Bởi vì phải đi công tác, sáng hôm sau Lục Hòa bị ép dậy từ rất sớm.
Cuối thu, buổi sáng ở thành phố G lạnh cắt da cắt thịt. Lục Hòa đang cuộn trong chăn, mắt còn chưa kịp mở đã bị một cuộc điện thoại của trợ lý Trần đánh thức.
"Trợ lý Tiểu Lục, cậu sắp đến công ty chưa?" Trợ lý Trần ở đầu dây bên kia hỏi.
Lục Hòa vẫn đang rúc trong ổ chăn, cả người mơ mơ màng màng. Cậu loáng thoáng nghe thấy trợ lý Trần đang nói gì đó, nhưng âm thanh cứ như vọng từ nơi xa xăm nào đến, nghe cực kỳ mơ hồ.
"Ừm ừm ừm....." Lục Hòa vô thức đáp lại bằng mấy tiếng chẳng rõ nghĩa.
Ngay sau đó, cậu lại giống như nghe thấy một giọng nói khác lạnh lạnh xen vào, chỉ là lúc đó đầu óc quá mụ mị, cậu thật sự nghe không rõ.
Đến khi tỉnh táo lại, cuộc gọi đã kết thúc được hơn mười phút. Lục Hòa lúc này mới không tình nguyện mà lồm cồm bò dậy rời khỏi giường.
Cậu với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, phát hiện trước đó anh cả đã gửi cho cậu một chuỗi tin nhắn khá dài dòng. Nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại Bắc Kinh mới có hơn 7 giờ sáng.
Lục Hòa bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng, cái gọi là sức mạnh của việc đi làm này đúng là có uy lực lớn thật, khiến cậu lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác khổ sở là thế nào.
Sau khi vệ sinh cá nhân một cách đơn giản, cậu tùy ý rút từ trong tủ ra một chiếc áo giữ nhiệt, rồi khoác thêm bên ngoài một cái hoodie đơn giản.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mười phút, tùy tiện đến mức nhìn thế nào cũng không giống chuẩn bị đi công tác cùng lãnh đạo, mà giống hệt như sắp được lãnh đạo mời đi ăn cơm.
Bước ra khỏi sân nhà, tài xế đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Thấy cậu đi ra liền cười chào một tiếng: "Cậu chủ nhỏ."
Tài xế là người mới, mới được Lục Tiến điều tới bên cạnh cậu không lâu sau khi Lục Hòa về nước.
Lục Hòa cũng không còn hơi sức mà đáp lễ, chỉ uể oải cười cười, báo địa chỉ công ty xong liền nghiêng đầu ngủ luôn ở ghế sau.
Lục Hòa khi còn ở nước ngoài đã quen sống một mình, về nước rồi cũng vậy, cậu trực tiếp lấy danh nghĩa bản thân mua một căn hộ gần công ty để tiện ở riêng. Có điều, cho dù là căn gần nhất thì khoảng cách tới công ty vẫn còn hơn hai mươi cây số.
Suốt dọc đường đi, Lục Hòa cứ rúc ở ghế sau mà lơ mơ ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến khi xuống xe, theo bước chân vội vã của người ta đi vào văn phòng, cơn buồn ngủ của cậu vẫn chưa thuyên giảm được chút nào.
Nhìn thấy bóng dáng sếp ở trong phòng làm việc đang chăm chú xử lý công việc, Lục Hòa không khỏi âm thầm cảm khái một câu trong lòng:
—Tuổi trẻ thật tốt.
Cảm thán xong mới nhớ ra, đối phương hình như còn lớn hơn mình mấy tuổi.
Người đàn ông đang vùi đầu làm việc kia, thần sắc nghiêm túc, chẳng rõ là không phát hiện ra cậu đã đến hay là căn bản chẳng có ý định để ý đến cậu, nói chung là không thèm bố thí cho cậu lấy nửa ánh mắt.
Lục Hòa khẽ ngáp một cái, đang định nhấc chân bước vào, liền nghe thấy tiếng trợ lý Trần gọi.
"Trợ lý Tiểu Lục, cuối cùng cậu cũng đến rồi." Trợ lý Trần lên tiếng.
Lục Hòa lúc này mới nhận ra trợ lý Trần đang ngồi trên sofa, vừa cúi đầu sắp xếp văn kiện gì đó.
Nghe rõ lời trợ lý Trần nói xong, cậu liền giơ tay lên nhìn đồng hồ, 7 giờ 58 phút, còn đúng hai phút nữa mới tính là muộn.
Cũng ngay lúc cậu đang xem giờ, vị cấp trên vốn đang chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính bên kia cuối cùng cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía cậu.
Bị đối phương nhìn chằm chằm như thế, Lục Hòa cảm thấy có hơi mất tự nhiên, bị ánh mắt ấy khóa chặt một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng:
"Có chuyện gì vậy?" Cậu ngơ ngác hỏi, không hiểu tại sao mọi người đều đang chờ mình.
Trợ lý Trần liếc trộm vị cấp trên nhà mình một cái, thấy đối phương vẫn không có ý định mở miệng, chỉ đành cười gượng, cố làm ra vẻ thản nhiên: "Tối qua về cậu quên kiểm tra lại bảng lịch trình công tác rồi đúng không?"
Lục Hòa nghe vậy liền ngẩn người.
Tối qua sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lục Hòa liền bắt đầu vẽ lại đôi mắt mà cậu đã nghĩ đến suốt cả ngày. Thế nhưng càng vẽ cậu lại càng cảm thấy không vừa ý, bản thảo này đến bản thảo khác lần lượt bị vứt bỏ, bỏ đi không biết bao nhiêu trang giấy. Cứ như vậy, đến tận khuya cậu vẫn chưa thể vẽ ra được một đôi mắt khiến bản thân hài lòng.
Còn về cái bảng biểu mà trợ lý Trần gửi tối qua..... Lục Hòa thật sự là chưa thèm liếc mắt nhìn qua một cái.
Lục Hòa cố giữ vẻ bình tĩnh mở bảng biểu ra, đến khi ánh mắt rơi vào dòng chữ "7:20 sáng khởi hành", Lục Hòa lập tức mờ mịt chớp chớp mắt.
Cố Cảnh vẫn lặng lẽ nhìn người đối diện đang ngây người, đôi mắt kia bình tĩnh lại, ánh sáng trong trẻo nhìn thẳng vào hắn, còn chớp mắt một cái, cuối cùng cũng nghe được thiếu niên nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi, thật ngại quá..... tối qua tôi không để ý."
Nhìn thấy thiếu niên vẫn còn chớp mắt với mình, Cố Cảnh hơi nghiêng mắt sang hướng khác, cuối cùng cũng mở miệng.
"Bây giờ đi."
Trợ lý Trần nghe vậy sững người, không hiểu vì sao miệng hơi mở ra muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Lục Hòa vẫn chưa từng rời khỏi người Cố Cảnh, đến tận khi nghe câu đó xong cũng chưa kịp phản ứng, cứ thế lặng lẽ nhìn đối phương sững sờ.
Không ngờ lại không bị trách mắng, Lục Hòa có hơi kinh ngạc.
Hôm qua trong lúc nghỉ trưa, cậu đã gặp không ít đồng nghiệp ở các bộ phận khác trong công ty. Ngoài việc chào đón cậu trở thành một phần của công ty, còn có không ít người khuyên cậu nên hạn chế tiếp xúc với vị sếp kia.
Theo lời bọn họ kể, Lục Hòa biết được vị sếp mới được điều về này là người nghiêm khắc nhất ở chi nhánh này, luôn yêu cầu rất cao với tất cả mọi người, kể cả bản thân. Làm việc dưới trướng người đó áp lực cực kỳ lớn.
Có mấy đồng nghiệp còn hảo tâm khuyên cậu, nếu một ngày nào đó không chịu nổi loại áp lực này thì tốt nhất nên mau chóng chạy lấy người, thực tập ở công ty khác cũng được. Họ bảo, với một sinh viên đơn thuần mới ra trường như cậu thì đừng dại mà tự tìm chỗ chịu ngược.
Lục Hòa lúc đó mờ mịt gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy những lời khuyên đầy thiện ý ấy.
Hôm nay nhìn lại, Lục Hòa cảm thấy hình như Cố tổng cũng đâu có hung dữ như mọi người nói.....
Nhận ra mình đã thất thần hơi lâu, Lục Hòa vội lắc lắc đầu, cố gắng đem mấy lời đồn đại nói Cố tổng không tốt hôm qua quẳng hết ra khỏi đầu.
Chuyến công tác lần này của bọn họ là về trụ sở chính dự họp. Khoảng cách cũng không xa lắm nên trợ lý Trần theo thường lệ vẫn đặt vé tàu cao tốc.
Nhưng vì sáng nay Lục Hòa đến trễ, tấm vé hạng thương gia mà trợ lý Trần cố gắng tranh được đã hết hạn, để không ảnh hưởng đến lịch trình phía sau, bọn họ chỉ còn cách đặt chuyến tiếp theo.
Trùng hợp là chuyến tiếp theo lại vừa hay không còn ghế hạng thương gia nữa, chỉ còn một vé khoang hạng nhất, còn lại là hạng nhì thì vẫn còn khá nhiều.
Ghế hạng nhất dù sao cũng có không gian riêng tư và rộng rãi hơn hạng nhì. Trợ lý Trần tính toán định đổi cho Cố tổng một vé hạng nhất, còn anh và Lục Hòa thì chuyển xuống hạng nhì. Thế nhưng sau khi trình bày lại tình hình với Cố tổng, hắn lại từ chối.
"Đều đổi tất cả sang hạng nhì đi." Cố Cảnh nhìn tin nhắn của người bạn thân dặn dò kỹ lưỡng, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng, "Xem thử còn ghế nào gần nhau không."
Trần trợ lý sửng sốt chớp mắt một cái rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức chỉnh sửa vé với tốc độ cực nhanh, đổi được hai chỗ ngồi liền kề trong khoang hạng nhì. Ngoài ra còn một ghế đơn cách đó mấy dãy ghế ở cùng khoang.
Cố Cảnh cũng không có ý kiến gì với việc đổi chỗ này. Khi soát vé lên tàu, hắn thuận miệng nói với Lục Hòa: "Cậu ngồi cùng tôi."
Với Lục Hòa thì ngồi với ai cũng được, chẳng có vấn đề gì. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, lững thững đi theo sau, để lại phía sau một trợ lý Trần mặt mũi cứng đờ, kinh ngạc đến mức muốn trợn tròn mắt.
Lục Hòa theo Cố Cảnh vào khoang, ngồi xuống hai chỗ liền kề. Cậu ngồi phía cửa sổ, bên ngoài là Cố Cảnh, rồi đến lối đi nhỏ của khoang tàu.
Trợ lý Trần theo sát phía sau bọn họ, lén lút liếc mắt nhìn về phía trước, càng nhìn càng cảm thấy có chỗ là lạ.
Đến khi nhận ra vấn đề, anh ta suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi —
Có ai lại để sếp ngồi ở phía ngoài ngay cạnh lối đi bao giờ chứ!
Nhưng Lục Hòa thì hoàn toàn không hề nhận ra, sếp bảo ngồi bên trong thì cậu ngoan ngoãn ngồi vào bên trong.
Ghế khoang hạng nhì đối với hai người đàn ông trưởng thành mà nói thì quả thật hơi chật. Lục Hòa vừa ngồi xuống liền ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt bên cạnh, tươi mát và không hề gắt mũi. Cúi đầu liếc mắt một cái, liền thấy cặp chân dài của cấp trên bị không gian chật hẹp làm cho không thể duỗi thẳng. Ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, phát hiện trên mặt người kia vẫn là vẻ thản nhiên như không.
Nhận thấy người bên cạnh bỗng ngẩng đầu lên nhìn mình, Cố Cảnh tưởng cậu có chuyện gì cần giúp, liền quay sang hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Khi đối mặt với đôi mắt diều hâu sắc lạnh đó, đôi mắt sáng ngơ ngác của Lục Hòa hơi chớp chớp mắt, vô thức mở to.
Cậu thật sự rất thích đôi mắt này. Đây là lần đầu tiên cậu được ở khoảng cách gần đến thế nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Đến mức Lục Hòa luyến tiếc cả việc chớp mắt, hận không thể khắc sâu từng đường nét vào trong đầu mình ngay lúc này, để lần sau có thể vẽ ra được một tác phẩm có thể khiến bản thân ưng ý nhất.
Không, thậm chí cậu còn muốn lập tức cầm bút lên vẽ lại đôi mắt ấy ngay bây giờ.
Ánh mắt của cậu si mê đến mức không chút nào che giấu được, cứ thế lặng lẽ mà chuyên chú đắm chìm nhìn vào đối phương. Mãi đến khi thấy đôi hàng lông mày sắc bén kia hơi nhíu lại.
Cố Cảnh bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chằm chằm thật lâu, xác nhận tiểu trợ lý mới tới này không phải muốn nói gì, cũng không có nhu cầu gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là đang..... nhìn hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, dời mắt đi trước rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Đến khi đôi mắt đó nhắm lại, Lục Hòa mới như người trong mộng mà bừng tỉnh.
Đoàn tàu đã bắt đầu lăn bánh, Lục Hòa nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Không biết là vì nhiệt độ trong khoang tàu quá dễ chịu hay do đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh lại, chưa được bao lâu, mí mắt cậu đã bắt đầu nặng trĩu mà rũ xuống.
Khi Cố Cảnh lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là dáng vẻ thiếu niên đang dựa vào ghế yên tĩnh ngủ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ trong suốt, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của người nọ. Hàng mi dài khẽ rung, phủ lên một tầng ánh sáng mỏng manh, an tĩnh đến mức tựa như một tinh linh đang say ngủ trong thế giới khác.
Cố Cảnh lặng lẽ nhìn vài giây, sau đó chậm rãi vươn tay, lướt qua người kia mà kéo tấm che nắng xuống.
Vừa mới thu tay lại, trong túi áo liền cảm nhận được điện thoại rung lên.
Cúi mắt liếc nhìn dãy số hiển thị, Cố Cảnh dứt khoát ấn tắt máy.
Nhưng chẳng được bao lâu sau, trên WeChat lập tức nhảy ra một tin nhắn mới.
Lục Tiến: ?
Lục Tiến: Công ty cậu có dự án lớn gì mới sao? Bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại của tôi à?
Cảnh: Đang trên tàu cao tốc, không tiện.
Lục Tiến: À, tôi nhớ rồi, hôm nay cậu phải về trụ sở chính họp đúng không? Có mang em tôi theo không đấy?
Cố Cảnh không trả lời ngay, mà nghiêng đầu liếc nhìn thiếu niên bên cạnh đang ngủ đến vô cùng yên ổn, đôi lông mi dài rung nhẹ dưới ánh nắng. Ngón tay hắn khẽ động, gõ hai chữ.
Cảnh: Có mang.
Lục Tiến: Mang là tốt rồi. Thằng nhóc đó mới về nước, trước kia ở nước ngoài cũng chẳng thích ra ngoài, đối với bên này càng không quen. Sau này còn phải đi công tác nhiều, có dịp thì tiện tay dẫn nó đi loanh quanh cho nó chơi thêm một tí.
Cảnh: ......
Lục Tiến: Ba mẹ tôi nói gửi nó đến làm trợ lý cho cậu để học hỏi thêm một chút, nhưng đó là ba mẹ tôi nói thôi nhé. Cậu mà thật sự dám để em tôi chạy việc vặt, tôi sẽ.....
Cảnh: Cậu sẽ làm gì nào?
Lục Tiến: Tôi sẽ nói với mẹ cậu, trước giờ cậu đến chỗ tôi bàn hạng mục đều là lấy cớ để trốn mấy vụ xem mắt mà mẹ cậu sắp xếp.
Lục Tiến: ^▽^
Cảnh: .....
Đúng lúc này, trợ lý cố định của hắn là trợ lý Trần cũng gửi một tin nhắn.
Trợ lý Trần: Cố tổng, tuy rằng vấn đề này có hơi vượt rào, nhưng để tránh sau này công việc của tôi xảy ra sai sót, tôi vẫn muốn mạo muội hỏi một chút. Về phần trợ lý Tiểu Lục, tôi nên giữ với cậu ấy một mối quan hệ kiểu gì thì phù hợp?
Rõ ràng là đang vòng vo thăm dò xem sau lưng Lục Hòa có bối cảnh gì.
Trợ lý Trần đã theo Cố Cảnh nhiều năm, bản lĩnh nhìn sắc mặt để đoán ý cũng chẳng phải hạng xoàng. Chỉ riêng hai ngày nay thôi, anh ta cũng đã lờ mờ cảm nhận được thái độ của Cố tổng với vị trợ lý Tiểu Lục này có vẻ..... không giống với người bình thường cho lắm.
Cố Cảnh đọc xong tin nhắn của trợ lý Trần, mặt vẫn không chút biểu cảm, ngón tay thong thả gõ hai hàng chữ.
Cảnh: Con nhà hàng xóm, không cần sắp xếp cho cậu ấy công việc gì. Cậu ấy đến đây cũng chẳng phải thật sự để học hành gì cả.
Trợ lý Trần bên kia rất nhanh đã trả lời lại bằng một biểu tượng "đã hiểu".
Vừa mới trả lời xong tin nhắn của trợ lý Trần, người anh em chí cốt hơn mười mấy năm của hắn lại gửi thêm tin nhắn mới.
Lục Tiến: Nhớ kỹ phải đối xử với em tôi thật tốt. Nếu một ngày nó chạy về mách với tôi là bị bắt nạt, cậu cứ chờ mà đi xem mắt mấy chục buổi với mẹ cậu đi. ^▽^
Cảnh: .....
Nhớ lại việc bản thân vì để cho một tiểu thiếu gia có thể ung dung ngồi làm biếng mà không bị người khác phát hiện, đặc biệt an bài người kia vào thẳng văn phòng của mình, Cố Cảnh cảm thấy mình đã cho vị huynh đệ này không ít thể diện rồi.
Lục Tiến: Em tôi ngoan lắm, bảo gì nghe nấy, cậu đừng có mà nhân lúc tôi không để ý mà bắt nạt nó.
Cố Cảnh khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn người bên cạnh vẫn đang ngủ say không biết trời trăng mây đất gì, khóe môi không nhịn được cong nhẹ, hiếm khi bật cười nhạt một tiếng.
Cảnh: ...... Ngoan như lợn
Ngày nào cũng ngủ không đủ.