Khi Lục Hoà quay lại công ty làm việc, cậu lại tiếp tục mải mê với bản thiết kế của mình.
Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng bản phác thảo thiết kế chi tiết chiếc nhẫn hình con rắn kia của cậu vẫn chưa định hình xong.
Vào buổi trưa hôm đó, sau khi ăn trưa xong và cùng sếp trở về văn phòng, Lục Hoà đã bắt gặp một vị khách không mời mà đến.
Nhìn người đến, cậu cảm thấy khá quen mặt, đó là Thẩm Quyên Quyên - người mà cậu đã gặp một lần ở nhà hàng Tây dưới tòa nhà công ty.
Cố Cảnh dường như cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ xuất hiện ở đây, hắn thu lại cảm xúc, hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Thẩm Quyên Quyên vẫy tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tối qua bạn em tổ chức tiệc sinh nhật, em qua chúc mừng. Vừa tan tiệc thì gặp dì ở cửa, dì nhất quyết đòi đưa em về, ai ngờ đưa em tới thẳng đây luôn.''
"Ý của dì thì em hiểu, nhưng em cũng thông cảm, chuyện tình cảm của con trai lâu rồi đã chẳng có động tĩnh gì, làm mẹ không sốt ruột mới là lạ."
Cố Cảnh cau mày không nói gì.
Thẩm Quyên Quyên lại liếc mắt nhìn cậu nam sinh có đôi mắt to tròn rất bắt mắt đứng phía sau hắn rồi hỏi tiếp: "Anh định khi nào mới nói với dì về chuyện này?"
Cuối cùng, Cố Cảnh chỉ nhẹ giọng nói một câu xin lỗi với Thẩm Quyên Quyên, không trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi, "Để anh bảo trợ lý đưa em về."
"Gấp gì chứ, em cũng có tài xế riêng mà." Thẩm Quyên Quyên nói, lại nhìn về phía chàng trai nhỏ đang đứng sau lưng Cố Cảnh, "Đã gặp mặt rồi, chẳng phải bây giờ cũng nên làm quen một chút sao?"
Ánh mắt cô gái dưới ánh nắng cứ nhìn chằm chằm cào cậu, Lục Hòa cũng mỉm cười gật đầu chào như đáp lễ.
Thẩm Quyên Quyên bước qua Cố Cảnh, tiến lại gần, nhìn thẳng vào Lục Hoà, nửa cảm thán, nửa trêu chọc: "Trời ơi, lông mi em dài thật đó!."
Nhìn cô gái đứng ngay trước mặt, Lục Hòa không lên tiếng, chỉ chớp mắt một cái.
"Ghê thật đó, lúc cậu chớp mắt, lông mi cứ như cánh bướm phất phơ ấy. Da của em cũng trắng trắng mềm mềm, trời sinh đẹp hay là do chăm da vậy? Mà dưới mắt hơi có chút thâm nhàn nhạt, không biết là nếp nhăn hay quầng thâm nữa......"
"Khụ—" Cố Cảnh ho khan một tiếng, lập tức bước lên đứng chắn trước mặt Lục Hòa, lạnh giọng nói: "Đừng có vừa gặp đã nhào vào như thế."
Thẩm Quyên Quyên vội thu người lại, "Xin lỗi, là do em tò mò quá thôi."
"Lúc trước ở nhà hàng nhìn không rõ, hôm nay nhìn gần mới thấy, người yêu của anh dễ thương quá." Thẩm Quyên Quyên hạ giọng nói với Cố Cảnh, "Anh coi chừng đấy, kiểu này đừng nói đến đàn ông, ngay cả đám con gái như em cũng thích đấy, đừng để bị người khác cướp mất....."
Cô chưa nói xong đã bị Cố Cảnh lạnh lùng ngắt lời: "Bọn anh còn có việc, anh sẽ bảo trợ lý đưa em về."
Thẩm Quyên Quyên: "....."
Có trời đất làm chứng, cô chỉ nhắc nhở chút thôi mf, thực sự không có ý định chen ngang đâu.
Tuy bị ngắt lời nhưng Thẩm Quyên Quyên cũng không hề tỏ ra khó chịu: "Không cần, em đã nói là em có tài xế riêng rồi." Nói rồi, cô vui vẻ vẫy tay với Lục Hoà: "Tạm biệt em nhé."
Lục Hoà cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại: "Tạm biệt, chị xinh đẹp."
Cố Cảnh mặt không cảm xúc, lại lặng lẽ nghiêng người che chắn Lục Hòa ra sau lưng.
Thẩm Quyên Quyên: "....." Đúng là tên đàn ông keo kiệt!
Lục Hoà nhìn theo bóng lưng của cô gái đang vui vẻ rời đi, đờ người một lúc, quay đầu lại thì thấy sếp đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng: "Đẹp không?"
Lục Hoà: "....." Cái cảm xúc bất mãn này là sao?
"Đẹp ạ....." Lục Hoà gượng gạo trả lời.
Nếu cậu mà nói không xinh, sợ là cấp trên sẽ nắn cậu thành bánh quai chèo tại chỗ mất. Dù sao thì Lục Hòa vẫn còn ấn tượng rất sâu, vị này chính là đối tượng xem mắt lần trước của cấp trên.
Lúc đó sếp giải thích rằng đó là bạn thuở nhỏ, lúc ấy cậu cũng chưa nghĩ nhiều, sau lại ngẫm lại, đây chẳng phải kiểu "thanh mai trúc mã" thường thấy sao?
Theo lời cô gái kia vừa nói, là mẹ sếp đã đưa cô ấy đến tận đây, chuyện này cũng dễ hiểu khi đây là mối quan hệ được gia đình hai bên chấp thuận. Hơn nữa, sếp cũng từng nói với hắn rằng sau này sẽ không đi xem mắt nữa, vậy thì vị tiểu thư vừa rồi tám phần là......
Khi từ "chị dâu" bất chợt hiện lên trong đầu, Lục Hòa liền cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Bộ máy vận hành trong đầu cậu như bị trục trặc, giống như toàn bộ đường dây mạch não đều bị ai đó túm lên rồi cắt đứt sạch sẽ.
"Làm sao vậy?" Nhận ra sắc mặt cậu có gì đó không ổn, Cố Cảnh mở miệng hỏi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Lục Hòa cuối cùng cũng miễn cưỡng nối lại được đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vội vàng đáp: "Không, không có gì......"
Cố Cảnh vẫn còn nhớ rất rõ ấn tượng mà Thẩm Quyên Quyên để lại cho Lục Hòa lần trước. Hắn cũng từng giải thích rõ rồi, giữa hắn và Thẩm Quyên Quyên thật sự không có gì cả, lúc đó nhìn phản ứng của Lục Hòa hình như cũng đã chấp nhận rồi.
Nhưng bây giờ sắc mặt người này lại khó coi như thế, Cố Cảnh đoán có lẽ vẫn là do chuyện vừa rồi, hắn nói :"Tình huống hôm nay đến quá đột ngột, anh cũng không đoán được cô ấy sẽ tới. Nếu như em không muốn gặp cô ấy thì......"
Ai ngờ lời còn chưa dứt, Lục Hòa đã vội vã cắt ngang, phản ứng vô cùng lớn: "Không có không có! Sao em lại không thích chứ! Em thích mà!"
Cố Cảnh: ".....?"
Lục Hoà gắng gượng nở một nụ cười: "Một người xinh đẹp như vậy..... ai mà chẳng thích chứ."
Sếp ngày thường đối xử với cậu tốt như vậy, cho dù cậu không hiểu vì sao mình lại đột nhiên khó chịu, cũng không thể tạt nước lạnh vào hứng thú của sếp được.
Nói là không thích đối tượng xem mắt của cấp trên, chẳng khác nào vả vào mặt cấp trên cả. Lục Hòa nghĩ nghĩ, thôi thì nhịn đi.
Hơn nữa cậu đúng là thật lòng cảm thấy chị gái xinh đẹp vừa rồi rất dễ mến. Chỉ là cậu không hiểu vì sao, mỗi khi nghĩ đến chuyện chị ấy có quan hệ gì đó với sếp, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó chịu đến vô cớ.
Cố Cảnh nhìn nụ cười miễn cưỡng kia của cậu, hơi cau mày: "Không sao chứ?"
Lục Hoà lúc này trông cứ như bị tiêm máu gà, toàn thân toát lên tín hiệu bất thường, nhưng cậu vẫn nói: "Không sao cả. Chúng ta về văn phòng trước đi, em cảm thấy hơi mệt."
Cố Cảnh nhìn dáng vẻ vội vàng muốn bỏ đi của người kia, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì.
Rất nhanh sau đó, hắn liền hối hận. Nếu khi ấy hắn chịu nói rõ ràng với người kia thêm một chút nữa, thì liệu cục diện hiện tại..... có còn là tình huống như bây giờ không?
Lúc sắp đến giờ nghỉ trưa, Lục Hòa là người đầu tiên lên tiếng: "Cố tổng, em chợt nhớ ra hôm qua đã hẹn trước với Lan tỷ, trưa nay phải ăn cùng chị ấy, nên hôm nay em không ăn cùng anh được rồi."
Cố Cảnh hơi nhíu mày, lại nghe Lục Hòa bổ sung: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ ăn cơm đàng hoàng."
Vì thế, Cố Cảnh cũng không còn lý do gì để giữ người lại.
Buổi tối hôm đó hắn không có tiệc xã giao, hai người cùng ngồi ăn cơm trên một chiếc bàn, nhưng Lục Hòa lại không ngồi cạnh hắn.
"Sao lại ngồi xa vậy?" Cố Cảnh hơi cau mày, nhìn Lục Hòa đang ngồi đối diện, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.
Lục Hòa gượng cười "ha ha" hai tiếng: "Không xa mà, chúng ta vẫn ngồi chung một bàn đấy thôi."
Mỗi lần Cố Cảnh định gắp thức ăn cho cậu, Lục Hòa luôn khéo léo né tránh, nhanh chóng dời cái chén ra: "Không cần đâu, Cố tổng, anh cứ ăn đi, em muốn ăn gì thì tự gắp được mà."
Cố Cảnh chẳng còn cách nào khác, trong lòng như bị treo một lưỡi dao bén nhọn, mỗi lần Lục Hòa cự tuyệt sự thân cận của hắn, lưỡi dao ấy lại hạ xuống, cứa mạnh một nhát vào tim hắn.
Lục Hòa ăn rất nhanh, xong xuôi liền về phòng, suốt cả quá trình không mở miệng thêm một câu nào.
Những hôm Cố Cảnh có tiệc xã giao thì lại càng tệ hơn, khi về đến nhà liền chẳng thấy bóng dáng của ai.
Thư phòng tối đen như mực, rõ ràng là không có ai bên trong. Khi đến trước cửa phòng Lục Hòa, từ khe cửa phía dưới còn có thể thấy ánh sáng le lói, nhưng chỉ cần hắn gõ cửa, người bên trong lập tức tắt đèn.
Tiếng nói trầm thấp vang ra từ sau cánh cửa: "Em đang xem giờ, đến giờ thì em sẽ đi ngủ ngay, Cố tổng cũng nên đi ngủ sớm đi."
Cố Cảnh: "....."
Hắn mím môi, từ từ rút tay ra khỏi cánh cửa.
Lúc này hắn mới hiểu, nếu thiếu gia nhỏ không muốn thân thiết với hắn, hắn thật sự cũng chẳng có cách nào khác.
Ngày hôm sau vào giờ nghỉ trưa, Lục Hòa lại định giống mấy hôm trước, kiếm cớ nói muốn ăn trưa cùng đồng nghiệp, thì thấy sếp đã đóng máy tính lại.
Cố Cảnh nhìn sang bên này, ánh mắt sắc lạnh: "Hôm nay cũng hẹn sẵn ăn trưa với đồng nghiệp sao?"
Lục Hà: "......" Ban đầu đúng là như vậy thật, nhưng giờ thì hắn đã nói hết lời thoại của cậu rồi, cậu còn biết nói gì nữa?
"Vâng ạ....." Cuối cùng Lục Hòa vẫn phải gồng mình cứng đầu mà thừa nhận.
Cậu không thể quá phụ thuộc vào sếp, nếu không bản thân sẽ nảy sinh những suy nghĩ rất xấu xa mất.
Lần trước sau khi trở về, cậu đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng có thể tự lý giải được cảm xúc khó chịu không tên ấy - đúng vậy, mỗi khi nghĩ đến chuyện cấp trên có người yêu, cậu liền không vui.
Cực kỳ không vui.
Cậu cũng đã tự hỏi bản thân rất lâu, rằng rốt cuộc vì sao mình lại sinh ra thứ cảm xúc đó. Rõ ràng người ta là một đôi trai tài gái sắc, rõ ràng chuyện chung thân đại sự của sếp chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng cậu vẫn cứ hèn mọn mà dâng lên thứ cảm giác bất mãn không thể kiểm soát.
Cuối cùng, cậu rốt cuộc cũng nghĩ ra được câu trả lời.
Bởi vì, cậu đã nảy sinh d*c v*ng chiếm hữu đối với sếp.
Cậu hy vọng ánh mắt của sếp mãi mãi chỉ dừng lại trên người mình, hy vọng sếp luôn luôn dịu dàng quan tâm đến mình theo cách khiến người ta không thể kháng cự, hy vọng người luôn ở bên cạnh sếp mãi mãi là chính mình.
Ý niệm ấy vừa lóe lên, ngay cả Lục Hòa cũng bị chính mình dọa sợ.
Thật quá đê tiện.
Sếp đối xử với cậu tốt như anh trai ruột, vậy mà cậu lại muốn đem sự tốt bụng ấy chiếm làm của riêng mình.
Rõ ràng cả công ty đều biết cách vài hôm sếp lại đi xem mắt, rõ ràng ai cũng biết cấp trên là đang nghiêm túc tìm kiếm bạn đời, mà vào khoảnh khắc biết sếp đã có người mình thích, cậu lại nảy sinh thứ ý nghĩ tăm tối như thế.
Lục Hòa không chịu nổi sự đê tiện của chính mình, cậu nhất định phải nghĩ cách nhổ bật tận gốc cái loại d*c v*ng chiếm hữu đầy ác ý này ra khỏi người mình.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, lý do khiến mình nảy sinh cảm xúc chiếm hữu đối với cấp trên, chẳng phải là bởi vì gần đây hai người bọn họ quá thân thiết, cậu quá mức ỷ lại vào hắn sao?
Vì vậy, gần đây Lục Hòa luôn tìm mọi cách để tránh né tiếp xúc với sếp. Cậu tin rằng, chỉ cần kéo giãn khoảng cách, thời gian trôi qua, cậu nhất định sẽ quay lại trạng thái bình thường.
Thế nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy sắc mặt của sếp thoáng hiện lên vẻ không vui, Lục Hòa lại không biết liệu hôm nay mình còn có thể kiếm cớ để trốn tránh được nữa hay không.
Cậu nhìn sếp bước từng bước về phía góc bàn nơi mình đang ngồi, thần sắc của hắn vẫn trước sau như một là bình tĩnh trấn định, mãi đến khi dừng lại trước mặt cậu.
"Dạo này em làm sao vậy?" Cố Cảnh hỏi.
Lục Hòa vội vàng đứng dậy, giả vờ ngơ ngác: "Không..... không sao hết ạ......"
Nhưng hôm nay Cố Cảnh như thể quyết tâm muốn truy hỏi cho ra nhẽ: "Không sao mà sao lại tránh mặt anh?"
Lục Hòa chột dạ đến mức trái tim như thắt lại, cậu cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh mắt của sếp, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm chiếc cà vạt trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Không có mà......"
"Không có?" Cố Cảnh trầm giọng, "Lục Hòa, em mau ngẩng đầu lên, nhìn anh mà lặp lại lần nữa."
Càng nghe hắn nói thế, Lục Hòa lại càng không dám ngẩng đầu.
Cho đến khi Cố Cảnh đưa tay dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm cậu lên, lực đạo không mạnh nhưng không cho phép cậu kháng cự, khuôn mặt cậu đã bị nâng lên.
"Tại sao lại tránh anh?"
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Hòa bị tia sắc bén giấu trong đôi mắt kia dọa cho sững sờ, đôi mắt mà cậu vốn rất thích giờ phút này lại như ẩn giấu dã thú, khiến người ta không rét mà run.
Cậu nhìn thấy khóe miệng của sếp hơi nhếch lên, thế nhưng nửa ngày lại không thốt ra được một lời.
"Nói chuyện." Giọng nói của Cố Cảnh vẫn trầm thấp như mọi khi, nhưng lại khiến người ta muốn thuần phục.
Lục Hoà khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra được lời nào.
"Có liên quan đến cô gái xinh đẹp ngày hôm đó không?" Thấy cậu im lặng, Cố Cảnh liền chủ động hỏi.
Lục Hòa nghe vậy, toàn thân khẽ run lên một chút.
Tư tưởng xấu xa của cậu..... đã bị nhìn thấu rồi sao? Sếp..... sẽ vì vậy mà ghét bỏ cậu sao?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng bị cấp trên chán ghét, đôi mắt Lục Hòa liền cảm thấy khô rát.
Cố Cảnh không bỏ qua được cái run rẩy rất khẽ khi nãy của Lục Hòa, hắn biết mình đã đoán đúng rồi.
Hắn vừa định mở miệng giải thích lại lần nữa về quan hệ giữa hắn và Thẩm Quyên Quyên, thì lại nhìn thấy hốc mắt của thiếu gia nhỏ trước mặt đột nhiên ửng đỏ.
Động tác của Cố Cảnh khựng lại. Chỉ cảm thấy nơi trái tim của hắn treo lơ lửng một lưỡi dao, lúc này đây lại đâm tới lần nữa, so với bất kỳ lần nào trước đó còn tàn nhẫn hơn, gần như là cắm thẳng vào ngực, khiến hắn đau đến mức chẳng biết phải làm sao.
Hắn buông tay đang giữ cằm Lục Hòa ra, rồi lập tức ôm cậu thật chặt vào lòng, giọng trầm thấp dịu dàng dỗ dành: "Anh xin lỗi, là lỗi của anh, anh sẽ không doạ em nữa....."
Lục Hoà tựa vào lồng ngực hắn, nghe giọng nói dịu dàng vang bên tai, càng cảm thấy lòng mình thêm mấy phần bức bối.
Cậu hình như..... thật sự không thể rời khỏi cấp trên rồi. Kế hoạch thoát khỏi sự ỷ lại này, trong khoảnh khắc ấy, như bị ai đó dùng vết mực đỏ chói xóa tan không thương tiếc.