quý giá dễ vỡ.
Lục Hòa ngoan ngoãn đứng yên cho người kia lau đầu, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ bàn tay kia áp trên trán mình, độ ấm khác hẳn với tiết trời se lạnh đầu đông. Trong lúc ấy, ánh mắt cậu vẫn luôn lặng lẽ đuổi theo tay áo của cấp trên, nhìn cổ tay áo màu tối được cắt may tinh tế, thỉnh thoảng thấp thoáng gân xanh nơi cổ tay, sạch sẽ lại lạnh lẽo.
Chờ Cố Cảnh lau xong, hắn mới buông tay, giọng trầm thấp: "Để trợ lý Trần đưa cậu về, thay quần áo đi."
Lục Hòa sững người, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, em cũng không bị ướt gì nhiều."
"Hơn nữa bên ngoài vẫn còn mưa, xe cộ đi lại rất bất tiện, phiền trợ lý Trần lắm."
Cố Cảnh nhìn chằm chằm cậu rất lâu, ánh mắt trầm mặc không nói gì.
Lục Hòa thật sự chẳng cảm thấy mình bị ướt có gì to tát, chẳng qua là mưa tạt sơ sơ thôi, cũng không cần phải làm quá lên như vậy. Huống hồ cậu vừa rồi bất chợt lại có thêm cảm hứng, muốn sửa lại chi tiết chỗ nút tay áo của bản thiết kế kia, nếu lúc này mà về nhà thay đồ thì chẳng khác nào đang lãng phí mất cảm hứng mới vừa lóe lên.
Vì thế, cậu ngồi lại vào chỗ của mình, toàn tâm toàn ý chúi đầu vào chỉnh sửa bản thảo thiết kế. Một buổi chiều cứ thế trôi qua, rốt cuộc cậu cũng chỉnh ra được một phương án khiến bản thân vừa ý.
Lục Hòa lúc này còn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì bản thiết kế mới, hoàn toàn không nhận ra gò má và vành tai của mình sớm đã nóng lên từ khi nào.
Mãi đến khi đứng dậy, Lục Hòa mới cảm giác đầu mình có chút choáng váng.
Bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do buổi chiều quá mức tập trung vào bản thảo nên mới thế.
Lúc về nhà, mưa đã tạnh. Nhớ lại chuyện mình bị dính mưa hồi chiều, Lục Hòa vẫn là theo thói quen vào phòng tắm rửa qua một lượt.
Tắm xong đi ra, cậu cảm thấy tinh thần của mình khá hơn đôi chút. Dì Phỉ thấy cậu, vừa bưng chén canh vừa cười nói: "Cố tổng tối nay không có đi xã giao, sẽ về nhà ăn cơm."
Lục Hòa ngẩn người một chút, sau đó ngốc nghếch gật đầu. Chỉ là không biết vì sao, cậu vẫn cảm giác bản thân giống như chỉ tỉnh táo được một lúc, rồi lại mơ mơ màng màng, có hơi mệt.
Nói với dì Phỉ mấy câu, cậu cũng chẳng ăn cơm, tự mình quay về phòng mà vùi vào chăn ngủ luôn.
Giấc ngủ lần này đặc biệt sâu, bên ngoài bữa cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, ấy vậy mà Lục Hòa ở trong phòng vẫn chẳng hề có dấu hiệu muốn bước ra.
Dì Phỉ nhướng mày, đang định đi lại gõ cửa phòng tiểu thiếu gia thì liền nghe thấy âm thanh nhập mật mã vang lên ở cửa lớn.
Là Cố Cảnh đã trở về. Dì Phỉ khẽ thở phào một hơi, vội quay lại phòng bếp rửa tay, tiếp tục bưng thức ăn dọn ra bàn.
"Dì Phỉ." Cố Cảnh gọi một tiếng, ánh mắt theo bản năng tìm quanh phòng khách một lượt, nhưng không thấy bóng dáng thiếu niên vẫn luôn ngoan ngoãn đợi cơm. Hắn khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Cậu ấy vẫn còn ở trong thư phòng sao?"
"Tiểu Cố về rồi à." Trong nhà chỉ có hai người, từ "cậu ấy" trong miệng Cố Cảnh còn ai vào đây nữa. Dì Phỉ nghe ra ngay, cười cười trả lời: "Tiểu Lục vừa nãy có chút mệt nên vào phòng ngủ rồi."
Bà vừa nói vừa tiếp tục dọn món cuối, còn dặn: "Ta dọn cơm xong rồi, Cố tổng đi gọi cậu ấy dậy ăn cơm đi."
Mệt đến mức này sao?
Cố Cảnh rửa tay trong nhà vệ sinh, ngón tay khẽ day ấn giữa mày. Nhớ tới dáng vẻ thiếu niên mỗi lần nằm bò ngủ ở văn phòng, giống hệt như con heo con, bất kể nơi nào cũng có thể thiếp đi được.
Dừng lại trước cửa phòng Lục Hòa, Cố Cảnh khẽ giơ tay gõ nhẹ.
Bên trong yên tĩnh như tờ, không một tiếng động. Chắc là còn đang ngủ.
Cố Cảnh hơi nhíu mày, lại tăng lực, gõ thêm mấy tiếng, nhưng bên trong vẫn chẳng có phản ứng gì.
Người đàn ông đứng ngoài cửa hơi cụp mắt, hàng mày cau lại chặt hơn. Trong lòng mơ hồ sinh ra chút bất an.
"Lục Hòa."
Không có ai đáp lại.
Sắc mặt Cố Cảnh lúc này đã hoàn toàn trầm xuống. Vài giây sau, hắn hạ tay, cầm lấy tay nắm cửa.
Chốt cửa không khóa.
Cạch một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
Bên trong vẫn là căn phòng hắn quen thuộc. Từ sau khi thiếu niên chuyển đến, phòng cũng chẳng thay đổi mấy, vật dụng đơn sơ, cách bài trí đơn giản, gần như không mang theo chút nhân khí nào.
Nhưng lúc này, Cố Cảnh chẳng còn tâm trí quan sát mấy thứ đó. Ánh mắt hắn lập tức dừng lại nơi giường ngủ.
Thiếu niên cuộn người trong chăn, nguyên một cục tròn tròn, cái chăn bị ôm chặt tới mức phồng lên như một đống gò nhỏ. Cố Cảnh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, chân tiến nhanh vào.
Chỉ là chờ đến khi Cố Cảnh đến được mép giường, nhìn rõ bộ dạng thiếu niên nằm đó, hắn mới phát hiện vừa rồi mình còn thở phào nhẹ nhõm là quá sớm.
Người trên giường mặt đỏ bừng, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, giữa mày khẽ nhíu lại, như thể giấc ngủ này cực kỳ không yên ổn.
Cố Cảnh mím môi, trầm mặc vươn tay, chạm thử lên trán đối phương.
Một mảnh nóng rực.
Thiếu niên tựa hồ cảm giác được bàn tay lành lạnh kia, vô thức khẽ rên nhẹ một tiếng, thân thể cũng theo bản năng nghiêng về phía nguồn lạnh.
Cố Cảnh cau mày khẽ gọi một tiếng, "Lục Hòa."
Vừa định thu tay lại, người trên giường đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay hắn khiến Cố Cảnh không khỏi có chút ngẩn người. Chỉ thấy thiếu niên sốt đến mơ màng, vẫn theo bản năng kéo tay hắn đặt lên bên má, dùng khuôn mặt nóng bừng cọ nhẹ vào mu bàn tay mát lạnh kia.
Lục Hòa mê mê man man, chỉ cảm thấy cả người giống như rơi vào Hỏa Diệm Sơn, nóng đến mức muốn bốc hơi, đầu nặng trịch, mắt cũng chẳng buồn mở nổi.
Ngay khi Lục Hòa cảm thấy bản thân sắp giống như một con cá khô bị nướng chín trên Hỏa Diệm Sơn, chuẩn bị bỏ mạng vì nóng thì một luồng gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua người cậu.
Thiếu niên mê man đến không phân rõ thật giả, nhưng vẫn nhận ra một tia mát mẻ kia. Trong đầu cậu lập tức ảo tưởng - nhất định là quạt Ba Tiêu(*) tới cứu mình rồi! Nhưng quạt Ba Tiêu này tựa hồ không định ở lại lâu, chỉ quạt một cái rồi muốn rời đi.
(*) Quạt Ba Tiêu (芭蕉扇) là một pháp bảo nổi tiếng trong Tây Du Ký, thuộc về bà La Sát - vợ của Ngưu Ma Vương. Trong truyện, cây quạt này có thể tạo ra luồng gió cực mạnh, một quạt là thổi bay cả núi lửa, dập tắt hỏa diệm sơn.
Ngay trong khoảnh khắc nó định chạy mất, Lục Hòa bỗng bùng phát chút khí lực cuối cùng trước khi "chết cháy", tay nhanh như chớp tóm chặt lấy thứ quạt Ba Tiêu ấy mà thực tế chính là bàn tay mát lạnh của Cố Cảnh.
Thiếu niên tham lam áp mặt vào, nhẹ nhàng cọ cọ, cảm giác độ ấm trên mặt hình như giảm đi chút ít, lập tức lại dứt khoát kéo cả bàn tay kia trượt xuống ngực mình, dán lên chỗ nóng bừng đang thiêu đốt.
Suốt quá trình, bàn tay ấy vẫn muốn rút về, nhưng Lục Hòa cứ thế dốc hết sức lực cả người giữ chặt, sống chết không buông.
"Lục Hòa."
Giọng Cố Cảnh trầm thấp vang lên lần nữa.
Lục Hòa chỉ mơ mơ màng màng nghĩ chắc mình sắp chết nóng đến phát sinh ảo giác rồi, chết đến nơi mà vẫn còn nghe thấy tiếng người gọi tên cậu.
Cũng có khả năng..... không phải ảo giác, Lục Hòa nghĩ trong mơ màng.
Có khi là Hắc Bạch Vô Thường tới thu hồn của cậu rồi cũng nên. Bất quá..... tại sao Hắc Bạch Vô Thường lại có giọng quen đến vậy? Như đã từng nghe ở đâu đó rồi.....
Ngay sau đó, cậu tựa hồ còn nghe được một giọng nói khác xen vào:
"Ai ui, lúc vừa mới trở về còn thấy rất tốt, thế nào mới ngủ một chốc đã thành ra thế này rồi....."
"Nước lạnh tới rồi....."
Tiếp theo là một mảnh lạnh lẽo mát rượi áp lên trán cậu dễ chịu muốn phát khóc, so với bàn tay quạt Ba Tiêu ban nãy còn mát gấp bội.
Lục Hòa vô thức buông lỏng bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy quạt Ba Tiêu nơi ngực mình ra. Trong đầu vừa ấm áp vừa hỗn loạn. Quanh quẩn bên tai là tiếng người nói loạn, lúc gần lúc xa, như thể ở trong sương mù nghe được người nói chuyện.
"Không có việc gì đâu, chỉ là bị sốt bình thường thôi. Dạo này giao mùa, không ít người cũng vậy. Ngày thường chú ý nhớ mặc thêm áo vào."
Lục Hòa nghe được, nhưng cũng như không nghe được, chỉ cảm thấy cả người chìm nổi trong hỗn độn nóng lạnh, thi thoảng lại có giọng gọi tên cậu, hoặc ai đó nhẹ nhàng chạm vào trán mình.
Cuối cùng, chờ đến khi hết thảy âm thanh hỗn loạn dần lui về yên lặng, Lục Hòa mới nghe rõ một giọng nói quen thuộc nhất trong đầu mình.
"Lục Hòa."
Giọng nam trầm thấp, như từ xa vọng đến bên tai, mang theo một tầng ấm áp không rõ. Lục Hòa cảm giác cả người dễ chịu hơn không ít, ít nhất là mí mắt cậu không còn nặng trịch như trước. Trong lúc mơ hồ, cậu khẽ nhíu mày.
"Tỉnh dậy."
Giọng nói kia lại vang lên, kề sát bên tai. Lục Hòa ráng sức giật giật mi mắt, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt cậu hồng hồng, vừa tỉnh dậy khóe mắt liền mềm mại mà cụp xuống, ánh nhìn mông lung, lộ ra vài phần yếu ớt và vô thức uỷ khuất.
Lục Hòa chớp chớp mắt, nhìn rõ người ngồi ở mép giường, giọng nói mang theo chất khàn khàn đặc trưng của người đang sốt, mềm yếu đến mức nghe mà tim ngứa ngáy: "Cố tổng."
Dứt lời, cậu liền thấy được biểu tình của vị cấp trên kia ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều, còn ngốc ngốc nhìn đối phương một lát rồi khóe môi nhẹ cong lên một cái, vẻ tiểu thiếu gia được cưng chiều mà làm nũng trong phút chốc không kìm được mà tràn ra.
"Em buồn ngủ quá."
Cố Cảnh khựng lại một thoáng, rồi mới đưa viên thuốc đến bên môi vị thiếu gia nhỏ kia, giọng nói vô thức mang theo vài phần ôn nhu mà đến chính hắn cũng không phát hiện được, "Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp."
Dưới lời dỗ dành trầm thấp đó, Lục Hòa ngoan ngoãn há miệng, nuốt hết mấy viên thuốc vào bụng.
Sau khi uống xong, Cố Cảnh liền cúi người, kéo chăn dịch lại cẩn thận bọc kín người cậu.
Lục Hòa nằm im, cảm giác mí mắt nặng trĩu nhưng vẫn cố mở một khe, nhìn bóng người đàn ông cúi xuống bên mép giường giúp mình chỉnh chăn.
Tầm mắt của thiếu gia nhỏ như có chút thiêu đốt, làm người bị nhìn cũng cảm giác nóng lên theo.
Im lặng vài giây, đến khi Lục Hòa ý thức mơ hồ sắp chìm vào giấc ngủ, mới nghe được một câu nói trầm thấp, bất đắc dĩ mà dịu dàng vang lên bên tai.
"Ngủ đi."