Mấy ngày sau, vào buổi chiều đầu tiên Hồng Đạt bước vào kỳ nghỉ đông—
Lục Hòa ngồi yên lặng trên ghế phụ, thỉnh thoảng lại lén liếc sang bên ghế lái.
Trên ghế lái, Cố Cảnh mặt mày trầm tĩnh như nước. Đến lần thứ ba hắn bắt gặp được ánh mắt kia của thiếu gia nhỏ, anh rốt cuộc cũng chỉ biết thở dài: "Em muốn nói gì à?"
Môi Lục Hòa mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc trong lòng: "Cố tổng, anh đến nhà em..... là để bàn chuyện kinh doanh sao?"
Mắt Cố Cảnh nhìn thẳng về phía trước, khẽ cười, hỏi lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
Lục Hòa: "..." Bởi vì anh ăn mặc..... quá mức nghiêm túc ấy!
Một thân âu phục chỉnh tề, cổ áo phẳng phiu, cà vạt được thắt lại vô cùng hoàn hảo, trên tay áo còn cài thêm đôi khuy măng sét mà hôm trước chính cậu đã tặng cho hắn.
Bình thường Cố Cảnh vốn đã nghiêm trang, hôm nay lại càng thêm chuẩn mực. Ngay cả khi đi tiệc xã giao cũng hiếm khi thấy hắn ăn mặc kỹ lưỡng như thế này. Không nghi ngờ mới là lạ, đi đến nhà cậu mà ăn mặc kiểu này, chắc tám phần là đi bàn chuyện làm ăn.
Gần Tết, đèn đường cũng khoác lên mình một chiếc áo mới, treo đầy đèn lồng đỏ rực. Hai bên đường, các tòa nhà cũng trang hoàng theo chủ đề Tết Nguyên đán.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi, chiếc Bentley Continental màu bạc cuối cùng cũng dừng lại trước một khu biệt thự mang phong cách Trung Hoa.
Cố Cảnh một tay xách mấy chai rượu quý, tay kia mang theo hai bộ mỹ phẩm cao cấp, theo sau Lục Hòa bước qua cổng lớn.
Lục phu nhân đã đứng chờ từ sớm, nghe tiếng động ngoài cửa liền vội vàng chạy ra đón.
"Tiểu Hòa về rồi!"
Nhưng khi nhìn thấy được người đàn ông đang bước ngay phía sau con trai, bà bỗng khựng lại trong giây lát.
Cố Cảnh cũng đến sao?
Đang ngẩn người, Lục Tiến từ phía sau cũng chạy tới: "Tiểu Hòa..... Ồ, A Cảnh?" Giọng nói cuối câu đột nhiên thay đổi.
Lục Hòa lúc này mới chợt nhớ ra mình quên chưa nói với gia đình rằng lần này sếp sẽ cùng mình về nhà. Dạo gần đây không chỉ Cố Cảnh, mà ngay cả anh trai cũng thường xuyên hỏi cậu có muốn đưa sếp về nhà cùng hay không, khiến cậu mặc nhiên nghĩ việc Cố Cảnh về cùng mình là chuyện ai cũng biết rồi.
"Mẹ, anh... con quên mất chưa nói với mọi người, Cố tổng sẽ về nhà cùng con lần này ạ." Lục Hòa lên tiếng.
Không hiểu sao, khóe môi Lục Tiến khẽ giật.
Lục phu nhân cũng kịp lấy lại bình tĩnh. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: "Đã đến rồi thì hai đứa mau vào nhà đi."
Cố Cảnh mỉm cười lễ phép chào: "Cháu chào bác gái." Rồi nâng những món đồ trên tay lên: "Cháu có chút món quà nhỏ, mong bác nhận ạ."
Phu nhân Lục ngạc nhiên đỡ lấy: "Sao cháu lại khách sáo thế? Đã đến chơi còn mang quà nữa." Không biết có phải ảo giác không, nhưng bà cảm thấy hôm nay Cố Cảnh đến đây..... hình như không phải chỉ đơn giản là làm khách.
Bà tươi cười đón hai người vào nhà.
Lục Tiến đi chậm lại vài bước, định tìm cơ hội ghé sát lại gần em trai để hỏi rõ tình hình thế nào, nhưng khổ nỗi, người anh em thân thiết nào đó của anh lại bám sát ngay sau lưng Lục Hòa, không chừa lấy một khoảng nào, khiến cơ hội hỏi chuyện của anh xem như tiêu tan.
Cũng may Cố Cảnh là bạn chí cốt của anh. Hỏi em trai hay hỏi bạn thân cũng chẳng khác nhau là mấy. Anh bèn nghiêng người về phía Cố Cảnh, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe, "Hai người đã xảy ra chuyện gì thế?"
Cố Cảnh cũng khẽ nhíu mày: "Tôi cũng muốn biết."
Vừa rồi ở cửa, hắn đã kịp bắt trọn vẻ mặt sửng sốt của Lục phu nhân và Lục Tiến. Rõ ràng là họ không hề biết chuyện hắn sẽ tới nhà hôm nay.
"Trước đây tôi có hỏi thằng bé, nhưng nó trả lời mập mờ lắm. Lần này thì dắt cậu về thẳng luôn? Tôi còn chưa kịp nói với ba mẹ về chuyện của hai người nữa."
Cố Cảnh cau mày: "Lục Hòa..... chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu sao?"
Đây mới là điểm đáng suy ngẫm.
Lẽ nào từ trước đến giờ, Lục Hòa chưa từng nói gì về mối quan hệ của hai người bọn họ với gia đình?
Ánh mắt của Cố Cảnh chợt tối lại. Cảm giác không yên lại ùa về.
"Không đâu, có lẽ cậu nói đúng. Nó có thể là ngại chưa dám nói thẳng với chúng tôi, dù sao đây cũng là lần đầu thằng bé yêu đương mà." Lục Tiến đáp.
Không biết Cố Cảnh đã nghe trúng từ nào, nhưng mi tâm hắn cũng dần giãn ra.
"Vậy nên lát nữa cậu đừng vội nói gì cả. Cứ xem phản ứng của nó thế nào đã. Nếu thằng bé không mở miệng, thì khả năng cao lần này dẫn cậu về..... chỉ là để cho ba mẹ biết hai người đã thân thiết hơn trước thôi. Kiểu tuần tự mà tiến lên ấy, cho họ có thời gian để chuẩn bị tâm lý trước đã." Lục Tiến nhỏ giọng nói.
Cố Cảnh chỉ khẽ nhướng mày, không phản đối.
Lục Tiến lại nói: "Nếu thằng bé không chịu nói thì để sau này tôi sẽ nói giúp cho, bây giờ cậu đừng có đột nhiên nhắc tới chuyện này. Ba mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, chưa chắc là có thể lập tức tiếp thu như tôi được đâu."
Dù sao lúc nghe được tin này, chính anh còn cảm thấy choáng váng đến tối sầm mắt, không dám tưởng tượng ba mẹ sẽ nghĩ thế nào nữa.
Ban đầu chỉ muốn cho đứa con út học thêm kỹ năng, nên mới gửi thằng bé sang công ty bên cạnh. Ai ngờ, con trai lại thành đôi với giám đốc bên đó, yêu nhau được mấy tháng nay, bận yêu đến mức chẳng học được gì ra hồn.
Thôi thì cứ từ từ vậy, chuyện này cũng không thể vội được.
Cố Cảnh khẽ thở dài, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Ừ."
Ba Lục đang xem phim trong phòng khách, thấy con trai út về mới lên tiếng: "Về rồi đấy à?"
Ngay sau đó liền bị Lục phu nhân trêu lại: "Còn bày đặt giả bộ nghiêm túc nữa, mấy hôm trước ai là người đã giục tôi gọi điện cho Tiểu Hòa đó....."
Lục Hòa mỉm cười, mắt cong cong: "Bố, con đã về rồi."
Khóe miệng của ba Lục cuối cùng cũng đã không nhịn được nổi nữa, chỉ biết giả vờ ho khan hai tiếng: "Về rồi thì mau rửa tay để ăn cơm đi."
Người giúp việc mang đồ ăn nóng hổi lên bàn, cả nhà vui vẻ ngồi xuống dùng bữa.
Trong lúc ăn, ba Lục như vô tình hỏi về tình hình thực tập của Lục Hòa ở Hồng Đạt. Nghe được mấy câu đó, đầu Lục Hòa liền ong ong cả lên, chỉ muốn nói qua loa cho xong. Nhưng từ trước tới nay, trước mặt ba mẹ, chuyện mà cậu cố gắng giấu đi chẳng bao giờ trót lọt cả.
Sắp bị vạch trần đến nơi, cậu liền liếc sang sếp đang trầm tư ở bên cạnh, rồi lặng lẽ duỗi chân dưới gầm bàn.
Bắp chân đột nhiên bị ai đó khẽ cọ vào khiến cho Cố Cảnh có chút khựng lại.
Hắn không biểu lộ gì, chỉ liếc bằng khóe mắt thì thấy Lục Hòa đang cố cười khổ để đối phó với câu hỏi của ba Lục, thỉnh thoảng còn nhân lúc ba Lục đang gắp đồ ăn lại nhanh chóng đưa mắt sang hắn để cầu cứu.
Dưới gầm bàn, cảm giác ấm nóng kia như có như không quấn lấy, khiến cho yết hầu của Cố Cảnh khẽ động.
"Con có nghiêm túc học hành không đấy?" Ba Lục hỏi.
Lục Hòa đáp với vẻ hơi chột dạ: "Đương nhiên..... là có rồi ạ."
"Không mải chơi đấy chứ?"
Lục Hòa mím môi: "Không ạ....."
"Thế con đã học được những gì rồi nào?"
Lục Hòa há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Câu hỏi này thật sự không thể trả lời được.
Dưới tấm khăn trải bàn không ai nhìn thấy, bắp chân Cố Cảnh bị một bàn chân khác quấn lấy.
Cố Cảnh thu ánh mắt lại, bình thản mỉm cười đáp thay: "Học được nhiều thứ lắm ạ, năng lực tiếp thu của Lục Hòa rất tốt, học cái gì cũng nhanh."
Cố Cảnh vốn nổi tiếng là vô cùng chính trực, nghe hắn nói vậy, ba Lục liền yên tâm cười ha hả mấy tiếng rồi không truy hỏi Lục Hòa nữa.
Lục Hòa thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt cong cong, gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát của người bên cạnh. Bàn chân dưới gầm bàn cũng thong thả thu về.
Sau bữa tối, Lục Hòa đi cùng mẹ ra hoa viên phía sau nhà để tản bộ và trò chuyện. Trước khi đi, cậu còn đưa Cố Cảnh về phòng mình:
"Đây là phòng của em, anh cứ tự nhiên nhé. Tầng ba anh cũng có thể tùy ý tham quan.
Lâu rồi không được gặp mẹ nên em phải đi bồi bà ấy nói chuyện một lát, lát nữa em sẽ về."
Nói xong, cậu liền đi mất.
Cố Cảnh đứng trong phòng Lục Hòa, khẽ đảo mắt đánh giá một vòng. Gian phòng lấy gam vàng ấm làm chủ đạo, phong cách nghiêng về nghệ thuật Tây Âu cận đại. Không gian cũng không nhỏ, được bày trí vô cùng tinh tế, tuy có nhiều món đồ trang trí nhưng đã được sắp đặt rất gọn gàng, đủ để thấy được chủ nhân của nó cũng có gu thẩm mỹ rất tốt.
Cố Cảnh động chạm gì đến đồ đạc mà chỉ đi dạo một vòng rồi ra ngoài. Nghĩ tới lời Lục Hòa đã nói trước khi đi, hắn lại bước lên tầng ba.
Vừa lên đến gần thang, hắn bỗng nhiên khựng lại. Trước hắn mặt là một phòng vẽ.
Giữa phòng đặt vài mẫu tượng bán thân và mô hình cơ thể, mấy chiếc giá vẽ được đặt cạnh nhau, trên các kệ nhỏ chất đầy màu vẽ và dụng cụ. Không gian có chút bừa bộn, trông như lâu nay vẫn không cho người hầu vào dọn dẹp.
Bốn bức tường được bao quanh bởi hệ tủ trưng bày cao sát trần, bên trong xếp đủ loại tác phẩm — từ tranh hiện đại, tranh thủy mặc cho tới những bức thư pháp vô cùng tinh xảo, tất cả đều được cẩn thận sưu tầm và đặt ngay ngắn bên trong tủ kính.
Cố Cảnh là một doanh nhân chính hiệu, thời gian rảnh hiếm hoi gần như đều dồn vào các dự án kinh doanh, rất ít khi chạm đến thế giới nghệ thuật. Nhưng dù không am hiểu về hội họa, hắn vẫn có thể nhận ra trong số tranh treo ở đây, không ít bức đã từng xuất hiện tại các phiên đấu giá lớn, đủ để biết được giá trị của bộ sưu tập này cao đến mức nào.
Hắn ngắm một lúc, cho đến khi dừng lại trước một mảng tủ trưng bày khác.
Khác hẳn những nhóm tranh trước đó, ở đây bối cảnh và đề tài đều lẫn lộn với nhau — phong cảnh, chân dung, trừu tượng, tất cả đều cùng một nét bút quen thuộc. Đây là tranh do chính Lục Hòa vẽ.
Ánh mắt Cố Cảnh bất giác dừng lại trên một bức. Đó là một đôi mắt. Một đôi mắt quen thuộc đến mức mỗi sáng hắn soi gương đều sẽ thấy. Chỉ cần nhìn qua là hắn biết — đó chính là đôi mắt của mình.
Ký hiệu thời gian ở góc tranh cho thấy, bức này được vẽ khi Lục Hòa vừa vào Hồng Đạt chưa lâu.
Cố Cảnh nhớ lại khoảng thời gian đó, cậu gần như ngày nào cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, như muốn ghi nhớ từng chi tiết..... Về sau, ánh nhìn ấy cũng dần biến mất.
Hắn khẽ nhíu mày, đứng lặng một lúc thật lâu, không ai biết lúc ấy trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi bước tiếp, xem hết những bức tranh còn lại.
Xem xong phòng vẽ, hắn lại bước sang một gian khác.
Khác hẳn với không khí nghệ thuật trầm lắng vừa rồi, nơi này sáng rực hẳn lên, là một phòng trưng bày trang sức.
Cách Bày biện tinh tế chẳng khác nào triển lãm chuyên nghiệp: từng món nữ trang, đá quý, đồ kim hoàn lấp lánh dưới ánh đèn. Có thứ được Lục Hòa sưu tầm, nhưng cũng có món là do chính cậu thiết kế rồi đặt thợ thủ công chế tác.
Bất kỳ món trang sức nào ở đây cũng đều quý giá đến mức có tiền cũng khó mà có thể mua được, vậy mà Cố Cảnh vẫn thong thả đi dạo thêm một vòng, như thể là đang lặng lẽ quan sát từng góc thế giới riêng của Lục Hòa.
Sau đó hắn tiếp tục đi qua vài căn phòng khác — phòng điêu khắc, phòng vũ đạo, phòng nhạc cụ.....
Mỗi căn phòng như hé mở thêm một phần con người cậu, khiến cho hắn lại được hiểu Lục Hòa thêm một chút.
Cuối cùng, bước chân hắn dừng lại bên một cây đàn piano màu đen ánh kim. Đường nét từ đầu đến đuôi của cây đàn trôi chảy tự nhiên, vừa nhìn đã biết đây là một cây đàn xa xỉ bậc nhất.
"Cố tổng?"
Giọng nói thiếu niên vang lên phía sau. Cố Cảnh quay đầu lại, liền thấy Lục Hòa.
Cậu và mẹ không nói chuyện quá lâu, chủ yếu là vì trong đầu vẫn nhớ đến sếp còn đang ở trong phòng mình, sợ hắn sẽ cảm thấy buồn chán.
Đối diện với ánh mắt bình thản của Cố Cảnh, Lục Hòa tiến lại gần. Vừa đúng lúc thấy hắn đang chăm chú quan sát cây đàn, cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh cũng hứng thú với piano sao?"
"Trước đây từng được mời nghe vài buổi hòa nhạc tư nhân, có chút hiểu biết."
Lục Hòa khẽ gật đầu, rồi tiện tay khép cánh cửa phía sau lại.
Phòng nhạc cụ này cách âm rất tốt. Cậu từ từ ngồi lên chiếc ghế da, quay lại cười với Cố Cảnh: "Em chơi piano cũng tạm được, anh có muốn nghe thử không?"
Cố Cảnh nghiêm túc gật đầu.
Tiếng đàn vang lên, mở đầu là một đoạn giai điệu cao, chặt chẽ mà đơn điệu, rồi dịu xuống thành những nốt trầm thong thả.
Cứ thế lặp lại hai lần. Âm cao như câu hỏi, âm trầm như lời đáp.
Đột nhiên, giai điệu chuyển sang một đoạn quá độ. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của thiếu niên bất ngờ lướt nhanh, nhảy động trên phím đàn. Đoạn chuyển này khác hẳn phần hỏi đáp đơn điệu trước đó, tiết tấu hỗn loạn hơn, nhưng dưới bàn tay khéo léo của cậu, mọi thứ vẫn được giữ trong chừng mực. Tay trái vững vàng đệm nền, hòa lẫn với tay phải đang dẫn giai điệu, biến thứ tưởng chừng như đang rối ren kia thành một sự sắp đặt có chủ đích.
Như thể trong một mặt hồ yên ả, bỗng có thứ gì lạ lẫm, thần bí rơi xuống, khiến bầy chim đang di trú trên đó giật mình tản loạn. Mặt nước xao động.
Rồi hỗn loạn lắng dần.Ngón tay cậu chậm lại, tiếng đàn chuyển sang êm đềm, du dương hơn.
Vật lạ kia hóa ra chẳng hề đe dọa gì, mà ngược lại nó còn hòa vào, làm cho sự yên bình thêm phần đậm đà, nhuốm một chút hương ấm áp.
Điệu nhạc êm đềm kéo dài như đang kể một câu chuyện xưa, cho đến khi bất ngờ chuyển sang tiết tấu vui tươi.
Lần này, thay vì cao âm hỏi – thấp âm đáp như lúc mở đầu, giai điệu lại bị đảo ngược: âm thấp cất tiếng hỏi, âm cao hân hoan hồi đáp. Vẫn là lặp lại hai lần, vẫn là một cuộc trò chuyện, nhưng lại trong trẻo hơn.
Khi niềm vui dần lắng, giai điệu chậm lại. Âm thanh chìm xuống, mang theo sắc thái trầm lắng, như thể đang có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng chưa thốt ra được. Mờ mịt, thấp thỏm, rồi lại ngưng đọng.
Bất chợt, trong chuỗi âm trầm ấy vang lên vài nốt cao.
Giai điệu thấp bắt đầu gia tốc, dẫn dắt khéo léo để tiến vào đoạn cao trào.
Đôi mắt thiếu niên sáng lên, ngón tay linh hoạt như bừng nở sức sống. Tay trái dồn dập nâng đỡ, tay phải tung ra những nốt cao bừng cháy. Người đang lạc lối trong màn sương mờ mịt bỗng tìm được phương hướng, lao về phía ngọn lửa lớn bùng lên rực rỡ, sức nóng ấy đủ để xua tan đi toàn bộ lớp sương mù.
Rất nhiều âm thanh đồng loạt vang lên, tựa như mọi hỗn độn đều bỗng có ý thức, hò hét và trút ra tất cả.
Đáng lẽ ra đó phải là một đoạn nhạc rối loạn, nhưng qua bàn tay thiếu niên, nó lại được sắp đặt vô cùng khéo léo. Giai điệu chính mạnh mẽ, tự tin vút lên rõ ràng, còn các âm khác lập tức trở thành nhạc nền phụ trợ, làm nổi bật cho nó.
Ngọn lửa ấy cháy rực liên hồi, rồi chậm rãi dịu xuống. Khi hơi nóng vẫn còn phảng phất, đoạn chuyển giai điệu len vào tự nhiên đến mức, trong nháy mắt, bản nhạc lại quay về với sự uyển chuyển, êm đềm ban đầu.
Tưởng chừng đã kết thúc, thì đoạn mở đầu kia – hai bậc âm tương phản lại xuất hiện.
Âm cao cất lời hỏi, âm trầm đáp lại.
Vẫn là hai lần lặp như trước, và cuối cùng, âm trầm thong thả khép lại bản nhạc.
Tiếng đàn dừng hẳn, cả căn phòng liền rơi vào tĩnh lặng. Cố Cảnh đứng nguyên tại chỗ như vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Biểu cảm của hắn lúc này có chút thư giãn, nhưng trong đáy mắt vẫn âm thầm suy nghĩ.
Hắn thậm chí còn muốn mơ hồ đoán xem, liệu cuộc đối thoại cuối cùng kia..... câu hỏi ấy rốt cuộc có nhận được câu trả lời mà người kia mong muốn hay không?
"Cố tổng?" Giọng Lục Hòa khẽ gọi, kéo hắn quay về thực tại.
"Bản nhạc vừa rồi có tên không?" Đây là câu đầu tiên hắn nói sau khi hoàn hồn lại.
Lục Hòa ngượng ngùng gãi đầu: "Không có, em chỉ đánh ngẫu hứng thôi."
"Rất hay." Giọng Cố Cảnh trầm ngâm, "Rất êm tai. Em đặt cho nó một cái tên đi."
"Đặt tên?"
"Ừ. Khi em chơi bài vừa rồi, em đã nghĩ đến điều gì..... thì có thể lấy cái đó làm tên."
Tưởng như chỉ là đề nghị, nhưng Cố Cảnh chính là muốn biết, trong khoảnh khắc ấy, Lục Hòa đã thực sự đang nghĩ về điều gì.
Dạo gần đây, hắn luôn cảm thấy Lục Hòa trở nên vô cùng kỳ lạ. Bản thân cũng mơ hồ nhận ra được điều gì đó, nhưng những manh mối vụn vặt ấy cứ dẫn hắn về một hướng mà hắn không dám nghĩ tới. Mỗi khi định lần theo dấu vết ấy, hắn lại dừng bước ngay trước ngưỡng cửa.
Hắn..... không dám nghĩ tiếp.
Lục Hòa bị câu hỏi bất ngờ của hắn làm ngẩn người, thật ra cũng vừa đúng lúc nhớ lại tâm trạng của mình khi nãy lúc chơi đàn.
Dạo này, do bị ảnh hưởng bởi cảm xúc quá nhiều, nên tâm cảnh vừa rồi của cậu thật ra là xoay quanh về mối quan hệ giữa cậu và sếp trong suốt khoảng thời gian qua.
Nếu thật sự phải đặt tên cho thứ cảm xúc đó.....
"Tuyệt vọng khi yêu thẳng nam", được không?
Lục Hòa: "......" Thôi, chắc chẳng cần đặt tên làm gì đâu.
Cậu thu lại tâm tình, nói: "Em không có nghĩ đến gì cả, chỉ là tiện tay đánh bừa thôi."
Cố Cảnh lại nghiêm túc nhìn cậu, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa bình tĩnh, như muốn nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng cậu vậy.
Tim Lục Hòa lập tức réo lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng lùi ra phía sau: "Cố tổng, em..... em đi tắm trước đây."
Chưa kịp để Cố Cảnh phản ứng lại, cậu đã chạy biến như chớp.
Cố Cảnh nhìn cánh cửa trống trơn, bóng dáng thiếu niên đã khuất hẳn. Hắn lặng lẽ thu hồi ánh mắt lại, tầm nhìn lại một lần nữa dừng trên chiếc ghế piano nơi cậu vừa ngồi xuống. Đáy mắt hắn trở nên tối lại, sâu không thể nào lường được.