Lục Hà cũng không ngủ lâu lắm, gần trưa thì tỉnh lại.
Không ngoài dự đoán, lúc mở mắt ra, cậu vẫn nằm trên giường của Cố Cảnh. Chỉ là nhìn quanh bốn phía, chủ nhân căn phòng đã không còn ở đó.
Lục Hà chống tay ngồi dậy, việc đầu tiên sau khi tỉnh là với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Mở máy ra, cậu mới phát hiện lúc hơn chín giờ, Sander đã nhắn cho mình mấy tin.
Sander: Tiểu Hoà ơi, cậu với sếp đã làm lành rồi chứ?
Qua nửa tiếng không thấy cậu trả lời, Sander lại tiếp tục gửi tới-
Sander: Không đúng, giờ này cậu đáng lẽ đã phải dậy rồi chứ?
Sander: Hay là..... sếp của cậu tối qua không nhẫn nhịn nữa, nên bây giờ cậu mới không thể xuống giường nổi có đúng không?
Sander: Hay là! Sếp em không còn làm người nữa! Giờ vẫn còn.....
Phía sau còn kèm theo một cái sticker gấu nhỏ mặt mũi hoảng hốt.
Lục Hòa nhìn đến sticker cái gấu nhỏ kia thì bật cười, nhưng phải nói thật, ở một vài khía cạnh nào đó, suy đoán của Sander cũng không hẳn là sai.
Lsla: Tớ đã làm lành với sếp rồi, cảm ơn Sander nha.
Còn về những suy đoán quá sức tưởng tượng kia, cậu không nhắc đến nửa chữ.
Đối phương có lẽ vẫn đang chờ tin nhắn của cậu, nên tin nhắn cậu vừa gửi đi liền lập tức được trả lời lại.
Sander: Thực ra tớ cũng không quan tâm lắm về vấn đề đó đâu, anh chỉ quan tâm là sau tối qua, bảo bối, cậu.....
Lsla: ......
Anh không viết hết, nhưng Sander lại hiểu quá rõ cậu. Sáu dấu chấm kia chẳng khác nào một sự ngầm thừa nhận. Nếu thật sự không có chuyện gì, Lục Hòa nhất định sẽ thẳng thắn phủ nhận, chứ không để lại loại trốn tránh ngượng ngùng như thế này.
Sander: Được đấy, tiến độ của hai người nhanh thật.
Sander: Nói thật, cậu có thể thoát kiếp độc thân tớ còn cao hứng thay. Cậu lúc trước ngốc ngốc, trong chuyện tình cảm thì trì độn, tớ còn thường xuyên lo không biết cả đời này cậu còn có thể yêu đương nổi hay không nữa cơ.
Sander: Không ngờ tới cậu lại yêu được thật, chẳng biết nói gì hơn, chúc mừng!
Cuối cùng còn kèm theo một cái sticker vừa quê mùa vừa buồn cười: nền xanh biển, một đóa hoa hồng đỏ rực không ngừng nở rộ, bên cạnh còn có mấy chữ "hạnh phúc vĩnh viễn bên nhau." to đùng xoay vòng.
Rất quê, nhưng cũng thật lòng vui mừng. Nếu không biết rõ là Sander gửi tới, Lục Hòa còn tưởng chính mình vừa nhận được tin nhắn từ một vị trưởng bối nào đó.
Lsla: Cảm ơn.
Cậu lại nằm nửa người trên giường, cùng Sander trò chuyện thêm một lúc. Bất chợt, cửa phòng bị mở ra.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Hòa quay đầu nhìn thì thấy Cố Cảnh.
Thấy cậu đã tỉnh, Cố Cảnh liền mỉm cười bước vào.
"Ngủ đủ rồi?"
Lục Hòa cất điện thoại, gật đầu: "Ừm, ngủ đủ rồi."
"Dì Phỉ hôm nay có nấu canh gà đông trùng hạ thảo với nấm bao tử, em mau đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm đi." Cố Cảnh ôn nhu nói.
Lục Hòa lại gật đầu, sau đó chậm rãi dang hai tay ra, làm động tác đòi bế.
Cố Cảnh thoáng ngẩn người khi thấy hành động này, rồi khóe môi chậm rãi cong lên.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi của thiếu gia nhỏ, rồi khom người, thuận theo dáng vẻ đòi ôm kia, một tay bế người lên.
Lục Hà cứ như một chú mèo nhỏ lười biếng, thỏa mãn mà treo trên người hắn, mãi đến khi được bế vào phòng tắm mới từ từ lấy lại tinh thần.
Cố Cảnh đặt cậu xuống, rồi lấy từ trong tủ đựng đồ ra một bộ dụng cụ rửa mặt mới tinh đưa cho cậu: "Tự đánh răng rửa mặt đi nhé, xong thì ra ngoài ăn cơm."
Lục Hoà ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Cảnh xoa nhẹ đầu cậu một cái, sau đó xoay người đi ra.
Lục Hòa đứng trong phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng, vốn còn hơi mơ mơ màng màng. Đến lúc súc miệng, ánh mắt bất giác lướt về phía gương, qua mặt gương nhìn thấy được cấu trúc phòng tắm ở sau lưng.
Lục Hòa: "......"
Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng tối hôm qua bị sếp ép trong chính căn phòng này..... làm những chuyện kia. Cả người cậu trở nên cứng đờ, tim đập mạnh, bị dọa đến run lên một cái.
Trong lòng lẩm bẩm "phi lễ chớ nghĩ, phi lễ chớ nghĩ", động tác lập tức nhanh gấp đôi, rửa mặt súc miệng đều làm vội vàng, không chần chừ thêm giây nào nữa, gần như chạy trốn ra khỏi phòng tắm.
Từ phòng Cố Cảnh đi ra, vừa bước vào phòng khách, Lục Hòa đã ngửi thấy mùi canh gà thơm nức mũi tỏa ra khắp nơi.
Không thấy bóng dáng của Cố Cảnh ở trong phòng khách, chắc hẳn là hiếm khi có ngày nghỉ ở nhà, nên lúc này hắn đang vào bếp giúp dì Phỉ.
Vừa mới đi ra, Lục Hòa liền đụng mặt với dì Phỉ đang bưng một nồi canh gà nóng hổi đi tới.
"Tiểu Lục, coi chừng nóng." Dì Phỉ cẩn thận tránh qua bên, sợ hơi nóng phả vào người Lục Hòa.
Vừa đặt nồi canh gà lên bàn, bà vừa gọi cậu: "Còn hai món nữa, Tiểu Cố đang trông, sắp xong rồi. Tiểu Lục cứ ngồi vào bàn trước đi......"
Câu nói đến đây đột nhiên nghẹn lại.
Lục Hòa như có linh cảm, quay đầu nhìn, liền thấy dì Phỉ đang trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ được mà mở lớn, môi khẽ hé, cả gương mặt tràn đầy kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Lục Hòa chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao bà lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
"Dì Phỉ?" Cậu khẽ gọi.
Dì Phỉ như vừa từ cơn mộng choàng tỉnh, vội lên tiếng: "Tiểu Lục, con...... Con không sao chứ?"
Biểu cảm của bà lại thay đổi, từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành khẽ cau mày, mang theo vẻ đau lòng xen lẫn thương yêu.
Lục Hòa không hiểu nguyên do, chỉ mơ hồ nhận ra ánh mắt bà dường như vẫn luôn dừng lại ở trên người mình. Chính xác hơn mà nói là ở chỗ cằm của cậu.
Theo ánh mắt của dì Phỉ, Lục Hòa chậm rãi cúi đầu nhìn xuống. Khi nhìn rõ, đôi mắt sáng như sao của cậu cũng hơi trợn lớn.
Trên người cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ ở nhà giống Cố Cảnh, cổ áo rộng, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nơi ngực.
Ngày thường, ở nhà cậu cũng hay mặc đồ ngủ, thậm chí còn thường tùy tiện cởi hai nút áo ra cho thoải mái, vốn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lần này trọng điểm lại nằm ở phần ngực trắng trẻo vốn sạch sẽ nay lại trải đầy dấu vết đỏ sậm của cậu.
Đặc biệt, ngay chỗ xương quai xanh, nơi tối qua bị Cố Cảnh mạnh mẽ lưu lại dấu hôn, đã đỏ đến sắp tím. Toàn bộ mảng da hở ra kia, không chỗ nào là không in dấu vết, nhìn qua đủ thê thảm khiến cho dì Phỉ cũng không nỡ nhìn thẳng.
Lục Hòa: "......"
Giờ mà nói với dì Phỉ rằng tối qua cậu ra ngoài đánh nhau nên mới thành ra thế này, liệu bà có tin nổi không?
"Dì Phỉ, con......" Lục Hòa nhất thời nghĩ không ra được lý do hợp lý, mím môi, cuối cùng đành lắp bắp: "Con không sao đâu, có lẽ là..... tối qua bị muỗi cắn."
Dì Phỉ: "......"
Trời lạnh như thế này làm gì có muỗi, cho dù có thật, thì cũng không thể cắn ra những dấu hôn vừa to vừa đậm đến vậy được.
Dì Phỉ đã sống hơn bốn mươi năm, ngay cả con cái cũng có rồi, sao có thể không nhận ra trên người Lục Hòa rốt cuộc là bị cái gì để lại dấu vết được cơ chứ?
Bà chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi.
Ngày trước, khi Cố Cảnh đưa đứa nhỏ này về, hắn từng nói với bà đây là anh em thân thiết, nhờ bà chiếu cố thêm.
Từ đó, dì Phỉ vẫn luôn xem Lục Hòa như con cái trong nhà mà đối đãi, ai ngờ kết quả lại thành ra đứa nhỏ này bất ngờ biến thành vợ của Cố Cảnh.
Nghĩ tới đây, dì Phỉ không kìm được mà thở dài.
Bất quá cũng đúng, mấy ngày nay Cố Cảnh đối với tiểu thiếu gia kia càng ngày càng để tâm, dấu vết đã rõ rành rành, hôm nay thành thế cục này cũng không phải là không có điềm báo từ trước.
Trong phòng khách, bầu không khí bỗng trầm mặc một lúc. Cố Cảnh từ phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng một đĩa bí đỏ hầm sườn. Thấy hai người đang đứng ngẩn người giữa phòng khách, hắn hơi nghi hoặc.
Đến khi đặt đồ ăn lên bàn, ánh mắt hắn thoáng quét qua, liền trông thấy dấu vết trên người Lục Hòa. Khóe môi khẽ cong lên, hắn nhẹ nhàng cười một chút, rồi quay sang nói với dì Phỉ: "Dì Phỉ, trong bếp vẫn còn một món chưa xong, dì vào xem giúp con nhé."
Dì Phỉ tự biết nếu ở lại chỉ càng khiến tình cảnh thêm ngượng ngập, bèn đáp hai tiếng, rồi xoay người trở lại phòng bếp.
Lục Hòa vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, chưa kịp phản ứng. Giây tiếp theo, Cố Cảnh đã bước tới, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, thấp giọng dỗ dành: "Không sao đâu, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết thôi."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Lục Hòa hất tay, cái tát nhẹ nhàng như gãi ngứa, chẳng có chút sức lực, so với đánh lại càng giống như đẩy hơn: "Đều tại anh hết đó!"
Mặt bị đẩy nghiêng đi một bên, Cố Cảnh cũng không giận, tiếp tục cài lại cổ áo cho cậu, để những dấu hôn đỏ hồng kia bớt lộ ra ngoài.
Xong xuôi, hắn thuận thế nắm lấy bàn tay vừa đánh mình, đưa lên môi khẽ hôn, cười khẽ như dỗ dành: "Ừm, đều là do anh."
Lục Hòa rụt tay lại, ngồi xuống bàn ăn.
Cố Cảnh thấy cậu không còn giận nữa, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay khẩu vị của Lục Hòa khá tốt, bữa cơm ăn được nhiều hơn hẳn, canh gà dì Phỉ đã nấu quá ngon, cậu không nhịn được mà uống liền hai bát.
Sau đó, dì Phỉ trở lại dọn dẹp, cũng không hỏi thêm điều gì, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Ăn cơm xong, Lục Hòa lại trở về phòng Cố Cảnh nằm thêm một lúc, rồi chợt nhớ ra được gì đó. Cậu bật dậy, không nói lời nào mà chạy về phòng mình.
Cố Cảnh nhướng mày nhìn bóng dáng cậu, chờ mười phút sau, Lục Hòa lại trở về.
Lần này cậu đã thay đồ, không còn là bộ áo ngủ kia nữa, mà thay vào đó là áo len cổ cao cùng chiếc quần dài thoải mái.
Vừa tới gần, cậu liền mở miệng: "Cố ca ca, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Cố Cảnh đưa tay ôm cậu vào trong lồng ngực, cúi đầu hỏi: "Vội đến vậy sao?"
Lục Hòa hỏi lại: "Chẳng lẽ anh không vội?"
"Vội thì vội, nhưng đi đăng ký kết hôn còn cần phải chuẩn bị giấy tờ, không phải cứ đưa người đến là được. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi trước đã, hai ngày nữa rồi đi."
Cái gọi là hai ngày nữa, quả thật chính là đúng hai ngày sau.
Hai ngày sau, Lục Hòa cuối cùng cũng được như ý nguyện, cùng Cố Cảnh bước vào Cục Dân Chính.
Theo kế hoạch ban đầu của Cố Cảnh, vốn phải đi gặp cha mẹ Lục Hòa trước, giải thích tình hình rồi lấy sổ hộ khẩu. Nhưng Lục Hòa lại quá sốt ruột, cậu căn bản chờ không nổi nữa, càng chẳng muốn phải đi gặp trưởng bối.
May thay, nhà bọn họ vốn ai cũng có một cuốn sổ hộ khẩu. Cha mẹ Lục thỉnh thoảng hứng chí lên muốn mua thêm nhà thì dùng, anh trai của cậu xử lý công việc gì đó cũng cần dùng, thành ra trong chuyện lấy sổ hộ khẩu, Lục Hòa cực kỳ thuận lợi.
Tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ xong, Lục Hòa gần như lôi kéo Cố Cảnh chạy đi đăng ký, nôn nóng chẳng khác nào một đứa nhỏ đang chờ nhận quà.
Làm xong mọi thủ tục, trong tay cậu đã có được tấm giấy đăng ký kết hôn mà cậu đã mong mỏi bấy lâu.
Lục Hòa ôm chặt tờ giấy, vui mừng quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh: "Cố ca ca, chúng ta đã kết hôn rồi!"
Cố Cảnh nhìn bộ dáng vui sướng nhảy nhót của cậu, tâm tình cũng theo đó mà nhuốm sắc rạng rỡ. Hắn cười khẽ, gọi một tiếng: "Ân, vợ à, chúng ta đã kết hôn rồi."
Xưng hô bất ngờ kia làm cho Lục Hòa sững ra một chút, da mặt cậu đâu có dày như Cố Cảnh, vội làm bộ trấn định mà chuyển đề tài: "Chúng ta chụp một tấm ảnh đi, để em báo cho ba mẹ em biết em đã kết hôn rồi."
Cố Cảnh nghe lời, phối hợp cùng cậu chụp hình.
Lục Hòa tiện tay chụp lại, đưa nhẫn trên tay hai người cùng với tấm giấy chứng nhận vừa đến tay vào trong khung hình. Sau đó, không chút chần chừ, cậu gửi ngay lên nhóm chat gia đình "Người Một Nhà".
Lsla: Con kết hôn rồi (≧▽≦)/
Tấm hình này nói là ảnh thì đúng, nhưng trong mắt người trong nhóm, nó chẳng khác nào một quả bom nổ chát chúa, bất ngờ giáng xuống khiến tất cả bọn họ không kịp trở tay.
Anh trai: ???
Mẹ: ???
Bố: ......
Ngay sau đó, tin nhắn trong nhóm như bùng nổ.
Anh trai và mẹ thay phiên nhau truy hỏi, nào là "Các con bắt đầu hẹn hò từ khi nào?", "Sao lại đột ngột đi lãnh chứng như vậy?" Cuối cùng mới nhắn một câu, "Thôi, lãnh chứng cũng được, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi."
Chỉ có cha Lục, phong cách hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hai người kia, một mực đeo kính gõ chữ, nghiêm túc truy vấn: "Lục Hòa, con rốt cuộc đã kết hôn với ai vậy?"
Ba người hợp lực, chỉ trong chốc lát đã gửi đi gần trăm tin nhắn, dồn dập chen nhau.
Thế nhưng Lục Hòa căn bản không buồn đọc, chỉ chuyên tâm gửi lại một câu-